Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 33: Cho Em Muôn Vàn Sủng Nịch



Written By Natalian_Nguyn

Dạ Anh phải mất mấy giây mới có thể lấy lại được bình tĩnh.

Cô âm thầm quan sát nét mặt Hoắc Dương Thần.

Anh vẫn im lặng. Nhưng ánh mắt lại tràn đầy ôn nhu chờ đợi câu trả lời từ cô.

Dạ Anh nhất thời đảo mắt suy nghĩ. Sau đó miệng nhỏ nhanh chóng nói :

" Hoắc Dương Thần, đầu cậu bị kẹp cửa có phải không? "

Dạ Anh vừa hỏi xong câu này liền cảm thấy bản thân vừa mới phạm phải tội " phạm thượng ".

Chẳng mấy chốc. Bầu không khí bên trong xe chìm xuống, âm đến cực độ.

Chờ khoảng mấy giây vẫn không thấy Hoắc Dương Thần trả lời. Dạ Anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Không lẽ ...

Một lúc sau, anh thở hắt ra một hơi. Môi mỏng mấp máy gọi cô.

"Dạ Anh... "

Giọng nói lúc này có chút trầm ấm. Xem lẫn thất vọng nhìn cô. Nhưng thực sự, tận sâu trong ánh mắt ấy là muôn vàn cưng chiều dành cho cô.

Nghĩ nghĩ, vẫn không phải là lúc tiếp tục đề tài này. Anh nói lảng sang chuyện khác.

" Muộn rồi. Em lên ngủ đi. "

Hoắc Dương Thần cảm thán nói xong. Dạ Anh chỉ chờ có vậy, ba chân bốn cẳng mở cửa chạy đi mất.

Hoắc Dương Thần: " ..... "

Đến khi tay cô vừa mới chạm vào thanh chốt cửa. Hoắc Dương Thần từ phía sau lưng đặt bàn tay to lớn lên bàn tay của cô. Tay còn lại chống lên mặt kính trước mặt. Thành công vây hãm Dạ Anh trong vòng tay.

Dạ Anh cơ hồ có thể cảm nhận được hơi ấm toả ra từ phía sau cô. Mùi hương bạc hà thoang thoảng trong không khí. Bao trùm bên trong xe.

Từ phía sau, Hoắc Dương Thần áp mặt đặt lên vai cô. Vai kề vai. Má kề má. Dạ Anh còn phát hiện ra Hoắc Dương Thần đôi lúc còn tham lam hít một hơi thật sâu nuốt trọn mùi hương trên người cô.

Thoáng chốc, không khí bên trong xe thập phần ái muội. Hai cơ thể như có như không dính sát lại gần nhau. Sống lưng Dạ Anh cứng đờ ngay khi Hoắc Dương Thần cúi đầu xuống, hạ xuống một bên cổ trắng nõn đó một nụ hôn.

Cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, anh vươn lưỡi liếm nhẹ lên khu vực vừa mới đặt lên đó một nụ hôn. Cứ như vậy cho đến khi Dạ Anh khôi phục lại cảnh giác. Lập tức chống tay đẩy anh ra. Sau đó không một chút chần chừ mở cửa, hướng người chạy lên lầu.

Sắc mặt Hoắc Dương Thần lúc này thật không còn gì để nói được nữa. Thật không ngờ lúc muốn cô nghe lời thì cô lại bướng bỉnh cứng đầu. Còn lúc này thì ...

Anh lắc đầu cười khổ.

Tầm mắt anh hướng theo bóng dáng Dạ Anh đang chạy trối trên hành lang rồi khuất sau khúc ngoặt.

Lúc này, Hoắc Dương Thần chờ đợi khoảng hơn mười lăm phút. Xác định cô đã lên đến nhà rồi mới khởi động xe rời đi.

Chiếc xe dần dần lăn bánh ra khỏi khu nhà trọ. Lúc này, một bóng người đột nhiên từ khúc ngoặt ban nãy bước ra.

Tầm mắt cô nhìn về hướng chiếc xe. Ánh mắt phức tạp. Nắm tay nắm chặt lại như đang suy tư điều gì đó. Cuối cùng, cô xoay người rời đi.

Thoáng cái đã qua hơn hai tuần. Hoắc Dương Thần cứ đều đều đến nhà Dạ Anh ăn cơm. Mẹ Sương như có như không cũng hình thành thói quen nấu dư ra thêm một phần. Cả căn nhà nhỏ tưởng chừng như chỉ có hai mẹ con đơn chăn gối chiếc lúc này lại có thêm một người đàn ông bước vào...

