Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 40: Dày vò



- Chị hai chị hai! Không tốt!

Vũ Quyên vừa vào cửa liền đụng phải vẻ mặt kinh hoảng của Tiểu Ngũ. Vũ Quyên nhanh chóng ôm bé vào trong lòng:
- Sao vậy, xảy ra chuyện gì?
- Chị cả...chị cả gặp chuyện không may! Từ khi chị ấy trở về từ bên ngoài thì cái gì cũng không nói, cũng không để ý đến em, tự khóa mình ở trong phòng, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn!
Vũ Quyên nhất thời quýnh lên trong lòng, nàng buông Tiểu Ngũ ra, nhanh chạy vội vào trong phòng, liền nhìn thất Vũ Phượng đang ngồi bó ở trên giường, gắt gao tự ôm mình, mặt không có chút máu, trên mặt gắn đầy nước mắt.
- Vũ Phượng! Vũ Phượng, chị sao vậy? - Vũ Quyên hoảng sợ.
Vũ Phượng không có phản ứng, ánh mắt nàng dại ra, giống như hồn lìa khỏi xác. Vũ Quyên đi tới bắt lấy cánh tay của nàng:
-Chị làm sao vậy, nói chuyện với chị đó! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Triển Dạ Kiêu hù dọa chị không, hay là Triển gia nhà hắn phái người đến quấy rầy chị? - Vũ Phượng không trả lời khiến tâm niệm của Vũ Quyên thay đổi thật nhanh, trong đầu nghĩ tới các loại khả năng.
Vũ Quyên sợ hãi, nàng gắt gao nắm chặt bả vai của Vũ Phượng:
- Vũ Phượng, chị đừng làm em sợ, nói cho em biết đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì! - Vũ Quyên nhìn kỹ, trên người Vũ Phượng cũng không có vết thương gì, nàng nhăn mày lại, tựa hồ không quá giống là người nhà Triển gia đến gây phiền toái, vậy sẽ là cái gì đây? Vũ Phượng là người có chuyện gì đều chôn ở trong lòng, hơn nữa tâm sự càng nặng thì nàng lại càng không nói lời nào, đây không phải muốn làm người chết sao!
Đột nhiên, trong đầu Vũ Quyên xẹt qua một đường:
- Có phải là Mặc đại ca hay không? Là hắn sao? - Sáng sớm hôm nay Vũ Phượng đi theo Trịnh Mặc ra cửa, trở về liền biến thành cái dạng này khiến Vũ Quyên buộc lòng phải nghĩ theo phương hướng này.
Nhắc tới Trịnh Mặc, biểu tình của Vũ Phượng quả nhiên đã có biến hóa, nàng nhắm chặt hai tròng mắt, khóe mắt nhanh chóng có nước mắt tràn mi.
Vũ Quyên quả thực khó hiểu cực độ:
- Thật sự là Mặc đại ca? Hắn...hắn làm gì với chị?
Vũ Phượng lại đột nhiên ôm lấy đầu mình, che lỗ tai, biểu tình của nàng trở nên thập phần thống khổ, thảm thống kêu lên:
- Đừng nhắc đến nàng, chị không muốn nghe đến nàng, không muốn nghe đến nàng!
Vũ Quyên kích động kéo tay Vũ Phượng ra, lay loạn nàng một trận:
- Vũ Phượng, chị tỉnh lại đi, rốt cuộc Mặc đại ca làm gì với chị? Chị nói thật cho em biết, có phải...có phải hắn khi dễ chị hay không?
Vũ Phượng bị Vũ Quyên lay tỉnh, đột nhiên nàng lập tức nhào vào trong lòng Vũ Quyên, ôm nàng khóc rống thất thanh:
- Là nàng khi dễ ta! Nàng lừa ta! Nàng lừa ta thật khổ, nàng sao có thể khi dễ ta như vậy!
Vũ Quyên đau lòng ôm lấy Vũ Phượng, Vũ Phượng ở trong lòng nàng khóc đến cả người run rẩy, Vũ Quyên cắn chặt răng, thầm nghĩ:
- Hắn thật sự khi dễ chị sao? Vậy về sau chị không để ý đến hắn là được, Vũ Phượng, nếu hắn thật sự khiến chị thống khổ như vậy, không bằng hai người chia tay đi!
