Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 29: Gả cho 'hắn' làm thê tử




Nhoáng trong nháy mắt liền thấy một anh công tử mập mạp từ bên cạnh chạy xéo lại, Trịnh Mặc chỉ nhìn thấy bên sườn mặt hắn, cư nhiên rõ ràng nhìn thấy hắn đang chảy nước miếng. Chỉ thấy hắn quệt đôi môi trâu thật dày, xoay thân đối với người nào đó phía trước khục khặc trong cổ họng nghẹn ra một câu khen tặng tự cho là rất cao minh:
- Lâm muội muội, có câu một ngày không thấy như cách ba thu, lâu như vậy không thấy, em vẫn...vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy!
Vì bị mập mạp ngăn cản nên Trịnh Mặc không nhìn thấy người đối diện hắn, chỉ nghe thấy một giọng nữ ôn nhu không nhanh không chậm vang lên ở phía trước:
- Chu công tử, có khi gặp lại như không thấy, hôm nay vừa thấy, ngươi quả nhiên vẫn bộ mặt dễ ghét như vậy.
Trịnh Phi Yên nghe thấy màn đối thoại thì không nhịn được phụt cười thành tiếng một chút, không ngờ lại bị mập mạp kia nghe được lập tức xoay thân qua, Trịnh Phi Yên vốn cực lực nhịn cười, không kịp đề phòng thì đột nhiên thấy người này ngay trước mặt, vừa thấy liền hoàn toàn không hãm được, nàng buông tay đang che miệng mũi chỉ vào người phía trước, cười đến run rẩy cả người, miệng còn mơ hồ không rõ nói "Đầu heo..."
Trịnh Mặc liền đứng ở bên cạnh Trịnh Phi Yên, nghe câu được câu mất, trên mặt cũng có chút không hãm được, cô không khỏi thầm nhận thức quan điểm giống Trịnh Phi Yên trong lòng. Người trước mặt này, mặt trên dài rộng, mắt nho nhỏ híp thành đường khâu, mũi lớn, miệng còn lớn hơn, cằm giống người bình thường cũng có hai cái, đi vài bước lại nhảy trái nhảy phải, xác thực là rất giống mặt đầu heo.
'Đầu heo' không nghe thấy Trịnh Phi Yên nói gì, nhưng thấy nàng nhìn thấy mình liền cười đến sắp gập thắt lưng thì nhất thời hiểu được nàng đang giễu cợt bộ dạng của mình, tức khắc giận tím mặt, chỉ vào Trịnh Phi Yên chửi ầm lên:
- Ngươi là tiểu nha đầu lừa đảo nhà ai, dám chê cười Chu đại gia của ngươi! - Nói xong liền hùng hổ muốn xông tới.
Trịnh Phi Yên lúc đầu chê cười 'Đầu heo' thật sự là hành động vô tình, ai kêu bộ dạng hắn thật sự rất giống một con heo chứ, lúc này thấy hắn đột nhiên dữ tợn đầy mắt đánh tới hướng mình, thoạt nhìn thật hung thần ác sát, nhất thời sợ tới mức dựa vào trên người anh trai.
Trịnh Mặc giơ tay nhẹ nhàng kéo Trịnh Phi Yên ra phía sau, chắn ở phía trước nàng.
'Đầu heo' kia một thân toàn thịt, còn lớn theo chiều ngang, đến trước mặt Trịnh Mặc, đỉnh đầu còn không tới cằm Trịnh Mặc, bất lợi chiều cao khiến khí thế của hắn yếu đi một chút, chỉ vào mũi Trịnh Mặc nói:
- Ngươi...ngươi gốc gác thế nào mà cư nhiên dám chắn bản công tử!
Trịnh Mặc cong khóe miệng, không nói lời nào cứ đứng như vậy, cũng không nhìn hắn.
'Đầu heo' vì mình ngày thường béo tốt nên luôn chán ghét thù hận vóc dáng cao gầy, lại vì bộ dạng xấu xí nên càng không muốn gặp công tử tuấn tú bộ dạng đẹp mặt hơn rất nhiều so với mình. Mà tiểu bạch kiểm trước mắt này, xúc phạm đồng thời đến hai đại giới của hắn, hơn nữa Trịnh Mặc còn làm bộ khinh thường không quan tâm đến bộ dáng của hắn, lúc trước bị Trịnh Phi Yên cười nhạo, hiện tại lại bị Trịnh Mặc coi thường, thù mới thêm hận cũ cùng một chỗ đồng loạt bùng nổ!
