Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 50: Giao thừa lắng đọng - Đầu năm hoành tráng





Ngay lúc Trần Nhan Linh quay đầu nơi nơi nhìn xung quanh, một đôi tay trắng nõn phủ lên hai mắt nàng, một thân thể mềm mại dán sát lưng nàng, một giọng mềm nhẹ quen thuộc vang lên.
“Đoán xem đây là ai?”
Trần Nhan Linh khẽ cười một tiếng: “Chị đoán là một bé mèo con nghịch ngợm.”
Cố Vân Hi thuận thế vòng tay quanh vai Trần Nhan Linh, ôm lấy nàng từ phía sau : “Không thú vị, chị làm sao biết là em?”
“Sữa tắm dầu gội của chúng ta  cái nào không phải giống nhau?”
Cố Vân Hi khẽ chu môi: “Nguyên một tháng mà chị chưa tới thăm em, còn tưởng rằng hôm nay chị không tới.”
Trần Nhan Linh kéo tay Cố Vân Hi, đi đến một cái góc vắng người: “Một tháng này có vài việc phải xử lý. Hơn nữa, hôm nay chị phải đẩy rớt tiệc tất niên trong nhà mới tới được đấy, tới chăm sóc mèo con của chị.”
Cố Vân Hi không nhịn cười được, nhưng vẫn gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng lại lơ đãng nhếch lên, lông mày muốn cong lên mà nhẫn nhịn, làm cho sắc mặt vô cùng sinh động: “Hừ hừ, ai là mèo con của chị? Chị là mèo con của em!”
“Ừ ừ, đêm nay ăn Tết cùng em nha. Lên sân khấu biểu hiện cho thật tốt, được mời dự tiết mục cuối năm chứng tỏ thực lực của em chứ không phải nhờ chị đưa đẩy, em tự biết tài năng của mình đến đâu. Tề Chi Sanh nhảy nhót không được bao lâu... Chị ở ngay dưới đài xem em hát, sẽ luôn nhìn.”
Trần Nhan Linh thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng hôn lên môi Cố Vân Hi, tốc độ cực nhanh khiến Cố Vân Hi phải tặc lưỡi.
“Được rồi, em cũng lười đến đấu với cô ta , chơi chả vui tý nào. Cô ta hình như cố ý chịu đựng, thật không biết kim chủ sau lưng cô ta đang làm gì.” Cố Vân Hi vừa đi ba bước liền quay đầu, thấy Trần Nhan Linh vẫn đứng tại chỗ chăm chú nhìn cô, mới vui vui vẻ vẻ mà đến sau màn chờ đợi.
Cố Vân Hi vừa đi, vẻ mặt Trần Nhan Linh nháy mắt lạnh lẽo.
Tề Chi Sanh cũng không phải nhường nhịn, chỉ đang chờ cơ hội thôi.
Thật là cái thứ không biết trời cao đất dày, dám nảy sinh ý đồ với mèo con của nàng. Di động Trần Nhan Linh không ngừng lập loè, nàng cầm lấy, tiếp cú điện thoại.
“Các ngươi ngồi dưới đài nhớ phải quay hết cảnh Tề Chi Sanh cho ta, tốt nhất lấy ánh nhìn giống người qua đường.”
Còn hai phút nữa Tề Chi Sanh sẽ lên đài, ả sẽ biểu diễn ca khúc thành danh 《 Mà sống 》 "của mình", một ca khúc từng giúp Tề Chi Sanh đoạt được rất nhiều giải thưởng âm nhạc. Về sau thậm chí có người nói đó là đỉnh cao của ả, vì những bài tiếp theo ả xuất bản không một bài nào có thể sánh bằng nó.
Trần Nhan Linh muốn Tề Chi Sanh đứng trên sân khấu danh tiếng này, hát ra bài ca tồi tệ nhất đời ả.
Tề Chi Sanh nuốt một viên thuốc thông cổ, cảm thấy giọng chuẩn bị tốt, trước đó kiểm tra micro cũng bình thường, chỉ chờ lên đài.
Trợ lý lấy bình thuốc cất đi, sau đó ả chậm rãi bước lên đài.
Khoảnh khắc Tề Chi Sanh lên đài, tiếng hoan hô từ khán giả từng hồi từng hồi vang lên, nhưng lúc Tề Chi Sanh mở miệng, mọi người lại yên tĩnh không một tiếng động.
Tề Chi Sanh vừa mở miệng liền phá âm.
