Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 39: Lian



            Written By Terryblackfox

 Dứt lời, Dạ Anh âm thầm khinh bỉ tên háo sắc này.

Cô cố gắng kiềm chế bản thân không xử lí hắn ta ngay tại chỗ. Nghĩ vậy, cô cười duyên dáng rồi đáp lại.

" Thì ra là Vu tổng. Uy danh của ngài... Quả thực không ai không muốn.."

Vừa nói, ngón tay Dạ Anh di chuyển trên đôi vai mập mạp của ông ta. Sau đó dừng hẳn ở cổ.

Thang máy vừa kịp lúc mở ra.

Dạ Anh uyển chuyển bước ra ngoài.

Vu tổng thấy vậy lập tức bước ra theo, mặc dù chưa đến tầng ông ta muốn lên, nhưng vì mỹ nữ đẹp động lòng đến thế, ông ta không màng đến công việc sắp tới mà chạy tới bên cô.

 " Mỹ nhân, không biết anh có thể liên lạc với em bằng cách nào a? "

Hắn ta vội vàng gọi với theo. Giọng nói lộ rõ vẻ ham muốn dâm tục.

Dạ Anh dừng lại. Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi xoay người lại, nói :

"Số phòng của em.. Ngài muốn biết thì đâu có gì khó? "

Dạ Anh giả vờ nháy mắt với ông ta.

Hành động này của cô thành công khiến hắn ta lọt bẫy. Nếu không vì mối làm ăn lớn sắp tới ông ta đã không dễ dàng tha cho cô vậy rồi. Nghĩ lại, ông ta đột nhiên có chút đề phòng. Hắn ta rút ra điện thoại, rất nhanh, người bên dưới phòng tiếp tân đã tiếp nghe.

 " Vu tổng, ngài có gì phân phó? "

Nhân viên tiếp tân bên dưới lễ phép đáp lại.

" Trong vòng một giờ nữa không được để một cô gái mặc bộ váy đen ra khỏi khách sạn. Sẵn tiện tìm ra số phòng của cô gái mới tiến vào thang máy cùng tôi. "

Nói xong, không kịp đợi nhân viên lễ tân đáp lại, hắn ta đã vội vàng cúp máy rồi xoay người vào trong thang máy.

 Nhân viên lễ tân bên dưới ngớ ngẩn nhìn màn hình điện thoại vừa tắt.

Anh gác điện thoại, bàn tay nhanh chóng click vào máy quay theo dõi. Nhưng đến khi anh ta quan sát thì không khỏi giật mình. Tất cả các camera vẫn hoạt động bình thường, duy chỉ có camera ở trước thang máy dẫn đến phòng tổng thống thì lại bị hư.

Trên màn ảnh xuất hiện duy nhất một vệt đen bên trong thang máy đó. Anh ta không khỏi khó hiểu.

Nghĩ rằng camera bị hư hỏng nên anh ta bấm số cho nhân viên sữa chữa đến sửa lại.

 Lian ngồi bên trong xe nhìn lên màn hình máy tính không khỏi nhếch miệng.

Tên Vu tổng này cũng thật cáo già.

Hắn ta vậy mà lại gọi cho nhân viên ngăn chặn Dạ Anh lại.

Nhưng nhanh làm sao qua mặt được đại thần Hacker trong truyền thuyết như anh chứ. Anh sớm đã cho nhiễu camera bên trong ngoài thang máy, tiện thể bật thiết bị ghi âm mà ban nãy Dạ Anh gắn lên người ông ta lên. Bên trong xe nhanh chóng phát ra giọng nói của Vu tổng.

" Ha ha ha. Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu. Bên ngoài đột nhiên có việc. Nào, chúng ta bắt đầu thôi! "

Hắn ta bước vào trong phòng, bên trong có hơn năm người ngồi chờ ông ta. Sắp tới đây hắn ta bàn một hợp đồng vô cùng quan trọng nên ai trong phòng cũng ra sức cảnh giác. Ngay cả phụ nữ bồi rượu cũng không được phép vào.

" Vu tổng đến là được rồi. Chúng ta bắt đầu. "

 Bên trong căn phòng, Lian có thể đoán ra được những người bên trong phòng là những nhân vật đại phú. Chắc chắn là có liên quan đến nhiệm vụ sắp tới.

" Vu tổng, nhờ có ngài mà toàn bộ những việc làm ăn của chúng ta ngày càng thuận lợi. Sắp tới đây, hiệu trưởng trường The Air sẽ rót vào chúng ta một số tiền lớn. Hơn nữa, nhà máy chế tạo thuốc đang trong giai đoạn sản xuất a! Nếu lần này thành công, e là số lượng thuốc bán ra cực kì có lời!"

Nói xong, cả phòng đồng loạt phá lên tiếng cười thật lớn.

Dạ Anh và Lian nghe xong còn không khỏi nhếch miệng cười.

Mấy tên cặn bã này đã tham nhũng không ít tiền của. Đến khi tra xét ra thì toàn bộ giấy tờ đều là hợp pháp. Dạ Anh không khỏi tức giận.

