Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 39: Rõ thân phận



Trong phòng hoá trang, Vũ Quyên hưng phấn cực độ, nàng cầm tay Vũ Phượng kích động kêu:

- Chị nhìn thấy không? Triển Dạ Kiêu mặt đều tái đi, em rốt cục chỉnh được hắn!
Vũ Phượng nói:
- Đâu chỉ Triển Dạ Kiêu tái mặt, mặt người toàn họ Triển đều tái đi.
Vũ Quyên khoái hoạt cơ hồ muốn khoa chân múa tay vui sướng:
- Quá mức nghiện! Em cam đoan, một nhà bọn chúng đêm nay tuyệt đối không ngủ được! Ha ha ha......
Từ cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng:
- Cao hứng? Đắc ý? - Hai chị em quay đầu lại liền nhìn thấy Kim Ngân Hoa hổn hển đi tới - Ta nói hai người các ngươi đó, không phá ta thì không sống yên ổn có phải không!
Vũ Phượng có chút chột dạ cúi đầu, Vũ Quyên lại lợn chết không sợ nước sôi chọn mi nói:
- Ta lại không lật bàn, cũng không lấy rượu hắt bọn họ!
Kim Ngân Hoa muốn nôn, tức giận đến muốn xì hơi qua tai:
- Ngươi ngươi ngươi...... Nha đầu chết tiệt không biết trời cao đất rộng kia, ngươi chỉ biết vui sướng nhất thời là nhanh! Hiện tại ngươi đắc tội với Triển Tổ Vọng, ngươi không sợ ngày mai hắn tìm người đến chỉnh ngươi sao! Ngươi...các ngươi thật sự làm ta tức chết!
Vũ Quyên còn muốn tranh cãi thì một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Ta có thể tiến vào không?
Đứng ở cửa rõ ràng là Triển Vân Phi và A Siêu.
Kim Ngân Hoa vừa nhìn thấy Triển Vân Phi thì quả thực như thấy cứu tinh, sắc mặt nàng lập tức thầm chuyển sắc, khuôn mặt tươi cười bước nhanh ra đón:
- Ôi chao Triển đại thiếu gia, ngài tới vừa đúng lúc, thỉnh cầu ngài về khuyên nhủ lão gia tử, hai nha đầu có mắt như mù, bảo lão gia tử trăm ngàn lần đừng chấp nhặt cùng các nàng!
Triển Vân Phi cũng không nhìn nàng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Vũ Phượng. Anh đi từng bước đến trước mặt Vũ Phượng, trên mặt mang theo vẻ đau kịch liệt cùng ẩn nhẫn:
- Vũ Phượng, ta thật không muốn đến mức này, các ngươi cư nhiên phải làm như vậy, ngươi sao có thể làm như vậy đây?
Triển Vân Phi đau lòng nhìn nữ tử anh toàn tâm toàn ý quan tâm ái mộ. Cho tới nay, anh đều vì tội nghiệt mà Triển Vân Tường đã làm mà lòng tràn đầy áy náy, cho nên mỗi thời mỗi khắc anh đều muốn đi bồi thường Tiêu gia, anh muốn giúp Vũ Phượng thoát khỏi cuộc sống 'dựa cửa hát rong' này. Anh còn muốn lấy nàng, nữ tử này xinh đẹp động lòng người, sự phong tình vạn chủng của nàng, đều chỉ nên thuộc về trượng phu của nàng chứ không phải tùy ý bị người khác mơ ước xét nét.
Đại thiếu nãi nãi của Triển gia, vị trí mà biết bao nữ nhân mơ ước nhiều năm qua, nay Triển Vân Phi muốn đưa nó cho Vũ Phượng, anh hết lòng tin bằng phân này thành ý và địa vị đều là thứ nữ tử hướng tới, không có lý do sẽ cự tuyệt. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì tất cả chuyện đêm nay đã khiến anh trở tay không kịp.
