Bảo Bối, Xin Lỗi Anh Đến Muộn Rồi

Chương 2: Hãy Ngoan Ngoãn, Đừng Làm Tôi Nổi Giận, Sẽ Không Tốt Đâu



Sự việc xảy ra cũng không thể cứu chữa, cô nhờ vào sự an ủi quan tâm động viên của Dạ Hạo Hiên cũng đã phấn chấn tinh thần hơn. Cô cố gắng thật mạnh mẽ vừa phải lo hậu sự cho mẹ vừa đến bệnh viện chăm sóc ba của mình. Cô cũng không gặp Sở Kiều Yến....có lẽ anh ấy cũng đang lo cho hậu sự của ba mẹ mình. Cô càng nghĩ càng buồn, gọt trái cây không may lại đứt tay.

- " A "

- " Con sao vậy? Không làm được thì để đấy, đừng làm mình bị thương " Ba của cô nhìn con gái của mình hành động vụng về mà lo lắng.

Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến

- " Mời vào " Cô nói vọng ra.

- " Chào cô, đây là đơn kiện của anh Sở Kiều Yến." Cô nhận lấy đơn kiện tay run rẫy, đôi mắt vô hồn nhìn vào tờ giấy nước mắt động lại ở khóe mắt. Cô hít sâu để cho bản thân không phải khóc.

- " Được " Cô gật đầu, nói rồi người đó cũng rời đi.

- " Con gái, con đừng lo. Ba sẽ không sao đâu, con đừng khóc nhé " Ông cũng đang rất lo lắng sợ hãi nhưng với cương vị là một người cha thì không thể để con gái mình lo lắng, phải là một chỗ dựa vững chắc.

- " Dạ, Hạo Hiên hôm qua anh ấy đã lên sân bay ra mỹ rồi ba " Cô nói.

- " Ừm, thằng nhóc đấy rất giỏi chăm chỉ tháo vát. Học cũng giỏi chỉ là không có bệ đỡ để giúp nó lập nghiệp, rời khỏi đây cũng tốt tìm một môi trường mới biết đâu hợp với nó. " Ba của cô gật đầu mỉm cười nhẹ nói.

Hai Tuần Sau.

Tại Tòa Án.

Trình Quân bị tòa tuyên án theo khoản 2 điều 260 bộ luật hình sự : Vi phạm an toàn giao thông đường bộ gây chết ba mạng người phạt 5 năm tù giam, nhưng còn do phanh xe hỏng nên giảm còn ba năm tù giam. Bồi thương 200 triệu cho gia đình nạn nhân.

Cô ngồi ở ghế nghe xong nước mắt không kìm được mà chảy xuống, toàn thân run rẩy bàn hoàng không biết phải làm gì hơn ngoài việc nhìn ba mình bị bắt đi, trước đi đi ba còn quay lại nhìn cô nở nụ cười ý rằng : Ba sẽ không sao đâu, con gái đừng lo.

Nhưng ánh mắt đó càng khiến cô thêm tự trách hơn, nếu lúc đó không nằng nặc bảo ba và mẹ đi đến quán bar đón mình thì.....thì sẽ không có chuyện như ngày hôm nay.

Sở Kiều Yến cười nhếch môi, liếc nhìn sang Trình An Nhã. Như thế vẫn chưa đủ các người đã hại chết ba mẹ tôi, ở tù như vậy là chưa đủ.

_____

Cô ngồi trước lăng mộ của mẹ mình đưa tay sờ lên ảnh.

- " Mẹ ơi, con gái phải làm gì đây hả mẹ. Có phải con hư lắm không, luôn cải lời cha mẹ luôn làm mẹ phải lo lắng. Nếu không phải do con ngang bướng thì....thì gia đình mình sẽ không đi đến mức này....hức " Cô tựa vào thành tay đưa lên sờ tấm di ảnh khóc không ngừng, trời cũng đổ mưa lớn.

Điều đó càng khiến tâm trạng cô thêm tệ đi, có phải...ông trời cũng đang xót thương cho con hay không? Sinh nhật này

...vốn không nên có.

Ngồi dầm mưa cả một ngày.....lúc tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường. Uể oải mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng kín không ánh sáng cô bắt đầu lo lắng, chập chững mệt mỏi từng bước chân rời khỏi giường đi xung quanh.