'Đầu heo' hét lớn một tiếng, cũng không quản đây là yến hội ở nhà người khác, nóng tính lên giơ lên một nắm đấm hướng tới mặt Trịnh Mặc.
Trịnh Mặc lui lại một bước thoải mái né đi, 'Đầu heo' vốn uống nhiều rượu, đi đường đã không xong, đánh trượt tức thì lao thẳng tới phía trước, không ngờ lòng bàn chân trơn trượt, nắm đấm đánh ra ngay cả ống tay áo của Trịnh Mặc cũng chưa chạm tới liền ngã thẳng tắp trên mặt đất, thoạt nhìn cho Trịnh Mặc một lễ quỳ lạy thật to.
Trịnh Phi Yên nhìn mập mạp mặt xám mày tro trên đất, muốn đứng lên lại không đứng dậy nổi vẻ buồn cười xuẩn ngốc, tránh ở sau lưng Trịnh Mặc cười trộm, cười đến cơ hồ muốn tắc thở.
- Thiếu gia ngài không sao chứ? - Gia đinh tuần tra xung quanh nhìn thấy động tĩnh chỗ Trịnh Mặc thì chạy nhanh tới hộ vệ.
Trịnh Mặc cũng không nhịn được cười nhẹ một chút theo Trịnh Phi Yên phía sau, cô lắc đầu, lại chỉ chỉ mập mạp còn lăn lộn trên đất, tận lực duy trì giọng vững vàng:
- Ta không sao, bất quá vị Chu công tử này có thể có sao. Các ngươi vẫn nên mau chóng nâng hắn đi, tìm một thầy thuốc chẩn trị đi.
- Vâng - Gia đinh nghe cũng không hiểu ra làm sao, bất quá vẫn nghe theo lời Trịnh Mặc phân phó, ba chân bốn cẳng nâng mập mạp lên, tha hắn đi.
Thấy gia đinh nâng mập mạp đi rồi Trịnh Mặc mới giơ tay kéo muội muội đang cười đến dựa vào lưng mình đi ra, thấy tóc mái nàng đều đã rối loạn liền thuận tay giúp nàng chải chải, Trịnh Phi Yên vẫn là một người thích cười, còn vì trò khôi hài vừa rồi mà cười ngây ngô, Trịnh Mặc lắc đầu, nhẹ gõ trán nàng một chút:
- Nha đầu ngốc - Trong giọng nói mang theo tia sủng nịch.
- Trịnh ca ca, đã lâu không thấy - Một giọng nói ôn nhu tinh tế vang lên trước mặt.
Trịnh Mặc quay đầu liền thấy một nữ hài tử xinh đẹp linh lung, liễu yếu trước gió mỉm cười nhìn mình. Ngũ quan thật ra không quá kinh diễm, nhưng lúc cười rộ lên thì mặt mày sinh phong, có một cỗ ý nhị phong lưu khác.
Thấy Trịnh Mặc có chút mê man nhìn mình không nói lời nào thì ánh mắt nàng kia hơi chút ảm đạm, rất nhanh khôi phục lại thần thái, vẫn duy trì nụ cười như trước nói:
- Trịnh ca ca đã quên Chước Nhiên rồi sao?
Trịnh Mặc căng thẳng trong lòng, chuyện cô mất trí nhớ chỉ có lão mẹ tiện nghi của cô biết, hiện tại đối mặt với vị trước mắt này, thực có thể chất vấn chuyện cũ quen biết trước kia, thế thì bảo cô trả lời thế nào, cô xuyên qua đến trong khối thân thể này, tất nhiên không nhớ rõ chuyện trước kia của khối thân thể này, lập tức liền cứng ở tại chỗ.
- Lâm tiểu thư - Trịnh Mặc nhớ tới đầu heo kia gọi nữ hài tử này là Lâm muội muội.
Còn không đợi cô nói xạo gì đã bị đối phương cắt ngang, gương mặt lộ vẻ ai oán, điềm đạm đáng yêu nhìn cô:
- Trịnh ca ca quả thật đã quên rồi sao, trước kia...trước kia huynh đều gọi Chước Nhiên là Lâm muội muội.
Trịnh Mặc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, Lâm muội muội, ta có phải là Bảo ca ca đâu.