Vũ Phượng ngẩng đầu nhìn Triển Vân Phi tựa hồ vô cùng đau đớn, nàng gục đầu xuống không nói chuyện. Vũ Quyên liền lập tức nhảy ra, nàng xông lên đẩy Triển Vân Phi, căm tức mắng anh:
- Anh có tư cách gì đến chất vấn chúng ta! Triển Dạ Kiêu làm mọi chuyện xấu, hắn bị trừng phạt đúng tội!......
Triển Vân Phi đau kịch liệt nói:
- Đó cũng là chuyện của một mình hắn, nhưng các ngươi lại mắng cả nhà chúng ta, hơn nữa các ngươi còn mắng cha ta! - Anh đột nhiên rùng mình, gằn từng tiếng nói - Các ngươi làm như vậy, không nghĩ tới hậu quả sao, không nghĩ tiếp theo ông ấy sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với các ngươi sao?
Triển Vân Phi ngữ khí đầy hàn ý, Kim Ngân Hoa nghe thấy thì lập tức thay đổi sắc mặt, ngay cả Vũ Quyên cũng ngẩn ra. Triển Vân Phi trong ngực phập phồng, cố gắng khống chế cảm xúc.
- Thủ đoạn gì? - Một giọng nói lành lạnh vang lên ở cửa.
Trịnh Mặc bình tĩnh đi tới, lúc nhìn về phía Triển Vân Phi thì trên mặt tràn lan ra một tầng băng mỏng. Triển Vân Phi nhìn thấy Trịnh Mặc thì sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Hai người mặt mang hàn ý trừng mắt nhìn nhau không nói lời nào, không khí chợt ngưng trọng.
Vũ Phượng đi đến bên người Trịnh Mặc, nhẹ nhàng túm ống tay áo của cô, ngửa đầu lo lắng nhìn cô. Trịnh Mặc cúi đầu, ánh mắt nhất thời trở nên nhu hòa, cô cho Vũ Phượng một ánh mắt hãy an tâm, giơ tay cầm tay Vũ Phượng. Trịnh Mặc quay đầu, lạnh lùng nhìn Triển Vân Phi:
- Vô luận Triển gia các ngươi dùng thủ đoạn gì, ta đều sẽ tận lực bảo hộ các nàng. Ta khuyên các ngươi, tốt nhất hãy mất ý niệm này trong đầu đi. Nếu các nàng có một chút tổn thương nhỏ nào, ta tuyệt không từ bỏ ý đồ - Một câu cuối cùng, Trịnh Mặc nhìn chằm chằm vào mắt Triển Vân Phi, nói ra từng chữ một.
Mặt Triển Vân Phi nhất thời đỏ bừng, người này rất không coi ai ra gì! Triển Vân Phi hai mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn Trịnh Mặc. Ở cái nhìn của anh, Trịnh Mặc chỉ là một thiếu gia phong lưu gặp dịp thì chơi không chịu trách nhiệm mà thôi, thân là đại thiếu gia Trịnh thành bắc, nhiều tiền nhiều quyền, nếu Trịnh Mặc thật sự muốn tốt cho chị em Tiêu gia thì vì sao đến nay vẫn không thể khiến các nàng thoát khỏi Đãi Nguyệt Lâu, không thể cho các nàng sống những ngày an ổn, còn để các nàng sống loại cuộc sống khuất nhục hát rong ngày qua ngày này? Hiện tại đứng ở chỗ này, quang minh đường hoàng nói lời thề son sắt, kỳ thật căn bản là Trịnh Mặc không thật sự đem chị em Tiêu gia để ở trong lòng!
Triển Vân Phi quay đầu nhìn về phía Vũ Phượng, đã thấy nàng mềm mại đứng ở bên người Trịnh Mặc, trong mắt tựa hồ chỉ có một mình Trịnh Mặc. Triển Vân Phi càng tức giận sâu, nhìn xem, bây giờ còn lừa Vũ Phượng xoay quanh, anh giận dữ nắm hai tay, trong lòng đều là bi phẫn và không cam lòng.
