Bất Công

Chương 11: Cái ôm



Đối với Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh tựa hồ dính líu một ít chân tâm không cần thiết.

Ánh mắt coi thường trêu chọc giờ đây ít đi rất nhiều, có thể khách quan nhìn thấy ưu điểm trên người Trần Kiết Nhiên.

Tuy rằng Trần Kiết Nhiên mặc một bộ đồng phục nữ sinh chắp vá sờn cũ, nhưng rất sạch sẽ không có một điểm vấy bẩn; Trần Kiết Nhiên được trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, nàng tỉ mỉ dùng mấy tờ báo cũ xếp thành mấy món đồ chơi nhỏ, tàu thuyền, máy bay, rất sống động, khiến Cố Quỳnh yêu thích không nỡ rời tay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài
2. Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
3. Xúc Tác Hoàn Hảo
4. Hạnh Phúc Nào Cho Em
=====================================

Dần dần, Cố Quỳnh không còn cảm thấy mùi vị trên người Trần Kiết Nhiên khó ngửi, ngược lại cơ hồ có chút đau lòng.

Cuối cùng lễ nhà giáo cũng đến, xem xong hội diễn văn nghệ, tiếp theo sẽ tiến hành lễ trưởng thành, giáo viên chủ nhiệm thay mặt lớp nhận vật phẩm, sau đó cùng học sinh trở về phòng học tổ.

Tập thể lớp dùng tiền quỹ mua hai cái bánh kem rất lớn, lớp trưởng thay mặt đồng học mở hộp bánh ra, cắm lên bánh hai ngọn nến hình số 1 và số 8, đại diện cho số tuổi của học sinh lớp 12.

Tất cả cùng nhau xếp gọn bàn ghế, ghép bốn cái bàn học lại thành một cái bàn lớn ở giữa phòng, phủ lên trên tấm khăn trải bàn, đặt bánh kem lên bàn, đứng túm tụm xung quanh hát vang bài hát mừng sinh nhật, cùng nhau ước nguyện.

Mọi người nhắm mắt thành tâm ước vọng cho tương lai, chỉ Cố Quỳnh len lén mở một mắt liếc nhìn Trần Kiết Nhiên với dáng vẻ tiều tụy vốn có.

Cố Quỳnh nghĩ gì đó, thời điểm thổi nến, cô kề sát vành tai Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng hỏi: "Ước nguyện của cậu là gì?"

Trần Kiết Nhiên ngại ngùng lắc đầu, khoé môi kẽ nở nụ cười yếu ớt: "Không nói, nói rồi sẽ không còn linh nghiệm."

6 giờ chiều, trời chuyển tối, trong phòng học chỉ còn ánh nến lập loè, chiếu sáng mờ nhạt, doanh doanh cảm động. Nội tâm Cố Quỳnh theo đó gợn sóng, không kìm được lòng nắm lấy tay Trần Kiết Nhiên.



Trần Kiết Nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn cô.

Trong nháy mắt, Cố Quỳnh ý thức được bản thân thất thố, cười gượng hai tiếng, tìn đại một cái cớ: "Trời nổi gió, mình không muốn cậu bị lạnh." Nói xong, ngón tay lặng lẽ vuốt qua vuốt lại trong lòng bàn tay Trần Kiết Nhiên.

Trần Kiết Nhiên cảm thấy ngứa nhưng không muốn rụt về, chỉ yên lặng cảm thụ sự mềm mại từ lòng bàn tay kéo vào lòng.

Chẳng biết vì lí do gì, nàng đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh giống như uống phải độc dược, mất tự chủ hướng xuống, muốn hôn một cái vào cần cổ Trần Kiết Nhiên.

Đúng lúc này, phòng học đột nhiên sáng lên, thân thể Cố Quỳnh cứng đờ, thu hồi bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra cười cười, nói: "Nhanh, chúng ta đi chia bánh kem."

Vẻ mặt bình thản tự nhiên, nhưng nội tâm kinh sợ mồ hôi lạnh chảy ra khắp người.

Mình làm sao thế này? Tại sao tự nhiên muốn hôn Trần Kiết Nhiên?

Cố Quỳnh không tin, nữ sinh kia toàn thân không có nửa điểm hợp gu của cô, cho dù nhìn thấu cuộc đời Trần Kiết Nhiên không dễ dàng, cùng lắm chỉ cảm thấy nàng rất đáng thương, sau này sẽ không tiếp tục coi thường nàng, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, Cố Quỳnh làm sao có thể thích Trần Kiết Nhiên?

Có điều phải lý giải hành động vừa rồi thế nào? Cố Quỳnh tự vỗ về thâm tâm, nhất định vì lâu ngày không có mỹ nữ bên cạnh, nên mới nhất thời động lòng, chỉ là kích động, căn bản không thể xem là yêu thích.

