Bất Quá Tư Quân

Chương 19



Sáng tháng bảy trời trong xanh biếc. Trong vườn trăm hoa kết trái. Cảnh sắc nhộn nhịp làm vui ý người.


Quân Thành Thu một đêm không ngủ. Vốn từ hôm qua không có ai quan tâm đến hắn, bất quá khi trời vừa hửng sáng đã ồn ào một trận. Thạch lao của Quân Thành Thu nằm ở nơi sâu nhất trong đại lao. Khắp nơi im lìm tĩnh lặng, một tia sáng cũng không lọt tới. 


Quân Thành Thu nín thở nghe tiếng bước chân dồn dập lộn xộn mà khẽ khàng truyền đến. Một đám hắc y nhân lực lưỡng tiến vào. Bọn hắn dùng xích sắt trói tứ chi Quân Thành Thu, lại dùng vải đen bịt mắt. Nửa lôi nửa kéo hắn ra khỏi gian thạch lao kia.


Nhưng lại không đưa Quân Thành Thu ra ngoài, mà ngược lại, càng đi càng sâu, càng đi càng tối. Đến lưng chừng chung trà trôi qua rốt cuộc cũng dừng lại. Quân Thành Thu bị đưa vào một gian hầm. Tiếng xích sắt kéo lê trên đất phá lệ chói tai.


Có tiếng người thầm thì bàn tán, rất khẽ. Quân Thành Thu không nghe được.


Một thanh chủy thủ lạnh như băng kề lên cổ hắn. 


Quân Thành Thu không dám loạn động, nín thở chờ xem sự tình tiếp diễn. Đối với tất cả những sự việc này hắn không thể phỏng đoán điều gì, chỉ có thể chờ xem. Giọng nói đối phương sàn sạt như sắt gỉ hỏi hắn: "Dị thú đi theo ngươi đâu rồi?"


Quân Thành Thu ngẫm nghĩ, phát hiện y đang hỏi Tôn Huyền. Hắn thành thật đáp: "Đi rồi."


Đối phương tựa hồ tức giận, chủy thủ trong tay găm sâu thêm mấy phần, cắt ra một đường máu. Quân Thành Thu nhăn mày, cũng không đáp thêm gì. Qua một nén hương, y buông chủy thủ, vỗ vỗ tay gọi người đến: "Theo cung họa bên này, làm đi."


Quân Thành Thu thầm than không ổn, đến nước này rồi còn muốn làm gì ta nữa đây?


Mắt bị bịt kín làm các giác quan khác vô cùng mẫn cảm. Từng chuyển động lạnh buốt của lưỡi dao trên lưng hắn đều cảm nhận được. Bỗng nhiên, Quân Thành Thu á khẩu, toàn thân căng cứng đón nhận cảm giác đau đớn khiếp đảm truyền tới từ trên lưng.


Thủ pháp của người sau lưng rất chuẩn, đâm một mũi dao này vào vừa đủ đau đớn phi hồn mà cũng chưa lấy mạng hắn. Y cầm lên một chiếc vẩy sừng từ trong khay bạc, cắm vào miệng vết thương trên lưng Quân Thành Thu. Xong lại lấy kim khâu cố định miệng vết thương.


Quân Thành Thu đau đến không nhấc nổi mí mắt. Cảm giác đau buốt bén nhọn truyền tới từ sống lưng ngấm sâu vào da thịt. Huyết mạch toàn thân sôi trào. Vì ẩn nhẫn không hét lên khiến da thịt căng cứng như muốn nổ tung. Có người dùng khăn bố nhét vào miệng hắn, là ngăn không cho hắn tự sát.


Liên tiếp cắm vào bảy cái sừng Quân Thành Thu mới được buông tha. Máu nhuộm đỏ tấm lưng mảnh khảnh trắng muốt. Từng tơ máu như kim đâm chọc thẳng vào mắt người ta, thảm không nỡ nhìn. Dọc theo sống lưng mọc kên những vảy sừng màu bạc bóng loáng kì dị. Chỉ cần hắn hơi khom lưng, vảy sẽ lập tức dựng lên như dã thú đang nộ khí.


