Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 47: Là Anh Muốn Bảo Vệ Em



Written By Terryblackfox

Dạ Anh nhất thời ngây người.

Đáng tiếc, chưa kịp hoàn hồn lại đã bị Hoắc Dương Thần nhanh như vũ bão hôn xuống.

Nụ hôn này đặc biệt chuẩn xác vào đôi môi anh đào. Vừa kéo dài vừa ẩm ướt. Tuyệt đối không cho cô cự tuyệt.

Nháy mắt, Dạ Anh cảm thấy người đàn ông này quá mức bá đạo. Còn dám chiếm tiện nghi của cô.

Tức chết cô!

"Lần sau không cho phép em cười trước mặt người khác."

Hoắc Dương Thần nói xong, giống như cảm thấy có gì đó thiếu liền mở miệng nói thêm.

"Trừ anh."

Dạ Anh: "...."

Một lúc sau, Hoắc Dương Thần sau khi nhận được câu trả lời thoả đáng, cộng thêm việc được ăn "đậu hũ tươi" lúc này mới vui vẻ ra về.

Hoắc Dương Thần xuống bên vệ đường nơi đỗ xe, anh ngẩng đầu. Nhìn lên tầng khu trọ còn đang sáng đèn. Khuôn mặt người đàn ông vẫn thâm trầm khó tả. Nhưng đáy mắt cơ hồ lại hiện lên một sự ấm áp khôn xiết tràn ngập.

Cho đến khi đèn bên trong phòng tắt hẳn. Hoắc Dương Thần lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Anh nán lại một lúc rồi mới lái xe rời đi.

Vào bên trong xe, khuôn mặt người đàn ông lập tức trầm mặc. Ý cười ban nãy không một chút nào vươn lại trên gương mặt góc cạnh của người đàn ông nữa. Đổi lại hoàn toàn là một vẻ băng lãnh không rét mà run.

"Về biệt thự."

Hoắc Dương Thần nhàn nhạt mở miệng. Tầm mắt hướng về phía trước không tiêu cự. Lái xe nghe thấy thế không dám chậm trễ, lập tức đạp chân ga lái xe rời khỏi...

Về đến biệt thự riêng của Hoắc Dương Thần. Trước khi vào đến cổng chính biệt thự còn phải đi ngang qua khu vực kiểm soát của Lan Ly Uyển.

Nơi này được coi là kiểm tra nghiêm ngặt nhất trước khi vào đến biệt thự hơn một nghìn mét bên trong.

Cho dù là người đó có thân phận hiểm hóc cao quý đến mức nào đi chăng nữa. Người muốn vào đây cần phải xuất trình giấy tờ, sau đó cần phải có lệnh thông qua mới được phép tiến vào.

Chiếc Maybach chậm rãi dừng trước lối vào hoa viên Lan Ly Uyển. Xe vừa dừng lại, quản gia một thân tây trang nghiêm chỉnh thẳng tắp đứng chờ sẵn.

Ngay khi đôi chân thon dài lộ ra bước xuống xe, quản gia lập tức cúi đầu chào, giống như một thói quen, hoặc cũng như một sự tôn sùng đối với người đàn ông này.

"Hoắc thiếu."

Hoắc Dương Thần nhàn nhạt đáp lại. Vừa đi, anh vừa hỏi quản gia.

"Quân Phong đã đến chưa?"

"Hoắc thiếu, Quân Phong tiên sinh đã đến chờ ở trong thư phòng của ngài."

"Ừm. Pha một ly cà phê."

"Vâng thưa thiếu gia!"

Hoắc Dương Thần lời ít ý nhiều. Sau đó nhanh chóng hướng người thẳng lên trên thư phòng...

Cửa thư phòng vừa mở ra, Quân Phong cùng lúc cũng quay đầu lại nhìn. Hoắc Dương Thần mặt vẫn không đổi đi đến ghế ngồi sau bàn làm việc rộng lớn.

Thân hình cao lớn trầm ổn ngồi vào chiếc ghế xoay phía sau. Tựa như một bậc vương giả khí thế cao ngạo nhìn xuống.