Một căn phòng với bốn bức tường tối đen, chỉ có một nhà tắm nhỏ một giường. Một cái bàn và ghế, còn có một màn hình chiếu TV cỡ lớn nhất. Cô đã rất sợ rồi, đây là đâu cơ chứ ai bắt cô nhốt ở đây? Ở phòng này có hơi lạnh một chút cô hơi sởn da gà, nhìn một màn tối khiến cô rất sợ hãi chẳng có tiếng động gì ngoài tiếng thở và tiếng bước chân.

Lúc này cánh cửa mở ra một bóng cao ráo của người đàn ông trưởng thành bước vào.

- " Là ai? " Cô cảnh giác liền lùi người lại

- " Sốc quá hóa điên à? Đến tôi cô cũng không nhận ra? " Sở Kiều Yến nói giọng điều xem thường tiến gần lại, cô mới nhìn thấy rõ.

- " Kiều Yến, anh đưa em ra khỏi đây đi. Ở đây rất tối em sợ lắm anh đưa em rời khỏi đây đi " Cô chạy đến nắm lấy tay áo của anh lòng mang một tia hy vọng.

- " Cút ra " Sở Kiều Yến bày bộ mặt chán ghét hất Trình An Vũ ra làm cô phải ngã xuống vai chạm vào thành giường khiến cô đau điếng.

- " Nhìn xem kia là gì? " Sở Kiều Yến nhìn lên màn hình TV rồi chỉ.

Cô cũng nhìn theo, trên tv toàn bộ đều là tin tức của gia đình cô. Tập đoàn Trình Thị chính thức bị Sở Thị thu mua, ông chủ của Trình Thị bị án tù 3 năm. Con gái mất tích, người mẹ thì chết do tai nạn xe.

- " Em biết tất cả đều là do anh " cô nói

- " Cứ xem tiếp đi " Lúc này màn ảnh lại chiếu lên hình trong tù giam. Là ba của cô ở trong đấy, lúc này cô mới hoảng sợ run rẩy nhìn sang Sở Kiểu Yến.

- " Trình An Nhã, cô ngoan ngoãn ở đây để tôi làm thú vui xã giận. Đừng làm tôi phật lòng, nhìn xem tôi có cách theo dõi ba cô ở trong tù thì tôi cũng sẽ có cách cho người vào đánh ông ta. " Sở Kiến ngồi xuống dùng tay nâng cằm cô lên nói giọng điệu khiêu khích hăm dọa.

- " Đừng...đừng mà Kiều Yến....anh đừng làm hại ông ấy. Ba em đã trả giá cho việc làm của mình rồi sao anh vẫn không chịu buông tha? " cô nói chập chờn, tâm trạng hỗn độn vừa lo lắng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc trước người đàn ông mà mình từng rất yêu thương.

- " Đừng có gọi tôi là Kiều Yến, hai cái tên chữ này phát ra từ miệng cô tôi cảm thấy thật ghê tởm. Ba mẹ tôi chết, lễ cưới của tôi bị hủy vợ sắp cưới của tôi vì thế mà lo lắng đến mức động thai rồi mất luôn đứa trẻ. Chỉ ở tù thôi là chưa đủ, cô hãy ngoan ngoãn đừng để tôi phải nổi điên. Lúc đấy không chắc tôi sẽ làm ra điều gì độc ác hơn đâu " Sở Kiều Yến cười khinh một cái rồi hất cằm cô ra sau đó đi khỏi.

Trình An Nhã như rơi vào tuyệt vọng của hố sâu, cô nép vào bênh mép giường ngồi co người lại một mình trong bóng tối. Ánh sáng tivi cũng không còn bây giờ cô rất sợ hãi, Sở Kiều Yến người con trai mà cô dùng cả thanh xuân để theo đuổi, yêu anh hết lòng. Nhưng bây giờ anh lại làm như thế...cô thật sự rất tuyệt vọng. Cũng không thể khóc được nữa, cô chỉ hận bản thân quá vô dụng quá yếu đuối còn hay khóc. Bộ dạng khóc của cô lúc nào cũng khiến người ta phải thương hại cảm thông, thật hèn mọn.

Sở Kiều Yến sau khi rời khỏi phòng. Đi xuống phòng khách dặn dò.

- " Phòng kho ở trên lầu không được ai bén mảng đến gần chỉ một mình quản gia được đi đến đấy. Nếu tôi biết có ai dám cả gan khán lệnh thì lúc đấy đừng có trách tôi tại sao ác độc "

Người giúp việc nghe xong cũng hiểu. Tối hôm qua thấy cậu chủ cùng một vài người vệ sĩ mặc đồ đen đưa một cô gái về, họ đã tò mò sinh nghi. Đến hôm nay nghe Sở Kiều Yến nói vậy họ mới ngộ nhận ra.