Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 18: Cả nhà đoàn viên




Từ nửa tháng trước, sau khi gặp được chị em Tiêu gia xinh đẹp động lòng người ở Đãi Nguyệt Lâu thì Triển Vân Phi liền thành khách quen của Đãi Nguyệt Lâu, hằng đêm anh đều mang theo A Siêu đến Đãi Nguyệt Lâu xem Vũ Phượng xướng, cơ hồ chưa từng bỏ qua một hồi diễn nào của nàng. Đồng thời Triển Vân Phi cũng thành khách quen của bệnh viện, Triển Vân Phi mang theo A Siêu đi lại trong bệnh viện, thường xuyên mang chút đồ ăn đồ dùng cho các em của Vũ Phượng, quan tâm bọn nhỏ hết sức. Làm những việc này kỳ thật là vì anh ta có tư tâm, cùng lúc đó bởi vì chuyện của Triển Vân Tường mà trong lòng tràn đầy áy náy đối với Tiêu gia, hy vọng có thể dùng hết sức lực bồi thường cho bọn họ. Về phương diện khác, anh ta cũng rất muốn kéo gần quan hệ với Vũ Phượng.
Triển Vân Phi nay đã ba mươi tuổi, từ sau khi vợ cả chết vì khó sinh vài năm trước thì đối với hôn nhân hay tình yêu đều có kháng cự. Trong nhà thúc giục muốn anh tái hôn, anh không chịu nổi áp lực bèn chạy ra bên ngoài một mình sống đần độn đã nhiều năm, nghĩ rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ có cảm giác lưu luyến nữa. Thẳng đến khi gặp được Vũ Phượng, anh đối với Vũ Phượng là nhất kiến chung tình, liếc mắt một cái ở Đãi Nguyệt Lâu, rung động thật sâu trái tim đã yên lặng nhiều năm. Thiếu nữ này xinh đẹp, thoát tục, còn có phân kiêu ngạo và quật cường khắc vào trong khung đều khiến anh mê muội thật sâu, không thể tự kềm chế. Anh không khống chế được mình tìm cách tiếp cận nàng, mắt thấy Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ càng ngày càng thân quen với mình thì cao hứng phát ra từ nội tâm. Nhưng mà......
Triển Vân Phi cùng A Siêu mỗi ngày đến Đãi Nguyệt Lâu cổ động, mỗi ngày vây quanh bệnh viện chiếu cố mấy đứa nhỏ Tiêu gia, nên mỗi ngày đều có thể gặp mặt Vũ Phượng. Lông mày Triển Vân Phi nhăn lại, nhưng sự ôn nhu của Vũ Phượng tựa hồ chỉ đối với các em của nàng, đối với anh lại thủy chung khách khí, như thể có một khoảng cách vô hình, thậm chí còn không bằng Vũ Quyên đối với anh.
Mãi cho đến khi Tiểu Ngũ xuất viện, tiến triển giữa anh và Vũ Phượng vẫn dừng lại ở bằng hữu bình thường, anh đã thử tiến gần tới nàng nhưng lại phát hiện ra thực khó khăn, chuyện này khiến anh thực buồn rầu.
Hôm nay là ngày Tiểu Ngũ xuất viện, nhưng Trịnh Mặc bị Vương sư phụ sai đi làm một công tác thống kê báo biểu trọng yếu. Đêm qua Vũ Phượng đã nói cho cô biết Triển Vân Phi xung phong nhận việc, nói sẽ bảo A Siêu tìm xe, hôm nay sẽ đón bọn họ về nhà. Trịnh Mặc nghe xong gật đầu không nói gì.
Bởi vì hôm nay là ngày vui bọn nhỏ xuất viện về nhà nên Vũ Phượng từng dặn Trịnh Mặc tận lực về sớm một chút, cùng nhau ăn cơm chiều. Vì thế Trịnh Mặc cố hết sức làm xong công tác trên đầu trước chạng vạng, lúc bước vào hậu viện thì vừa lúc vượt qua Trương đại nương ở phòng bếp đang bưng một mâm đồ ăn phong phú đến phòng nhóm Vũ Phượng để trên bàn tròn lớn. Đồ ăn được đặt lên, Trịnh Mặc cùng năm người nhà Tiêu gia cùng nhau ngồi xuống.
Tiểu Tứ nhìn trên bàn là cá là thịt, thậm chí ngay cả tôm bách hoa hiếm có như vậy cũng có thì không khỏi liếm môi, mắt tỏa sáng:
- Oa, nhiều đồ ăn ngon như vậy, chị cả chị hai, đây đều là cho bọn em ăn sao?
Vũ Quyên giơ tay nhéo nhéo mũi cậu bé, cười nói:
- Đương nhiên là cho mấy đứa ăn, hôm nay là ngày vui một nhà chúng ta đoàn viên, đương nhiên phải có một bữa cơm no đủ!
Tiểu Tam hưng phấn kêu lên:
- Thật tốt quá! Đến đây Tiểu Ngũ, chị gắp cá cho em, em thích nhất ăn cá! - Tiểu Ngũ quệt miệng, cười vui vẻ.