Anh rút ra một điếu Cigar Cuba trong ngăn bàn. Quân Phong lập tức tiến lên châm mồi lửa.

"Công việc trong tổ chức nhiều lắm sao? Tôi nhớ cậu về rất sớm?"

Hoắc Dương Thần vẫn không đáp lại. Anh từ từ rít một ngụm thuốc lá Cigar. Bạc môi mỏng khẽ mở, phả làn khói trắng khiến khuôn mặt anh càng thêm bí ẩn.

Đổi lại, Quân Phong cũng không gấp gáp muốn Hoắc Dương Thần trả lời ngay. Anh vẫn tiếp tục nghịch quả cầu thủy tinh trên tay.

"Việc tôi nhờ cậu làm thế nào rồi?"

Hoắc Dương Thần trầm giọng. Giọng nói lộ ra khí thế bức người.

" Khụ! Chuyện này... "

Nhắc đến chuyện mà Hoắc Dương Thần ra chỉ thị. Quân Phong lập tức ho khan hai tiếng. Ánh mắt khó xử không dám nhìn thẳng vào mắt vị tổ tông này.

"..."

Nhìn sắc mặt Hoắc Dương Thần ngày càng đen lại. Quân Phong lập tức mở miệng báo cáo không thiếu sót một chữ.

"Thật ra có hai người thích hợp. Điều tra thân phận thì cũng khá ổn. Chỉ là tôi có chút tò mò..."

" Nói! "

"Thân phận của cậu như vậy? Bên cạnh đã có vệ sĩ đi theo hộ tống. Còn chưa kể đến... Ài nói chung sao cậu còn muốn tìm ám vệ cấp cao làm gì?"

Dứt lời. Sắc mặt Hoắc Dương Thần càng thêm trầm mặc. Quân Phong nhìn cảnh này cơ hồ cảm thấy sắp tới sẽ một trận khí lạnh đột nhiên giội thẳng vào sống lưng. Hắn ta không nhịn được run người...

Đây cũng chính là điều mà Hoắc Dương Thần lo lắng.

Sở dĩ thân phận của anh không cần phải tìm thêm ám vệ bên cạnh. Mà là từ lúc anh nghe tin Dạ Anh bị sát thủ nào đó ám sát. Mặc dù kế hoạch không thành công nhưng cũng đủ khiến anh nổi lên tức giận.

Có trời mới biết ngay khi anh vừa nhận được tin đã khiếp sợ tới mức nào.

Bằng chứng là vừa mới cách đây vài tiếng trước. Hoắc Dương Thần sau khi lái xe rời khỏi công ty, anh không nhịn được mà trực tiếp hạ lệnh truy sát xem là ai có gan đã phái người ám sát Dạ Anh cô.

Đến khi anh lái xe trong vô thức đột nhiên lại lái đến khu trọ của cô. Tầm mắt anh thoáng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nghĩ ngợi phải một lúc nữa cô trở về. Anh quyết định đợi ở đây một lúc.

Quả nhiên, một chiếc xe từ phía sau đột nhiên tiến đậu trước cổng lớn khu trọ.

Hoắc Dương Thần có dự cảm chẳng lành. Ngay khi ánh mắt nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn vừa bước xuống xe, tên đàn ông kia lại giữ lấy cổ tay cô không cho cô đi.

Lập tức, lửa giận bị đè nén trong lòng Hoắc Dương Thần đột ngột bùng phát.

Tay anh siết chặt thành đấm. Ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo cơ hồ hiện lên tia máu đáng sợ giống như một giây sau thực sự sẽ giết người.

Ngay lúc ấy, bản thân anh cũng đã đưa ra quyết định. Vốn dĩ ý nghĩ này anh đã nghĩ đến từ lâu, bởi vì không có ai có khả năng vượt qua bài kiểm tra, càng không có ai có đủ đẳng cấp cao siêu khiến anh an tâm giao cô cho họ. Việc này cứ trì hoãn cho đến tận ngày hôm nay...