Nghĩ đến đây, trong lòng mới dần an ổn.

Hai cái bánh kem đủ để chia cho mấy chục con người vẫn còn dư, thời điểm lớp trưởng cắt bánh, đám đồng học bao vây xung quanh chỉ chỏ, mình muốn miếng này, mình muốn chỗ kia.

"Lớp trưởng, cho mình phần bánh có chocolate!"

"Miếng này của mình! Mình thích xoài!"

"Lớp trưởng, cho mình hai quả anh đào có được không? Mình thèm đã lâu lắm rồi."

Thật ra chẳng ai vì một miếng chocolate hay vì một miếng xoài mà chen chúc! Chỉ là bầu không khí náo nhiệt này khiến mọi người đều rất cao hứng.

Trần Kiết Nhiên ngại ngùng không chen vào, Cố Quỳnh lại không hứng thú với bánh kem, các nàng tựa như người ngoài cuộc đứng xem trò vui.

Cố Quỳnh thọc hai tay vào túi lười biếng dựa vào bàn, nhìn Trần Kiết Nhiên rướn cổ nhòm ngó tha thiết mong chờ, mũi chân bất tri bất giác nhón lên.

Cố Quỳnh chớp chớp mắt, lên tiếng hỏi người bên cạnh: "Cậu rất thích ăn bánh kem sao?"

"A?" Trần Kiết Nhiên quay đầu, gật gù cười xấu hổ: "Hi...rất thích."

Trần Kiết Nhiên thích nhất là bánh sinh nhật, hương sữa thơm ngọt, bơ đặc béo ngậy.

Từ nhỏ đến giờ, Trần Kiết Nhiên chưa được nếm qua bao nhiêu đồ ngọt, ký ức sâu sắc nhất, là mỗi cuối năm học sẽ được ăn kẹo, mà bánh kem thơm ngọt còn hấp dẫn hơn thế nữa.

"Bánh kem rất ngọt." Trần Kiết Nhiên đỏ mặt.

Cố Quỳnh bị niềm hạnh phúc nho nhỏ này cảm hoá, không cảm thấy ngữ khí vô thức nhu hoà, ngậm cười hỏi nàng: "Cậu rất thích đồ ngọt sao?"

Trần Kiết Nhiên chưa từng ăn đồ ngọt nào ngoài bánh kem và kẹo, không biết những thứ khác có phải cũng ngon như vậy hay không, nàng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Mình thích ăn kẹo, còn có bánh kem."

Đáy mắt lấp lánh hào quang, Cố Quỳnh hận ngay lúc này không thể mua hết tất cả bánh sinh nhật trên đời lại đây, chất đống trước mặt cho nàng ăn thoả thích: "Chờ mình một chút."

Không chờ Trần Kiết Nhiên đáp lời, Cố Quỳnh đã đứng dậy chen vào đám đông, Trần Kiết Nhiên trơ mắt nhìn cô, lập tức nghe Cố Quỳnh hét lớn: "Lớp trưởng! Cho mình hai miếng bánh lớn! Nhiều kem!"

Đồng học bông đùa: "Cố Quỳnh đâu phải người thích bánh trái? Bây giờ còn muốn hai miếng bánh cỡ lớn?"

Cố Quỳnh cười cười đáp trả: "Mình thích ăn bánh kem, sao nào?"

Lớp trưởng vui vẻ: "Được, cho cậu thêm nhiều kem, như thế này đã đủ chưa?"

Cố Quỳnh cao giọng: "Thêm một chút nữa!"

Trần Kiết Nhiên dỏng tai nghe, viền mắt liền ướt, chờ đến khi Cố Quỳnh cầm trên tay hai miếng bánh to đùng bước tới, nước mắt đã phủ sương mờ, Trần Kiết Nhiên không còn thấy rõ khuôn mặt Cố Quỳnh, chỉ mông lung nhìn thấy bóng người đến gần, đưa cho nàng một thứ.

Sau đó, chóp mũi tràn ngập mùi vị bánh sinh nhật.

"Của cậu đây, bánh sinh nhật double kem!" Cố Quỳnh đặt bánh lên tay Trần Kiết Nhiên, giúp nàng lau khô khoé mắt, ôn nhu nói: "Mau nếm thử xem có ngon không."

Trần Kiết Nhiên hít mũi, dùng muỗng nhựa lấy một miếng kem, đặt vào khoang miệng, nước mắt lập tức tràn ra.

Quá ngọt.

Lại rất thơm mềm.

Vị ngọt từ yết hầu trôi vào trong lòng.

