Bảo Bối! Em Nghĩ Em Thoát Khỏi Tôi

Chương 7



Một buổi sáng nắng ấm, gió nhè nhẹ

Cậu xách hành lí bước lên xe bus, mong xe chạy thật nhanh về tới quê cậu,

cái thành phố đó quá đáng sợ, nơi bình yên nhất là quê nhà.

Sau vài giờ ngồi xe , lưng cậu hơi đau và mỏi , cậu nhanh chân xuống xe và

về nhà ba mẹ cậu . Cậu vừa đi, vừa nhìn cảnh vật xung quanh , nơi đây vẫn

không thay đổi, vẫn đẹp như thế . Đi vào xóm thì điều tiên cậu chú ý là 1 chiếc xe Lamborghini đậu ở đấy, trong xe có người mang áo vest đen ngồi ở vị trí lái chính , như đang đợi ai đó. Nhưng cậu không mấy chú ý chỉ nhìn xơ, rồi đi tiếp. Thấp thoáng xa xa là ngôi nhà cũng không mấy lớn, màu trắng, cậu vừa nhìn đã biết là nhà ba mẹ cậu . Nhìn vào nó cậu lại nhớ đến hồi nhỏ

Hồi nhỏ , cậu là 1 cậu bé năng động, đi chơi với mấy đứa trong xóm đến nỗi mỗi khi về nhà là quần áo cứ lắm lem, khiến ba mắng và lúc đó mẹ là người binh cậu.
" Con chơi kiểu gì mà quần áo lắm lem vậy hả ?" ba cậu tức giận nhìn cậu

" Thôi mà ! đừng la con nó nữa , nó còn nhỏ mà , nó như thế ông phải vui chứ chứ ông nhìn con bà hàng xóm đi nó suốt ngày chỉ ở trong nhà ,người ốm yếu ! "

Cậu bé núp sau lưng mẹ mình cuối đầu tỏ vẻ hối lỗi , người ba nhìn thấy cũng

thở dài

" Được rồi ! vào thay đồ đi , sau này có chơi cũng đừng chơi bẩn như thế nữa! "

Cậu bé lúc này ngẩng đầu lên , mỉm cười rồi lon ton chạy vô nhà , ba mẹ cậu

nhìn cậu mỉm cười dù ba mẹ cậu mắng cậu nhưng rất thương cậu.

Cậu nhớ lại chỉ biết cười bây giờ cậu đang đứng ngay ngôi nhà ba mẹ cậu

Cậu định nói lên BA MẸ ƠI! TIỂU THANH VỀ RỒI ! , nhưng định nói thì nhìn lại cổng nhà điều quan trọng là cổng nhà mở ra. Cậu nghĩ rất đơn giản chắc ba
mẹ cậu đi vô mà quên đóng.

Bước vô nhà, căn nhà yên tĩnh lạ thường cậu cất giọng lên nói lớn

" Ba mẹ ơi tiểu Thanh của ba mẹ về rồi đây ! "

Nhưng căn nhà vẫn im lặng cậu nói lên lần nữa , lần này cậu nói lớn hơn

" Ba mẹ con về rồi ! 2 người ở đâu vậy "

" Đừng dọa con nữa ! 2 người đùa con à "

Cậu bắt đầu lo sợ , mà tìm kiếm khắp nhà nhưng không có ai mọi thứ vẫn còn

nguyên , không có sự ẩu đả.. đồ đạt vẫn còn nguyên nhưng ba mẹ cậu đâu

20 phút trôi qua , cậu cố gắng tìm ba mẹ cậu miệng thì lẩm bẩm những từ vô

nghĩa.

" ba mẹ 2 người ở đâu vậy! ba mẹ ở đâu thế ? ba mẹ đang giỡn sao ?"

Cậu tuyệt vọng , ngồi bệch xuống dưới nền nhà, bắt đầu rơi những giọt nước

mắt trôi xuống khuôn mặt thanh tú ,bây giờ cậu cố gắng lấy bình tĩnh, mà

lấy điện thoại ra cố gắng nhấn gọi cho ba mẹ cậu . Nhưng tất cả đều là nhỡ,
không gọi được cho ba mẹ cậu. Cậu chập chững đứng dậy , định ra khỏi nhà

hỏi người trong xóm xem ba mẹ cậu ở đâu.

Nhưng đi ngang tới phòng khách, thì dừng lại, vì điều đặc biệt có 1 bức thư.

Cậu đi lại, lấy bức thư lên đọc. Khi đọc xong , cậu mở to mắt không tin những

gì mình đọc .

Trong thư ghi : Muốn gặp được ba mẹ cậu ,hãy trở về thành phố A , đến phía Tây thành phố gặp Hồ tổng ! cậu không cần đi xe chúng tôi cho người lái 1 chiếc Lamborghini để ở đầu xóm, cậu chỉ cần ngồi đó họ sẽ đưa cậu đi

Đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì. Lập tức chạy ra khỏi nhà, đi đến đầu xóm. Đứng trước chiếc xe sang trọng ấy, rồi có người ra đi vòng qua bên cửa phụ mở cửa mời cậu vào , cậu im lặng đi vào xe rồi người đó cũng về vị trí lái và chiếc xe đã lăn bánh quay về thành phố A , bỏ lại hành lí ở đó . Trong hành lí chỉ có vài bộ đồ không có gì đáng giá nếu có ai vào nhà lấy cũng không sao chuyện quan trọng bây giờ là tìm ba mẹ cậu , mấy thứ đó mất cũng không sao
Trong xe, đầu óc hỗn loạn suy nghĩ về bức thư đó nhưng trong lòng lo lắng

cho ba mẹ cậu, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cậu bây giờ . Cậu nhìn ra ngoài cửa kính xe nghĩ về bức thư với đôi mắt thẫn thờ

Hồ tổng là người đã ăn cậu đêm đó ! nhưng tại sao hắn lại bắt ba mẹ cậu

Tại sao lại là hắn ? . Cậu cứ như thế nghĩ 1 hồi chiếc xe đã đi đến thành phố

A và dừng lại tại 1 căn biệt thự to lớn . Rồi cửa xe mở ra cậu bước ra , cậu

không hề thấy đau lưng ghế ngồi rất êm không như xe bình thường . Đúng

là xe mắc tiền cái gì cũng cao cấp .

Nhìn quanh 1 cái căn biệt thự to lớn, rộng ngàn mét vuông .,Cực xa hoa và tráng lệ, sân vườn rộng rãi như nữa sân đá bóng, trồng mọi loại cây kiểng quý hiếm , còn có hồ bơi xe mắc tiền . Bãi đậu xe có cả 5 đến 6 chiếc xe phiên bản giới hạn đậu thẳng hàng . Đúng là Hồ tổng giàu có, tiền như nước không thiếu
Đây là ngôi nhà ai cũng muốn bước vô sao? nhưng cậu thì lại không muốn .