Trịnh Phi Yên kỳ quái nhìn Trịnh Mặc, nàng nhớ rõ trước đây đại ca đều không quá thân cận cũng những người khác, cũng rất ít khi có đứa nhỏ nhà khác đến nhà bọn họ tìm đại ca chơi cùng, chỉ có duy nhất Chước Nhiên tỷ tỷ. Khi đó tình cảm giữa hai người thế nhưng rất tốt.
Lâm Chước Nhiên thất vọng trong lòng, nhưng đợi nhiều năm như vậy được gặp lại Trịnh ca ca lịch sự tao nhã, trong lòng nàng vẫn phần nhiều là hân hoan. Trịnh ca ca tuy rằng đã quên mình, nhưng hắn không gần nữ sắc, điểm này vẫn giống như trước đây, Lâm Chước Nhiên khẽ mân khóe môi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Mặc. Đó là lúc nàng bảy tuổi, Trịnh bá bá mang theo trưởng tử Trịnh Mặc tám tuổi đến nhà bọn họ làm khách, vì bình thường rất ít khi nhìn thấy nam hài tử cùng tuổi nên vài tỷ tỷ của nàng đều tò mò vây quanh trêu hắn, hắn lại đỏ cả mặt giống một tiểu đại nhân luôn duy trì khoảng cách một cánh tay với các nàng, còn nói cái gì mà thụ thụ bất thân.
Khi đó trẻ con thèm mà để ý, mặc kệ này nọ, hắn càng trốn mọi người liền càng thích xích đến trước mặt hắn. Tiểu Lâm Chước Nhiên không xem nổi bộ dáng quẫn bách của hắn, cũng không biết khí lực từ đâu ra, tiến lên đẩy các tỷ tỷ ra, một phát kéo tay hắn chạy như điên, cũng không biết chạy đến trong viện xa lạ của người nào. Sau đó tiểu Lâm Chước Nhiên không cẩn thận ngã một cái, đầu gối bị rách, đi không được, đau đến khóc nhè. Trịnh Mặc đứng ở bên cạnh hơn nửa ngày cũng không biết đi an ủi nàng, lại đột nhiên ngồi xuống nói "Ta cõng ngươi".
Ngày đó, thẳng đến lúc trời tối, nàng mới được Trịnh Mặc cõng về nhà. Trịnh Mặc vẫn cõng nàng đi, xung quanh ngay cả dừng cũng không dừng qua, dọc đường đi Trịnh Mặc chảy rất nhiều mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay của Lâm Chước Nhiên. Lâm Chước Nhiên nhớ rõ, thời điểm đến trước cổng lớn Lâm gia, lúc Trịnh Mặc thả mình xuống liền hơi chút mềm chân, hai người ngã cùng một chỗ, cái mũi dính đầy bụi. Tiểu Lâm Chước Nhiên mắt hồng hồng mũi hồng hồng, oa một tiếng bắt đầu khóc. Một bàn tay trắng trắng gầy teo đưa tới, dùng tay áo giúp nàng lau khô nước mắt, nhẹ giọng dỗ nàng "Đừng khóc, khóc sẽ không đẹp". Lâm Chước Nhiên ngẩng đầu, liền thấy gương mặt trắng trắng của Trịnh Mặc đã biến thành màu xám bẩn bẩn, khóe miệng lại gắng gượng cười, ôn nhu nhìn mình.
Từ đó về sau, Lâm Chước Nhiên cực ít khi khóc nhè.
Cũng bắt đầu từ đêm đó, nàng liền thường xuyên đòi phụ thân mang nàng đến nhà Trịnh bá bá chơi, mỗi lần đi đều tự đi tìm Trịnh Mặc ở thư phòng. Khi đó Trịnh Mặc thấy nàng sẽ buông bút trong tay, bồi nàng chơi.
Khi đó, nàng gọi hắn là Trịnh ca ca, hắn gọi nàng là Lâm muội muội.
Khi đó nàng liền nghĩ ở trong lòng, chờ trưởng thành phải gả cho Trịnh ca ca, làm thê tử của hắn.
[Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trịnh Mặc: Vị Lâm muội muội là gì vậy?
Tác giả: Thanh mai trúc mã của cô
Trịnh Mặc:......Nói rõ chút
Tác giả: Con dâu nuôi từ bé của cô
Trịnh Mặc:......]