" Xem ra, tên hiệu trưởng này cũng quá ngu ngốc đi. "

 " Là do ông ta không chịu hợp tác với chúng ta. Chúng ta chỉ còn cách... Tìm đường sống trong đường chết thôi. Ha ha ha! "

 Giọng nói gian xảo của Vu tổng vang lên. Cả phòng đồng loạt cùng phá lên tiếng cười.

Dạ Anh ngồi trong phòng của khách sạn. Ánh mắt cô tối sầm xuống khi nhìn thấy hơn mười chiếc xe đen bóng chia nhau ra đứng một góc. Nhìn ra là đang bảo vệ chiếc xe chính chủ của Vu tổng.

Phải là nhân vật lớn đến mức nào mới cần nhiều vệ sĩ như thế chứ!

" Hừ! Để xem các ngươi đến hộ tống ai! "

Dạ Anh xoay người kéo rèm cửa sổ.

Ánh mắt cô lúc này đã không còn vẻ trong sáng xinh đẹp như ban nãy nữa. Thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng có thể giết người bất cứ lúc nào.

Lian bên dưới cũng nhìn thấy thế trận này.

Trong đầu còn không khỏi khen ngợi đầu óc nhìn xa của hắn ta. Nhưng cũng thầm khinh bỉ hắn. Sắp chết đến nơi rồi mà còn bày binh bố trận hoành tráng cái gì. Không chừng là đến ' đưa tiễn ' ông ta chắc!

 Nghĩ đến đây, khuôn mặt lãng tử của Lian không khỏi muốn phá lên cười. Bàn tay bên dưới cũng không quên hành động.

Bên trong phòng tổng thống. Một người đàn ông đột nhiên mở miệng, nói :

 " Vu tổng, ngài xem. Đây là toàn bộ tư liệu về mảnh đất phía Đông. Nếu ngài không chê thì xin nhận chút lòng thành này. Mong ngài chiếu cố cho con trai cả của tôi... Nó vừa mới đi du học bên nước ngoài. Nếu được vào công ty của ngài thì còn gì bằng! "

Vừa nói, hắn ta vừa đẩy tập hồ sơ đến trước mặt Vu tổng.

Hắn ta ra sức nịnh nọt tên Vu tổng này hòng cho con trai hắn ta dễ dàng đi cửa sau.

Sở dĩ ông ta phải bỏ ra cái bánh lớn này là do chỉ cần vào được công ty Vu tổng, hợp đồng làm ăn của ông ta không những có lời ngay tức khắc mà còn lời gấp mấy lần. Bỏ ra chút tiền ít ỏi này thì có là gì chứ.

Thấy vậy, những người khác cũng bắt đầu nhốn nháo lên. Lần lượt nịnh nọt tên Vu tổng.

Dường như Vu tổng hoàn toàn lường trước được việc này.

  Sở dĩ ông ta nhận lời đến đây còn không phải vì những tên giàu có mà ngu si này sao? Tiếng tăm của ông ta, dù sao cũng chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể tâng bốc bao nhiêu cũng được. Thật không ngờ lại dụ dỗ được bao nhiêu con hời lớn như vậy.

Chỉ có điều khiến hắn ta mong đợi nhất chính là con chip của Lâm tổng.

Đó cũng chính là mục đích chính của hắn ta đến đây. Lần trước Lâm tổng gặp may mua được con chip ngàn vàng đó. Bên trong là toàn bộ tài liệu về đường dây buôn bán xuyên quốc gia.

Chỉ cần có con chip đó, ông ta có muốn thống lĩnh cả Thượng Hải cũng không thành vấn đề.

Chỉ là ông ta đợi đến cuối giờ vẫn chưa thấy Lâm tổng đá động gì đến. Hiện nay Lâm thị còn chẳng phải thiếu trước hụt sau sao? Còn tỏ ra cao sang cái khỉ gì?

Nghĩ vậy nhưng trong đầu ông ta rốt cục cũng bắt đâù sốt ruột nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.

Ngàn vạn tính cũng không bằng trời tính. Ông ta có lẽ không nên hấp tấp vội vã như vậy. Nghĩ vậy, ông ta cầm lấy ly rượu, từ từ ngửa cổ uống cạn sạch chất lỏng trong ly.

 Từ trên màn hình máy tính. Lian ngồi bên dưới vẫn đang quan sát đột nhiên thấy từ bên trong phòng tổng thống được đẩy cửa ra, lần lượt từng người ra ngoài.

Duy chỉ có mỗi mình Vu tổng vẫn chậm chạp lề mề bước chân. Lian không khỏi nhíu mày....

Khỏi phải nói, Vu tổng trong lòng cũng không khá là bao. Ông ta đã cố tình đề cập chuyện con chip không ít lần nhưng đổi lại, tên Lâm tổng này cứ như vậy nhãn nhã nhấm nháp hết ly rượu khiến ông ta có chút bực bội. Toan tính xoay người đi thì Lâm tổng phía sau đột nhiên gọi với lại.