A Siêu thấy càng ngày càng nhiều hạ nhân của Trịnh phủ tiến vào từ bên ngoài, tình thế thật không tốt, chạy nhanh lại lay Triển Vân Phi:
- Thiếu gia, chúng ta đi trước đi - Lại cúi đầu nói - Hiện tại bọn họ đều đang nổi nóng, cậu nói gì cũng chỉ sợ là nghe không vào. Cậu vẫn nên nhanh về nhà xử lý vấn đề trong nhà đi!
Triển Vân Phi nghe thấy 'vấn đề trong nhà' thì biến sắc, anh nhìn thật sâu vào mắt Vũ Phượng, đúng vậy, hiện tại quan trọng hơn là phải về nhà ngăn cản cha đi đối phó với các nàng, nhưng mà......
Triển Vân Phi thù hận nhìn Trịnh Mặc trước mắt, thầm nghĩ trong lòng, đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người. Hiện tại tuy Vũ Phượng bị ngươi mê hoặc, nhưng sẽ có một ngày nàng sẽ phát hiện ai mới thật tâm đối xử với nàng!
Triển Vân Phi khẽ cắn môi, không nói gì nữa, mang theo A Siêu phất tay áo rời đi.
Triển Vân Phi vừa mới đi, Vũ Quyên liền chạy vội lại, một phát ôm cánh tay của Trịnh Mặc, ngọt ngào kêu:
- Tỷ phu thật tốt!
Tiếng 'tỷ phu' này làm cho Trịnh Mặc ngẩn cả người, giống như một tiếng chuông cảnh cáo lớn nhắc nhở cô. Trịnh Mặc ngây người một lát, cúi đầu nhìn Vũ Phượng, Vũ Phượng sớm đã cúi mặt, xấu hổ đến không nâng nổi đầu dậy. Trịnh Mặc kêu khổ trong lòng, cô biết có một số việc đã không thể buông bỏ.
- Vũ Phượng, ngày mai chúng ta đi ra ngoài một chút đi, ta có lời...muốn nói với ngươi - Trịnh Mặc cố hết sức bình thản mở miệng.
Vũ Phượng cũng không chú ý tới một tia chua xót toát ra từ giọng nói của Trịnh Mặc, giờ phút này lòng nàng tràn đầy ngượng ngùng, chỉ mải cúi đầu ừm một tiếng không thể nghe thấy.
Buổi tối hôm đó, Trịnh Mặc cả đêm không ngủ, một mình cô ngồi ở sau khuôn viên trong đình, nhớ lại một lượt từ lúc quen biết Vũ Phượng tới nay, suy nghĩ một lần lại một lần. Mỗi một lần nghĩ, cô càng tưởng niệm Vũ Phượng sâu thêm một tầng. Khóe miệng Trịnh Mặc khẽ cong, trong lòng lại lành lạnh. TÌnh cảm bất tri bất giác của bản thân đối với Vũ Phượng, thì ra không ngờ lại sâu kinh như vậy. Nhưng tình cảm của cô càng sâu thì đối với chuyện phát sinh ngày mai cũng càng trở nên sợ hãi và kháng cự......
Ngày hết mặt trời lặn, ngày đêm luân phiên, cũng không vì bất luận tâm tình của người nào mà có chút thay đổi.
Vô luận Trịnh Mặc giằng xé như thế nào, ngày hôm sau gian nan vẫn tới đúng hạn.
Luôn mãi do dự, Trịnh Mặc vẫn ra khỏi cửa.
Trịnh Mặc muốn trì hoãn đến cực điểm, bước chân chậm chạp mất gấp ba lần thời gian so với bình thườngmới đi đến Đãi Nguyệt Lâu, vô luận trước đó trốn tránh không muốn đối mặt thế nào, nhìn thấy bộ dạng lẳng lặng chờ cô của Vũ Phượng, Trịnh Mặc vẫn không tự chủ được mà đi về phía nàng, thời khắc nắm bàn tay mềm kia, trong lòng vẫn dâng lên sự rung động và vui mừng quen thuộc.