" Con đã tìm một số nơi có thể để bác mở một công ty nhỏ. Sáng ngày mai con sẽ đưa dì đi xem qua. "

Vừa nói, Hoắc Dương Thần vừa đẩy tập hồ sơ các toà nhà cao tầng thích hợp cho việc mở một công ty ra trước mặt mẹ Sương.

Nói là mở một công ty nhỏ nhưng thực chất Hoắc Dương Thần thừa biết với năng lực của mẹ Sương thì chuyện gầy dựng một công ty mới là điều dễ như trở bàn tay.

Mẹ Sương nhận lấy tập hồ sơ từ tay Hoắc Dương Thần. Sau đó lật lật vài tờ rồi đóng lại. Bà nói.

" Cứ để cho Dạ Anh lựa chọn. Chẳng phải nó còn có con bên cạnh hay sao? "

Khỏi phải nói, Hoắc Dương Thần nghe một câu này thiếu điều muốn dọn vào làm rể. Anh nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng như nắng mặt trời mùa hạ. Nhưng nếu nhìn kĩ đã thấy lỗ tai Hoắc Dương Thần sớm đã đỏ lựng lên rồi.

Sáng Hôm Sau ...

Hoắc Dương Thần đến rất đúng giờ. Trước khi ghé qua còn rất ' tiện đường ' mua thức ăn sáng cho cả ba người nữa.

Ăn xong, cả hai người cùng xuống lầu bắt đầu đi khảo sát các toà cao ốc.

Xe lăn bánh được hơn hai mươi phút đã đến nơi. Trước mặt Dạ Anh là căn nhà ba tầng khá khang trang. Kiến trúc thiết kế vừa nhã nhặn lại sang trọng. Rất phù hợp để mở một công ty nhỏ. Nhưng vấn đề ở đây là giá cả. Có chút đắt đỏ so với giá thị trường. Chẳng trách nơi này nằm ở khu vực kinh doanh. Người người tấp nập kia chứ.

Cả hai loanh quanh chưa đầy hai tiếng đã đến được một toà nhà khác. Ở đây xe cộ qua lại vừa phải. Trước mặt là toàn bộ sảnh đi bộ rộng lớn làm nổi bật lên một giang sơn riêng biệt cho toà nhà.

Nói là toà nhà nhưng thực chất chỉ là một căn nhà cao tầng xây theo kiến trúc hiện đại. Lấy tông màu vàng trắng làm chủ đạo. Cửa kính trong suốt làm nổi bật lên nội thất tao nhã trang trí ở bên trong.

Nhìn ngôi nhà này, không hiểu sao trong lòng Dạ Anh lại cảm thấy ấm áp không ít. Nó mang đến cho cô cảm giác gì đó thật gần gũi nhưng cũng thật lạ.

Bất giác, cô bước chân nhanh hơn về phía toà nhà. Đẩy cửa, cô gọi.

" Xin chào. Chúng tôi đến đây xem toà nhà này. "

Hoắc Dương Thần e là vẫn đi phía sau cô từ đầu tới cuối. Chỉ là lần này đột nhiên cô lại chủ động đến vậy. Anh cũng không nghĩ nhiều. Thân hình cao lớn thẳng tắp đứng phía sau cô như thần hộ mệnh. Bất quá, khung cảnh nam thanh nữ tú này khiến cho vài người đang làm việc ở đấy phải dừng lại động tác ngoái nhìn.

Lúc này, người đàn ông nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại tựa như sương sớm của cô khiến ông ta giật mình. Trong lòng không khỏi cảm thán tại sao chỉ là một câu chào hỏi thôi mà lại nghe hay đến như thế?

Cho đến khi ông ngẩng đầu lên thì lại không khỏi ngạc nhiên thêm lần nữa.

Mỹ nữ!

Chắc chắn là mỹ nữ a!

Cặp mắt ông ta bắt đầu sáng hoắc lên. Nhưng đến khi nhìn thấy người đàn ông phía sau lưng cô thì phút chốc sững người rồi trở nên hoảng hốt.

Đây ... Đây còn không phải là đại nhân vật lừng lẫy giới thương nghiệp... Hoắc tổng tài hay sao? Sao ngài ấy lại đến đây? Còn cô gái này là ai?

Nghĩ đến đây thôi bản thân ông cũng không dám suy nghĩ nhiều. Chỉ sợ một ý nghĩ nào đó dám lướt qua trong đầu thôi cũng đủ khiến ông ta mất tong cái mạng.

Ai bảo người đứng trước mặt ông ta có thân phận quá lớn làm gì!

Người ta là ai chứ?