Ả trừng lớn hai mắt, tổ chương trình cũng luống cuống, vội vàng khẩn cấp xử lý. Tề Chi Sanh nhảy đến câu tiếp theo, mở miệng vẫn khàn khàn. Cổ họng ả phạm ngứa, thậm chí khô khốc, nốt cao không thể đi lên, nốt thấp không thể đi xuống.
Nhưng dù là tai nạn thảm đến mức nào, dù là phát sóng trực tiếp, tổ chương trình cũng có thể nháy mắt điều âm, truyền ra phân cảnh bình thường, ngoại trừ vẻ mặt Tề Chi Sanh không quá đúng.
Trần Nhan Linh ở hậu đài nghe được tiếng ca của Tề Chi Sanh, nhàn nhã ngồi trên ghế chơi di động, nụ cười   tươi rói trên miệng lúc đạo diễn Nghiêm đi tới mới chịu thu lại.
“Tiểu Nhan cháu làm vậy là quá mức rồi. Tề Chi Sanh tốt xấu gì cũng là người có chút địa vị trong giới ca nhạc, cách làm của cháu chú rất không tán thành.” Đạo diễn Nghiêm thở dài, cầm ly nước uống một ngụm, “Rống cả một ngày, giọng lão già này thật không thoải mái.”
Trần Nhan Linh cười hì hì nói: “Lời này nói sai rồi. Chú Nghiêm, cái danh Thiên hậu giới ca nhạc của cô ta chính là trộm từ người khác, hiện giờ cho cô ta biến thành trò cười giới ca nhạc cũng không quá mức đâu.”
“Ầy, càng ngày càng không hiểu nổi người trẻ tuổi chúng bây. Việc này cháu kết thúc sạch sẽ chút, chú chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, chuyện khác lão đây không can thiệp.”
“Cảm ơn chú Nghiêm, chuyện còn lại cháu sẽ tự xử lý, tuyệt đối không trách được tổ chương trình.”
Trần Nhan Linh tự mình châm nước ấm vào ly đạo diễn Nghiêm, khóe mắt đảo qua trợ lý của Tề Chi Sanh. Lúc trợ lý thấy nàng, ánh mắt thoáng co rúm lại, sau đó quay đầu, không nhìn nàng, y như chưa chuyện gì xảy ra, lo cầm hộp đồ rời đi.
Cố Vân Hi biểu diễn ca khúc chủ đề trong album đầu tiên của mình - 《 Vãng lai 》. Sau buổi diễn xấu hổ của Tề Chi Sanh, giọng hát Cố Vân Hi quả thực hệt như tiếng thiên sứ hạ phàm, huống hồ ca khúc này chính là bài chủ trong album ưu tú từng đánh vỡ kỷ lục doanh thu cao nhất. Tuy mức độ nổi tiếng của bài này không thắng nổi 《 Mà sống 》 thành danh cực sớm, nhưng khoảnh khắc Cố Vân Hi đứng trên đài, mọi suy nghĩ tạp nham trong đầu mọi người đều bị xua tan.
Dù cho ánh đèn ảm đạm đi, mọi người đều sẽ nỗ lực tìm kiếm bóng dáng cô trong chốn tăm tối, dõi theo giọng ca cuae cô. Giữa sân khấu rộng lớn, mỗi một chỗ Cố Vân Hi đi qua, đều sẽ đưa tới tiếng thét chói tai.
Cảm giác xem video quay ở hiện trường và xem phát sóng trực tiếp hoàn toàn khác nhau, vậy nên có người post video mình quay được lúc đó lên internet.
Cái tên Cố Vân Hi vốn đã tự mang nhiệt độ, giờ lại lần nữa bá chiếm vị trí hot search số 1, hot search số 2 ngay sau đó chính là vụ Tề Chi Sanh bị phá âm.
Video Tề Chi Sanh phá âm bị dân mạng chê cười xong, đột nhiên có người tuôn ra tin Phi Dương khởi tố Tề Chi Sanh, thậm chí còn có người post lên lịch sử trò chuyện giữa Tề Chi Sanh và người đại diện cũ của ả Trịnh Trị Hà. Trong screenshot thể hiện rõ ràng Tề Chi Sanh làm sao liên hợp Trịnh Trị Hà lấy trộm bài hát của Cố Vân Hi, thậm chí còn có đoạn Tề Chi Sanh bàn với Trịnh Trị Hà cách ám toán Phi Dương.