Trầm mặc suốt đường, rốt cục đi tới một tòa lương đình tĩnh lặng bên hồ, ngồi xuống.
Trịnh Mặc cúi đầu, cẩn thận nhìn Vũ Phượng. Hôm nay nàng dùng đồ trang sức thực tinh xảo trang nhã, quần áo màu xanh da trời, váy dài, thoạt nhìn phá lệ thanh nhã thoát tục. Vũ Phượng ôn nhu đứng ở bên người Trịnh Mặc, cả người đều lộ ra một cỗ khí chất nhàn tĩnh dịu dàng khiến người ta mê muội, chọc người ta trìu mến......
Trịnh Mặc nhắm mắt lại, trong lòng đau khổ. Hôm nay Vũ Phượng càng đẹp thì trong cô nàng đau khổ càng khắc sâu thêm.
Cô nhớ tới một câu: Có chút chuyện, dù sau này, không thể không lâm vào thống khổ, không bằng chưa bao giờ có được.
Rất nhiều người đều biết đạo lý này. Tiếc là không làm được, tình không biết bắt đầu lúc nào, ngày càng sâu nặng.
Có một số việc dù mình trốn tránh thế nào, nên đến thì trốn không thoát.
Trịnh Mặc mở mắt ra, chậm rãi mở miệng:
- Vũ Phượng, hôm nay ta có chuyện rất trọng yếu muốn nói cho ngươi. Trước khi ta nói xong, ngươi đừng ngắt lời ta, được không? - Nhìn Vũ Phượng hơi do dự nhẹ gật đầu, Trịnh Mặc mới giơ tay nắm lấy tay nàng, động tác của Trịnh Mặc cực nhẹ nhàng, giống như thứ nắm trong tay là trân bảo thế gian.
Trịnh Mặc chân thành chuyên chú nhìn nàng, như bắt đầu thề, trịnh trọng thong thả, gằn từng tiếng nói:
- Vũ Phượng, ngươi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất ta thích, mỗi ngày ở cùng một chỗ với ngươi, đều khiến ta sống thật sự hạnh phúc, rất ý nghĩa. Ta muốn nói cho ngươi biết, giờ này khắc này, ở trong lòng ta, ngươi là quan trọng nhất.
Trịnh Mặc khẽ vuốt hai má của Vũ Phượng, nhìn cặp mắt nâu xinh đẹp nghe mình thông báo, chiết xạ ra ánh sáng loá mắt, đáy mắt trong suốt không vẩn đục chứa đựng vô tận lời tình ý, không hề giữ lại gì mà trút, Trịnh Mặc cơ hồ không nhịn được muốn lệ nóng đầy mắt...... Cô nhìn thấy, tình cảm mà Vũ Phượng đối với mình, không ít hơn so với mình đối với nàng, thậm chí có thể còn sâu hơn...
Trịnh Mặc cảm thấy hạnh phúc, cùng lúc đó, tim như bị đao cắt.
Cuối cùng chính mình lại đả thương nàng...
Cố nén xúc đọng ôm Vũ Phượng động tình rơi lệ vào trong lòng, Trịnh Mặc chỉ nhấc rảnh tay, lẳng lặng đứng tại chỗ, quyến luyến làm ngưng thanh lệ như mực họa trên khuôn mặt nàng, ở trong lòng thầm nhớ kỹ có lẽ đây là lần cuối cùng nàng vì mình mà tâm động...
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười không sâu, tâm lại rơi vào mờ mịt, lạc trong một đại dương mênh mông.
Xa xa hoa đào muôn hồng nghìn tía nở rộ, trong bất giác cũng ánh đỏ hốc mắt của Trịnh Mặc, dù khó mở miệng vẫn đã mở miệng:
- Ta còn muốn nói cho ngươi biết... - Chần chờ một lát, chiến đấu không ngừng, Trịnh Mặc vẫn còn chưa rời khỏi ánh mắt của Vũ Phượng, vài từ kế tiếp, giống như dùng hết khí lực toàn thân của cô - Ta là nữ ...