Quân Thành Thu yếu ớt nghĩ trong lòng. 


Con mẹ nó mau cầm máu, các người đánh giá ta quá cao rồi.  .


Chỉ là không nói ra được thành lời đã đầu choáng mắt hoa, lăn ra bất tỉnh.


Quả nhiên mà, ta đã nói mau cầm máu cho ta!


Khi Quân Thành Thu tỉnh lại lần nữa, băng đen trên mắt đã được gỡ xuống. Toàn thân rung lắc kịch liệt. Hắn bị giam hãm trong một cái lồng gỗ. Xích treo tứ chi Quân Thành Thu lên bốn góc tách biệt. Đầu nhô lên khỏi mặt trên cùng của cái lồng. Sau lưng đau buốt. Y phục thân trên đã bị xé tả tơi, để lộ vảy bạc trên lưng cùng văn chú kì dị trước ngực. 


Quân Thành Thu cụp mắt, nhìn thấy văn chú này vẽ trên ngực mình liền xúc động muốn nhảy dựng một phen.


Con mẹ nó là ai vẽ?!


Thực ra bùa chú này không phải vẽ sai, công dụng cũng không nghiêm trọng như triệu đến tà túy vong âm gì cả, nhưng vẽ ở trên người không phải chuyện tốt đẹp gì.


Bùa chú này sinh ra để khắc chế Mị yêu. Mị yêu bị dán bùa này không thể tỏa ra mị lực câu dẫn. Nhưng người không tỏa ra mị lực mà dán bùa này lại trở thành tâm điểm chú ý, thu hút ánh nhìn trong bán kính một dặm quanh ngươi. Quần chúng không cần biết tình cảm là thâm thù đại hận hay mến mộ ngươi sẽ đều đem tình cảm ấy khuếch đại lên gấp mười lần.


Tỉ như lúc trước chỉ là không vừa mắt muốn bạt tai vài cái nhưng nay đã hận tới mức muốn bóp cổ phanh thây.


Quân Thành Thu khóc rống trong lòng.


Con mẹ nó lão tử đã đắc tội với ai?! Ngươi có thể không có lương tâm như vậy sao?! Thật sự là chết tiệt mà!


Xe ngựa lộc cộc chuyển bánh, Quân Thành Thu bị treo trong lồng lại càng lắc lư dữ dội. Con hắc mã phía trước không người cưỡi, chỉ có một tên tiểu tốt dắt ngựa. 


Đi hết một đường hầm, đến một tiểu khu vắng lặng âm u. Thi thoảng vang lên tiếng rống ồ ồ quỷ dị cùng tiếng xích sắt va vào nhau lẻng xẻng. Càng đi lên phía trước ánh sáng lùa vào càng nhiều, cũng không còn những âm thanh kì dị nữa.


Cho đến khi Quân Thành Thu được đưa ra ngoài. Ánh sáng chói chang bỗng chốc tràn vào làm hắn có chút khó chịu nheo mắt. Luồng sáng chói lọi ấy làm Quân Thành Thu không sao mở to mắt nhìn xung quanh. Thậm chí còn làm đầu hắn căng lên như dây đàn.


Xe ngựa vẫn lộc cộc di chuyển. Quân Thành Thu cảm nhận được, thân thể hắn vẫn lắc lư không đều. Bên tai nhoi nhói. Tựa như có một âm thanh bén nhọn chói tai đâm chọc thẳng vào màng nhĩ hắn. Hốc mắt bỗng ẩm ướt một vòng. Bất quá thủy giọt chảy ra không phải nước mắt mặn chát mà là hồng huyết tanh đắng.


Quân Thành Thu giật mình tỉnh lại từ cơn mê muội ngắn ngủi như tra tấn.


Hôm nay có gió nhẹ, phảng phất hương vị mùa thu sớm. Trong không khí đưa hương hoa cúc nhàn nhạt.