Một viên đá làm cả hồ dậy sóng, trên mạng lại nổ tung nồi. Một đám nghĩa sĩ trên internet xuất quân, che lấp tiếng các fan ríu rít, toàn bộ chỉ xem những chứng cứ không ngừng tuôn ra mà nói chuyện.
Không ai biết rõ nguồn phát ra mấy chứng cứ này là từ đâu, chỉ biết là một người trong giới cung cấp. Dịp Tết Phi Dương khởi tố thành công, Tề Chi Sanh phải bồi thường một số tiền rất lớn, cộng thêm cả món tiền năm đó ả hố Phi Dương cũng phải phun ra, nguyên khí đại thương.
Ngay tiếp đó chính là tiếng chửi rủa móc mỉa của fan Cố Vân Hi và quần chúng cư dân mạng, Weibo ả luôn do trợ lý phụ trách, cũng chính là vị trợ lý đưa ả thuốc thông cổ trước khi lên đài. Cô trợ lý tươi cười xán lạn click mở WeChat, sau đó đăng nhập Weibo Tề Chi Sanh, gửi ra một bài post khiến dân mạng lại lần nữa nổ tung chảo.
Tề Chi Sanh Official: Xin mọi người chú ý tác phẩm mới nhất của tôi, chuyện cũ tựa mây khói thoảng qua mà thôi.
Sau đó là một đoạn dài khóc thảm  thao thao bất tuyệt, kết bài một câu cầu mong năm tháng xóa nhòa tất cả.
Trong tình thế này còn viết một cái post như vậy không phải tìm mắng thì là gì? Chuyện xưa còn chưa giải quyết đã muốn đẩy mạnh tiêu thụ album của mình, quả thật là tìm đường chết điển hình.
Tiền lương của trợ lý một tháng không quá 3000, tuy đi theo Tề Chi Sanh thu không ít chỗ tốt, nhưng Trần Nhan Linh vừa ra tay chính là sáu con số, cô ta không tâm động mới lạ. Hơn nữa, dù về sau không làm nghề trợ lý, cô có thể cầm số tiền này đi tìm việc khác.
Tiếng mắng trên mạng còn chưa dừng, dưa* lại một mâm tiếp một mâm. Chuyện Tề Chi Sanh và Phi Dương chèn ép Cố Vân Hi cũng bị tuôn ra, A ảnh cũng thuận thế khởi tố Tề Chi Sanh, muốn cướp về 《 Mà sống 》.
*Dưa: Thuật ngữ mạng, ý chỉ chuyện để tám, hoặc tin đồn.
Sau khi việc này tuôn ra, Tề Chi Sanh xem như thật sự lạnh. A Ảnh quyết tâm muốn cáo ả, kim chủ sau lưng ả mua thật nhiều thuỷ quân đều không tẩy trắng nổi. Nói đến phương diện làm marketing, A Ảnh thật không dung khinh nhờn, há là bỏ tiền mua thủy quân có thể qua chuyện?
Việc này cũng giúp danh tiếng A ảnh tăng lên không ít, mặc kệ là người trong ngành hay ngoài ngành, đều thấy A Ảnh là một công ty cực kỳ giữ gìn nghệ sĩ, huống hồ A Ảnh có quan hệ sâu xa với đại học Sân Khấu lớn nhất thành phố. Trong khoảng thời gian ngắn, A Ảnh trở thành công ty mà rất nhiều người mới mơ ước được tiến vào.
Đây đều là những chuyện về sau. Đêm tiết mục cuối năm kết thúc, Trần Nhan Linh lẳng lặng đứng ở vị trí vốn thuộc về anh cameraman, ngắm nhìn Cố Vân Hi.
Nghe em ca hát trên sân khấu, khiêu vũ dưới ánh đèn, đứng nơi đài cao hưởng thụ vạn người ngưỡng mộ.
Trần Nhan Linh có dự cảm, con đường tương lai của Cố Vân Hi sẽ dằng dẵng thật cao thật xa, không ai đoán trước được.
Một khúc đã xong, dưới đài còn rất nhiều người vẫn hào hứng hoan hô thét chói tai, Cố Vân Hi thở hổn hển đưa mắt tìm Trần Nhan Linh. Cô lập tức thấy được Trần Nhan Linh đứng ngay cạnh dàn camera đằng trước, gần cô nhất. Cố Vân Hi nghiêng đầu, khóe miệng nâng lên, nhìn về phía nàng, lộ ra một nụ cười đủ để khán giả trước màn hình hít thở không thông. Ánh mắt cô lập loè ánh sao, chuyên chú mà thâm tình.