" Vu tổng, ngài chờ một chút. "

Dứt lời, Vu tổng thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Nhưng ông ta trái lại lại càng ra sức không một chút để ý. Ông ta chậm rãi xoay người, nói :

 " Lâm tổng, ngài có chuyện gì sao? "

 Nói vậy chứ thật ra trong lòng Vu tổng đã sớm nhổ nước bọt vào mặt Lâm tổng rồi. Còn giả bộ cao sang làm cái thá gì.

 " Không giấu gì Vu tổng. Quả thực tôi có chút chuyện muốn nhờ ngài. Không biết bản hợp đồng làm ăn sắp tới của Lâm thị và Vu thị có được ... thông qua hay không? "

Nói đến câu cuối, Lâm tổng đột nhiên rút ra một chiếc hộp nhỏ.

Lập tức, ánh mắt Vu tổng sáng hoắc lên. Đây chẳng phải chiếc hộp chứa đựng thành phố thu nhỏ của Thượng Hải hay sao?

 Vu tổng cười lớn. Nói :

" Ha ha ha. Khách sáo cái gì. Chắc chắn rồi. Mong rằng hợp tác sắp tới được thuận lợi! "

Nói rồi, ông ta đưa tay ra cầm lấy chiếc hộp. Chỉ thiếu mức muốn nhanh chóng cất đi rồi mang về nhà nữa thôi.

"Vậy phải nhờ vào Vu tổng rồi!"

Lâm tổng cười cười. Sau khi xã giao xong xuôi thuận lợi. Ông ta xoay người bước đi trước.

Chỉ là ngay khi Lâm tổng vừa bước đi, nụ cười tươi rói trên mặt Vu tổng ngay lập tức biến mất. Thay vào đó là ánh mắt khinh bỉ nhìn bóng lưng Lâm tổng đang rời đi.

" Hừ! Hợp tác sao? Lâm thị các người nằm mơ! "

Dứt lời, ông ta hắng giọng, cặp mắt xảo quyệt nhìn trái nhìn phải rồi mới đút chiếc hộp vào bên trong túi áo khoác. Hắn ta mau chóng mở cửa phòng rồi xoay người về hướng thang máy.

Đứng đợi thang máy khoảng một lúc lâu, đến khi ông ta sắp hết kiên nhẫn. Đối với bảo vật đang mang trong người này ông ta nóng lòng không hết, cứ nghĩ đến sáng mai toàn bộ hệ thống tài chính thương nghiệp đều thuộc về tay ông ta thì ông ta không khỏi mừng huýnh lên. Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều bị ông ta bỏ ra sau đầu.

Thang máy cuối cùng cũng mở ra. Ông ta không một chút để ý bước vào bên trong. Ngay khi thang máy vừa khép lại, ông ta rút ra di động gọi vào số của lễ tân ban nãy để hỏi số phòng mỹ nhân. Nhưng lạ thay bên trong thang máy lúc này hoàn toàn bị mất sóng.

"Ban nãy chẳng phải vẫn gọi được sao!"

Hắn ta đang cúi đầu bấm điện thoại, đột nhiên thân hình nhanh nhẹn ở trên đầu ông ta nhẹ nhàng nhảy xuống đứng ra đằng sau. Không một chút động tĩnh, Vu tổng vẫn không hề hay biết rằng bản thân sắp phải đối mặt với cái chết cận kề. Cho đến khi ông ta ngẩng đầu lên thì không khỏi giật bắn người.

 Từ gương chiếu hậu trước mặt của cửa thang máy xuất hiện một bóng người màu đen.

Mái tóc dài xoã xuống khiến ông ta chết sững.

Ánh mắt của hắn ta nhìn chăm chăm vào ông. Ánh mắt muốn giết người đó mang đến cho ông ta cảm giác nghẹt thở. Cả cơ thể mập mạp của ông ta bắt đầu run rẩy kịch liệt.

      " Ngươi... Ngươi... "

     Ông ta ấp úng mãi. Lời nói chẳng thể nào bật thốt ra khỏi cổ họng. Nuốt vào cũng chẳng được. Nói ra cũng không xong. Mồ hôi nhễ nhại trên trán lăn dài xuống cặp mắt ông ta.

Chưa gì Dạ Anh đã thấy bộ dạng chật vật của ông ta, điều này khiến cô chán ghét càng thêm chán ghét.

 " Vu tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi! "

 Dứt lời, Dạ Anh tháo khăn bịt mặt đen xuống. Để lộ khuôn mặt kiều diễm ban nãy. Vu tổng nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức nhớ ra. Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta không khỏi thả lỏng.

 " Thì ra bảo bối a~ Anh xin lỗi vì đã quên em. Nào, đến đây. Tối nay tâm trạng anh cực kì tốt. Không chừng sáng mai còn cho em nhiều tiền a ~ "

Nói rồi, ông ta vội vã chồm tới.

Nhưng chưa kịp chạm vào cô. Bàn tay đang giơ lên không trung của ông ta đột nhiên rớt xuống. Lìa khỏi cánh tay mập mạp của ông ta.