Tầm mắt hắn đỏ ối. Vạn vật bị một đạo hồng quang bao phủ. Trong đầu không ngừng vang lên những tiếng hét chói tai khiến hắn đau đầu cực điểm. Quân Thành Thu mi tâm nhíu chặt, muốn giơ tay bưng tai lại bị thiết xích giữ chặt, xiết đến đau. Hắn bắt đầu vùng vẫy. Vẩy sừng sau lưng tựa hồ lại dựng lên, đau đớn từng cơn như tiền triều xô đến.


Bất ngờ trước mắt kim quang chợt lóe. Vết roi bạc đỏ chót hằn trên ngực Quân Thành Thu rõ ràng. Tâm trí Quân Thành Thu bị cơn đau chiếm chọn. Trong đầu chỉ còn suy nghĩ bản năng nguyên thủy nhất.


Thoát ra! Thoát khỏi đau đớn như địa ngục này! Mau!


Bên tai mơ hồ tiếng nói hỗn độn pha tạp, âm thanh đẩy cao đến ám ảnh. Quân Thành Thu dữ tợn gầm một tiếng, điên cuồng vùng vẫy muốn thoát khỏi thiết xích. Huyết lệ nóng hổi tí tách chảy dài trên khuôn cằm tái nhợt của hắn.


Xe ngựa vẫn lộc cộc di chuyển không nhanh không chậm. Lại lóe lên bốn, năm đạo kim quang. Tất cả vết thương lớn nhỏ mới cũ của Quân Thành Thu đều bị đánh bật máu. Máu thịt vụn nát theo đường vung roi bắn lên. 


Quân Thành Thu lúc này dần tĩnh lặng, triệt để rũ xuống. Bất quá lại chưa bất tỉnh.


Cơn đau khắp toàn thân liên tục truyền đến khiến hắn không cách nào bất tỉnh. Quân Thành Thu nâng mắt, ráo rác đảo tầm mắt. Người đông như nước, khuôn mặt đều một dạng mơ hồ. Duy có phía xa xa thấp thoáng một đạo bạc y trông thật quen mắt. Quân Thành Thu không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn rõ hơn. Bất quá khi ngước mắt lên lần nữa, thân ảnh ấy đã vô dạng.


Không biết qua bao lâu, Quân Thành Thu cảm nhận cổ tay nhẹ bẫng, có lẽ thiết xích đã được gỡ xuống. Hắn cuộn người, nghiêng mình, nhắm mắt lại trầm trầm ngủ. Toàn thân đau đớn ê ẩm mệt mỏi, mí mắt tựa như đeo chì. Nhưng đầu óc cũng đã thanh tỉnh hơn không ít. Quân Thành Thu tự an ủi mình trong lòng, thiên kiếp này coi như qua rồi.


Lại không biết qua bao lâu phía xa truyền đến tiếng mở cửa kẽo kẹt. Tiếng bước chân gấp gáp đi vào. Quân Thành Thu mệt mỏi cũng lười quản, không mở mắt. Bỗng bả vai cùng cánh tay bị xốc lên, hai chân cũng bị nhấc lên. Toàn thân bị ném lên một thùng xe nhỏ cũ, kéo đi.


Dọc đường đi tiếng người thầm thì không ngớt, Quân Thành Thu cũng nghe không ít chuyện.


"Đại ca, tên này rõ ràng đâu phải yêu quái, hà tất dày vò y như vậy? Hơn nữa ta xem, vụ người nhà Nghiêm gia chết xử án như vậy có phải quá nực cười không?"


"Ngươi quản nhiều như thế làm gì? Quân thượng tiên đã phán trắng ngươi còn dám cãi đen sao?"


"Nhưng đại ca, hắn rõ ràng không phải yêu quái! Sao có thể đánh hắn đến dạng này!"


Cách đấy chừng hai chục bước chân vang lên tiếng mở khóa lạch cạch. Hai tên thị vệ trước mắt tức thì đè nén âm thanh mấy phần. Tên lớn hơn gằn giọng: "Quản tốt cái miệng của ngươi!"