Cố Quỳnh không biết tại sao nàng khóc, còn tưởng bánh kem không hợp khẩu vị, hoang mang nói: "Có phải rất tệ không?"

"Ngon...Rất ngon..." Trần Kiết Nhiên run rẩy mở miệng, giơ tay áo lên dùng sức lau mắt, lại xúc thêm một muỗng cho vào miệng: "Thật ngon!"

"Đây là miếng bánh ngon nhất mình từng được ăn."

Ngon không phải vì miếng bánh lớn này thuộc về nàng, hơn thế nữa, chính là có người căng thẳng khi nàng không ăn được.

"Doạ chết mình rồi, mình còn tưởng cậu không thích!" Cố Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, thay nàng lau nước mắt: "Đừng khóc, nước mắt sẽ rơi vào bánh."

Trần Kiết Nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: "Cố Quỳnh, tại sao cậu tốt với mình như vậy?"

"Chỉ với chừng này thôi sao?" Cố Quỳnh vừa chua xót vừa buồn cười: "Chờ đến sinh nhật cậu, mình sẽ tặng cho cậu một cái bánh kem ngon hơn thế này gấp trăm lần, được không?"

Nước mắt rơi càng thâm hậu, Trần Kiết Nhiên thả bánh kem xuống bàn, ôm mặt khóc.

Cố Quỳnh nhìn nàng khóc mà đau lòng, cô vòng tay ôm vai Trần Kiết Nhiên, đem đầu nàng giấu vào lồng ngực, tạo cho nàng không gian thoải mái để khóc.

Trần Kiết Nhiên cho rằng, quen biết Cố Quỳnh là chuyện may mắn nhất trong đời.

Cái ôm của Cố Quỳnh quá ấm, ấm đến nỗi Trần Kiết Nhiên muốn co chân cuộn tròn vào trong, muốn chôn thân ở chỗ này, cả đời không lui.

Từ lúc có ký ức đến nay, ngoại trừ lúc đùa giỡn với em gái thì ngay cả ba mẹ cũng chưa từng ôm nàng.

Ngày còn nhỏ, Trần Tử Oánh lăn lộn trong lồng ngực mẹ Trần, không cẩn thận ngã nhào, nàng ngồi dưới đất khóc lớn, mẹ Trần liền ngồi xuống ôm lấy, ngữ khí ôn nhu dịu dàng dỗ dành.

Trần Kiết Nhiên rất hâm mộ, nàng cũng muốn được mẹ ôm, bèn làm bộ vấp té, cũng ngồi trên đất khóc lóc, nhưng mà mẹ Trần vẫn ngồi im ngay ngắn, không nhấc mí mắt, đanh giọng quát tháo: "Nha đầu chết tiệt! ngồi đó ăn vạ! Còn không mau đứng lên! Chê tao giặt quần áo chưa đủ mệt đúng không? Sao tao lại sinh ra thứ vô dụng như mày! Chờ tao đánh xong ván này, xem tao xử mày thế nào!"

Trần Kiết Nhiên sợ đến run rẩy, mau mau bò lên, đưa tay quẹt nước mắt, không dám khóc thêm một tiếng.

Nàng quá ngốc, giả bộ vấp té cũng làm đến nơi đến chốn, đầu đập trên đất, đầu gối chảy máu, cũng chỉ vì muốn một cái ôm từ mẹ Trần.

Không chỉ không có tác dụng, mà còn làm bản thân bị thương, khiến Lương Nhu Khiết càng tức giận chửi bới.

Kể từ đó Trần Kiết Nhiên nhận ra, không phải đứa trẻ nào khóc lóc cũng được dỗ dành cho kẹo.

Vì vậy, sau này dù có xảy ra chuyện gì, Trần Kiết Nhiên đều tự mình chịu đựng, thà tự khóc với bản thân, còn hơn để người khác chê cười.

Trần Kiết Nhiên rất muốn biết cảm giác được người khác ôm là như thế nào, vì vậy ban đêm nàng dùng chăn bông quấn chặt thân thể, quả thực có chút cảm giác mềm mại.

Nhưng chăn bông không có nhiệt độ, Trần Kiết Nhiên cảm thấy có chút không đúng.

18 tuổi, lần đầu tiên nàng biết cảm giác được người khác ôm, ngực dán vào ngực, có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim Cố Quỳnh, cảm giác an ổn này khiến Trần Kiết Nhiên vô thức co người lại.

- -------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Viết diễn kịch, thật xấu hổ, đã sửa.

- -------------------

Cảm tạ tại 2020-07-16 21:27:45~2020-07-17 19:37:53 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên quần lót Đại thúc, hoa nở phú quý, (không) cho mèo con bảo bảo trồng cây, thần nại kỷ 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Anna 2 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!