Khi Cố Vân Hi xuống đài, cô tựa. như một chú chim non từ trời cao bay về tổ, sà vào lòng Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh vươn tay ôm lấy cô: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Cố Vân Hi xác thật chưa kịp ăn, nhưng cô chỉ dựa vào vai Trần Nhan Linh, rầu rĩ nói: “Không muốn ăn, muốn chị ôm em thôi.”
“Được rồi, đói thì đói đi, chờ lát nữa trễ rồi, có lẽ thịt dê nướng, sườn nướng mật ong gì đó cũng không còn.”
Cố Vân Hi “vụt” một tiếng ngẩng đầu: “Chị im miệng, đi thôi, đi ăn cơm! Kêu Tiểu Cao nữa, em nó thật đáng thương, giao thừa còn phải theo em chạy loạn.”
Cô nói xong liền xoay người bước nhanh, Trần Nhan Linh theo phía sau cười đến vô cùng dịu dàng: “Chị đã dặn mọi người về sớm hết rồi, đêm nay chị là trợ lý em.”
“Được thôi, em nói cái gì chị phải làm cái đó, không được phản bác!”
Kết quả đêm đó hai người đi khắp thành phố B cũng không tìm được bao nhiêu nhà hàng. Thời gian này người ta gia đều ở nhà cùng gia đình ăn Tết, ai còn mở cửa hàng.
May mắn thay, hai người tìm được một tiệm cơm hợp tâm ý ở thương trường lớn nhất thành phố B.
Là một nhà thịt nướng, giá cả còn rất xa xỉ.
Trần Nhan Linh ăn uống không lớn, đa số đồ vật đều vào bụng Cố Vân Hi. Cô ăn đến khóe miệng dính đầy dầu mỡ, Trần Nhan Linh còn phải giúp người ta lau miệng, có thể nói là trợ lý toàn năng.
“Em cảm thấy qua đêm nay em hẳn là thật sự hot lên rồi.”
Cố Vân Hi ăn no xong, dựa vào Trần Nhan Linh nói.
Nhà hàng thịt nướng này ở lầu 4 thương trường, vị trí hai người lại nằm trong góc sát cửa sổ, hơn nữa lúc này trong tiệm cũng không bao nhiêu người, Cố Vân Hi liền không lo bị nhận ra.
Tiếng tăm của Cố Vân Hi trước kia đều là nhờ tham gia gameshow cày điểm hảo cảm, tẩy trắng, sau đó làm marketing. Những kịch bản vạn lần bất biến này bồi dưỡng ra minh tinh cũng là nghìn bài một điệu, làm Cố Vân Hi luôn cảm thấy như lọt vào sương mù, vị thế không chân thật. Nhưng khi cô đứng trên sân khấu, ngàn vạn người nhìn chăm chú vào một mình cô, tiếng ca của cô cất lên cho những người này nghe, làm bọn họ vì cô hoan hô, vì cô la hét,  ngay khảnh khắc ấy cô mới thật sự có cảm giác vạn chúng chú mục*.
*Vạn chúng chú mục: Vô số người nhìn lên, nghĩa bóng là đứng ở trung tâm sự ngưỡng mộ và chú ý.
“Ừ, em chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao sáng chói nhất.” Trần Nhan Linh  vuốt phẳng nếp áo cho cô.
“Em đây có phải ngôi sao sáng chói nhất trong lòng chị hay không?” Cố Vân Hi xoay người, nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo Trần Nhan Linh, hỏi.
“Ừ, em không chỉ là ngôi sao sáng nhất, còn là ngôi sao duy nhất, không cách nào phục chế, không cách nào thay thế.”
Ánh mắt Trần Nhan Linh không trốn tránh, thẳng tắp mà nhìn vào mắt Cố Vân Hi.
Cố Vân Hi không nhịn được hôn lên môi nàng, mọi tâm tình rung động vui sướng đều ùa tràn trong nụ hôn triền miên. Khi dứt ra, cô nhìn vào mắt Trần Nhan Linh, nhẹ giọng nói.
“Chị cũng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời em. Không có chị, sẽ không ánh sáng.”
-----
Nhạc: Ấm áp. Trình bày: Lương Tịnh Nhu.
Dany: Tình quá mấy chị ơi *chấm nước mắt*