Rất nhanh Quân Thành Thu đã dừng lại. Hai tên thị vệ kia cũng sớm lui ra ngoài. Trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị. Quân Thành Thu tiếp tục không quản, nhắm mắt thi gan.


Trong phòng vẫn vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng đều đều. Nhưng càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh. Cuối cùng dường như không chịu nổi nữa, Nghiêm Phó Bằng thò tay chọc chọc mấy cái sừng trên lưng Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu vốn đang đắc ý cười trộm gã mất kiên nhẫn lại bị mấy cái chọc này làm cho bật dậy. 


Đau, đau đến đỏ mắt, đau đến muốn rống lên, muốn bóp cổ Nghiêm Phó Bằng.


Nghiêm Phó Bằng khom lưng đứng một bên, hữu lễ mà đắc ý nói: "Ấy? Đánh thức Quân công tử rồi? Thật thất lễ quá. Ha ha.  . "


Quân Thành Thu nằm bẹp trên ván gỗ phì phò thở dốc. Đợi đến khi cơn đau nguôi bớt mới hơi vận thân ngồi dậy. Trước hết là đảo mắt quanh một vòng. Trong phòng này tối đen như mực, không phân rõ ngày đêm. Trên bàn chỉ có một ngọn đèn dầu nho nhỏ lay lắt nên Quân Thành Thu cũng không nhìn được bao nhiêu. Huống chi con ngươi còn đang ẩn ẩn đau.


Nghiêm Phó Bằng từ trong chỗ tối đi ra, nửa khuôn mặt hắt sáng vô hại nhu hòa. Nửa khuôn mặt chìm trong tối lấp lóe lãnh quang vô hồn của người đã chết. 


Quân Thành Thu cười cười, đùa vui: "Nghiêm công tử đến nhặt xác ta đấy à?"


Nghiêm Phó Bằng vẻ mặt tức khắc đông lạnh. Rõ ràng là loại người không được coi trọng cho nên luôn tìm cách nâng tầm tiếng nói của mình. Không thích có người ngầu hơn mình, càng không thích người 'hạ đẳng' hơn mình dám ở trước mặt mình đùa bỡn cợt nhả. Quân Thành Thu thầm thương cảm Nghiêm Phó Bằng mấy phần, không nhìn ra công tử phú gia lại có đời sống cá nhân ủ rũ ảm đạm như vậy.


Gã xoay người, thân ảnh chìm vào bóng tối. Lúc trở ta trên tay cầm theo một khay bạc. Trên có mấy hũ sứ to nhỏ cao thấp khác nhau. Bên cạnh xếp mấy hàng kim nhọn. Lại có hai con dao mảnh, vừa nhìn qua đã thấy sắc bén. Quân Thành Thu trộm đổ mồ hôi.


Con mẹ nó ý gã không phải là dẫn hồn của Trịnh Tử Hương qua đây mà là muốn chắp vá hai cơ thể đấy à?!


Quân Thành Thu giãy dụa trong lòng. Con mẹ nó ngươi quá biến thái rồi họ Nghiêm!


Nghiêm Phó Bằng lấy ra một viên đan hoàng sắc, không nói không rằng thô bạo nhét vào miệng Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu trợn mắt há mồm, nuốt viên đan nọ xuống. Trong lòng còn không khỏi trầm trồ. Họ Nghiêm này cũng rất thẳng thắn đi, khí lực cũng không tệ.


Bất quá chưa kịp nghĩ thêm hai mắt lại hoa đến choáng váng. Da đầu run lên. Toàn thân bủn rủn nằm vật xuống ván gỗ. Trước mắt mờ ảo. Khuôn mặt của Nghiêm Phó Bằng bỗng chốc phóng đại lên mấy phần.


Giọng gã vang vọng phảng phất: "Quân Thành Thu, ngươi sinh ra đã là tiên trong Tiên giới. Nghiễm nhiên ngậm thìa vàng trong miệng. Bất quá khắp bốn bề tứ hải nào có nơi đâu là dễ dàng. Đây, chính là cái không dễ dàng của ngươi. . "