Hành động của Tiểu Tam kéo theo những người khác, Vũ Phượng và Vũ Quyên đều giơ đũa không ngừng thêm rau thêm canh cho các em, nhìn dáng vẻ ăn thoải mái của mấy đứa nhỏ mà trong lòng thật vui mừng.

Trịnh Mặc mỉm cười nhìn người một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, nghĩ đến ngày mình vừa xuyên đến thế giới này, bọn họ cũng gắp đồ ăn cho lẫn nhau như vậy, vui vẻ ăn cơm. Từ sau khi Kí Ngạo Sơn Trang bị thiêu hủy, người một nhà Tiêu gia rốt cục lại lần nữa ngồi cùng nhau, một lần nữa nhặt lên khoái hoạt ngày xưa, vui vẻ ăn cơm, vốn là một màn cực bình thường lại khiến Trịnh Mặc dâng lên hoài niệm vô hạn trong lòng.
Trịnh Mặc đang xuất thần thì trong bát đột nhiên có thêm một khối thịt chua ngọt hồng hồng, cô giương mắt nhìn, thấy Vũ Phượng cười ôn nhu nhìn cô:
- Đừng chỉ ăn cơm, cũng ăn nhiều đồ ăn chút.
Trịnh Mặc lúc này mới phát hiện nãy giờ mình xuất thần đã ăn hết cơm trong bát, xấu hổ cười, nghe lời nhắc đũa lên, đem khối thịt kia tới miệng, khóe miệng lơ đãng cong lên.
Cơm nước xong, Tiểu Tam Tiểu Tứ chơi đùa ở phòng nhỏ của bọn chúng, Vũ Quyên và Vũ Phượng giúp bọn nhóc chuẩn bị đệm giường. Tiểu Ngũ lấy ra từ trong bao quần áo cây sáo của con bé, ra vẻ thổi thổi. Trịnh Mặc cẩn thận lắng nghe, nhìn ngón tay Tiểu Ngũ ấn liên tục thay đổi trên lỗ sáo thì trong đầu đột nhiên hiện lên một trích đoạn ngắn...Lương đình, mưa phùn, một đôi tay thon dài linh hoạt ấn ngọc tiêu......
- Được rồi được rồi, giờ không còn sớm, đừng náo loạn. Tiểu Tam Tiểu Tứ tắm sạch liền nhanh đi ngủ, Tiểu Ngũ, đến đây chị hai rửa mặt cho - Đêm đã khuya, phòng Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ rốt cục được sửa sang lại thỏa đáng, Vũ Phượng và Vũ Quyên nhẹ nhàng thở ra.
- Không muốn không muốn, chị cả, chị kể chuyện xưa cho em nghe được không, kể xong chuyện xưa lập tức ngủ - Tiểu Ngũ quệt miệng, bổ nhào vào lòng Vũ Phượng ngửa mặt làm nũng với nàng.
- Được được được, chị kể cho em - Vũ Phượng sủng nịch sờ sờ đầu Tiểu Ngũ, lại nói về chuyện xưa kể mấy trăm lần Tiểu Ngũ vĩnh viễn nghe không biết mỏi mệt kia. Chuyện xưa chưa nói xong thì Tiểu Ngũ liền nhắm mắt ngủ. Hôm nay làm ầm ĩ một ngày, tinh thần bọn nhỏ rất tốt nhưng thân thể lại sớm đã mệt mỏi.
Vũ Phượng cẩn thận đặt Tiểu Ngũ lên trên giường, đắp chăn cho con bé. Nhìn vẻ an tường ngủ say của các em, trong lòng nàng lại ôn nhu, chỉ cần về sau có thể để Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ sống yên ổn như vậy thì bất luận muốn nàng làm gì, vất vả như thế nào thì Vũ Phượng đều nguyện ý.
Nàng lẳng lặng ngồi một lát mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lui ra. Ngoài phòng mơ hồ truyền đến một tiếng tiêu, âm sắc mượt mà, du dương êm tai. Vũ Phượng thích âm nhạc từ nhỏ, lúc này không khỏi bị tiếng tiêu tuyệt vời hấp dẫn. Nàng không tự chủ được đi đến trước cửa, nhẹ nhàng mở một cánh, nhìn thấy Trịnh Mặc một thân bạch sam đứng dưới tàng cây. Mười ngón thon dài linh hoạt của người đó thiển ấn tế bát ở trên ngọc tiêu dài, đôi môi khẽ mân, tiếng tiêu du dương truyền ra từ trong miệng. Tiếng tiêu từ uyển chuyển lưỡng lự từng bước tấu tới chỗ cao trào, ngừng ngắt phập phồng, dư âm còn văng vẳng bên tai. Vũ Phượng lẳng lặng nhìn Trịnh Mặc, nhìn người nọ buông đôi mắt xuống, vẻ mặt chuyên chú, chìm đắm trong tiếng tiêu du dương, bất giác thất thần......