Nói đoạn, ông ta vội vàng đứng dậy, tiến tới đứng trước mặt hai người, cung kính nói.

" Xin chào hai vị. Mời hai vị đi theo tôi. Bên này! "

Ông ta nép người sang bên cạnh nhường đường cho hai người. Suốt quãng đường đi, ông ta không ngừng giới thiệu tư vấn cho Dạ Anh.

Dạ Anh vẫn im lặng không nói gì. Nhưng sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.

Song, Dạ Anh vẫn quyết định mua lại toà nhà này. Cả hai bên nhanh chóng soạn rồi kí hợp đồng.

" Có lẽ tuần sau cô có thể chuyển đồ đến đây rồi. "

" Hai ngày. "

Đang nói, Hoắc Dương Thần đột nhiên đánh gãy lời của ông ta. Anh nói tiếp.

" Tôi sẽ cho người nhanh chóng đến đây dọn dẹp nhưng thứ này. Không có việc gì chứ? "

Khỏi phải nói, ông ta nào lắc đầu chứ. Ông ta lắp bắp nói.

" À không... Không cần đâu thưa tổng... Khụ... Không cần đâu thưa ngài. Tôi sẽ nhanh chóng cho người đến thu dọn. "

Nói xong, ông ta âm thầm toát mồ hôi lạnh. Cầu mong sao cho vị ôn thần này nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt.

Tiễn hai người ra về. Nhìn chiếc xe hạng sang lăn bánh đi xa rốt cuộc ông ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Đến tận bây giờ ông ta vẫn không thể tin tổng giám đốc lại ... Lấy tiền của mình mua lại công ty con của chính mình!

Xem ra cô gái này thực sự đặc biệt với tổng giám đốc đi. Nhìn ánh mắt kiên nhẫn luôn đi phía sau cô hết xung quanh cả toà nhà là biết.

Đặc biệt là lúc kí hợp đồng. Tổng giám đốc còn không do dự kí chi phiếu. Một phút đó, ông phát hiện ra ánh mắt tổng giám đốc nhìn cô gái này thật lạ. Một ánh mắt hoàn toàn là dành cho người con gái mình yêu thương!

Trước đây ông ta đã từng làm ở tập đoàn Hoắc Viễn. Phải nói trên dưới công ty đều biết tổng giám đốc nổi tiếng là người rất không có kiên nhẫn. Càng không có gần gũi hay gặp mặt đối tác là phụ nữ! Điều quan trọng là phải lặp lại ba lần.

Trên xe, Dạ Anh âm thầm quan sát Hoắc Dương Thần. Nhìn một bên gương mặt góc cạnh của anh cũng đủ để người khác khó cưỡng.

Đúng lúc này, Hoắc Dương Thần đột nhiên lên tiếng.

" Anh biết anh rất đẹp trai. Thân hình lại ưu tú. Em không cần phải lén lút ngắm nhìn như vậy. Bất quá... Anh có thể cho em ngắm nhìn trực tiếp! "

Hoắc Dương Thần đột nhiên xoay đầu lại, giở giọng tà mị ra trêu chọc. Thoáng chốc, khuôn mặt Dạ Anh bỗng đỏ bừng lên. Dù sao cũng bị bắt quả tang. Dạ Anh cũng hơi chột dạ.

" Hoắc Dương Thần, cảm ơn anh."

Dạ Anh nhìn một bên khuôn mặt đang chăm chú lái xe nói.

Hoắc Dương Thần cảm nhận được cô đang nói đến chuyện ban nãy. Anh không nói gì. Đột nhiên trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ.

" Nếu em muốn cảm ơn, anh nghĩ em nên đồng ý lời đề nghị lần trước của anh còn có ý nghĩa. Nếu không, anh không nhận. "

Hoắc Dương Thần nghe ra cảm thấy lời nói ra quá mức tuyệt tình. Nhưng Dạ Anh đương nhiên biết được trong đầu anh ta đang tính toán cái gì. Nhớ lại lần trước cậu ta còn ...

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Anh lại đỏ bừng lên.

Biểu hiện này của cô rất nhanh lọt vào mắt Hoắc Dương Thần. Anh khẽ cười. Một tay vững vàng đặt trên vô lăng. Một tay giơ lên không trung, sau đó chính xác đặt trên đỉnh đầu cô, cưng chiều xoa nhẹ.

Trước mặt, chiếc xe nhẹ nhàng dừng đèn đỏ. Dạ Anh không cúi đầu, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước. Giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm trọng, hỏi.

" Hoắc Dương Thần, anh nghiêm túc chứ? "