Vũ Phượng vừa nghe đến hai chữ 'chia tay' liền ngẩng mạnh đầu lên, trên mặt còn treo đầy nước mắt, cõi lòng tan nát vô thức lặp lại:
- Chia tay, chia tay...... - Nước mắt nàng chảy càng nhiều, tựa hồ cảm xúc áp lực đang có đều kích nổ trong nháy mắt, nàng khóc đến đứt ruột gan từng khúc:
- Nhưng mà ta yêu nàng! Lúc ta tuyệt vọng nàng giúp ta, lúc ta bất lực nàng quan tâm ta, không có lúc nào là nàng không khiến ta ấm áp, không bảo vệ ta...... Ngươi biết không, lúc nghe thấy nàng nói thích ta, ta rất cao hưng, ta đã sớm yêu nàng, ta yêu nàng, yêu đến tâm đều đau...... Trước kia ta nghĩ rằng nàng là hắn, nhưng hiện tại, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy......
Lần đầu tiên Vũ Quyên nghe được Vũ Phượng thông báo như vậy khiến nàng chấn kinh, cảm thụ được Vũ Phượng thống khổ rất sâu thì trong mắt nàng cũng không ngăn nổi lệ. Nhưng Vũ Quyên nghe mà thật hồ đồ:
- Chị đang nói gì vậy, gì mà hắn là hắn, sao em nghe hoàn toàn không hiểu!
Vũ Phượng rốt cuộc không nói được nữa, nàng vùi đầu trên vai của Vũ Quyên, khóc đến cả người run rẩy.
Vũ Quyên đành phải ôm chặt nàng, nhớ tới thù giết cha đến nay chưa báo, vốn điều duy nhất có thể an ủi là Vũ Phượng tìm được người đáng giá để dựa vào, ai ngờ hiện tại lại biến thành cái dạng này! Chẳng lẽ chị em các nàng nhất định đau khổ trong cuộc đời này sao, Vũ Quyên khổ cực độ trong lòng, nàng ngẩng đầu lên, chuyện thương tâm vốn có đều đồng loạt nảy lên trong lòng, nàng không khỏi cũng rơi nước mắt, khóc cùng Vũ Phượng.
Từ sau ngày cho Vũ Phượng thấy thân phận, cơ hồ Trịnh Mặc mỗi ngày đều là cuộc sống không bình yên. Cô đến Vân Thiên Lâu làm việc, lại căn bản không xem vào nổi công vụ, trong đầu luôn hiện lên vẻ mặt tái nhợt ngưng trệ của Vũ Phượng ngày ấy, khi nghe thấy cô nói mình là nữ, trong mắt Vũ Phượng là đau xót cùng tuyệt vọng, nhìn thấy ghê người. Thế nên nhớ tới một hồi này, Trịnh Mặc liền cảm giác ngực đau từng đợt, đau đến cơ hồ khiến cô muốn ngồi cũng không ngồi được.
Cô không biết những ngày này Vũ Phượng vượt qua như thế nào, có phải cũng chịu đủ dày vò giống cô hay không, có thể nhất thời luẩn quẩn trong lòng hay không...
Mỗi lần nghĩ đến đây, Trịnh Mặc đều hận không thể lập tức chạy vội đi gặp Vũ Phượng, xác nhận nàng vẫn tốt, nhưng loại xúc động này lại ở lúc vừa mới bước ra khỏi Vân Thiên Lâu đã bị một loại cảm xúc sợ hãi to lớn khác áp chế xuống. Cô không ngừng tự hỏi mình, hiện tại Vũ Phượng sẽ đồng ý nhìn bản thân sao, nàng có lẽ đã chán ghét bản thân, không bao giờ muốn gặp mặt bản thân nữa...
Chỉ cần nghĩ đến có thể bị Vũ Phượng chán ghét thì tim Trịnh Mặc tựa như bị vô số bả đao lăng trì, thống khổ.
Trịnh Mặc ăn không biết vị, đêm ngủ không ngon, chịu đủ dày vò. Cô vốn bộ dạng cao gầy, chịu đè nén như vậy, mới qua mấy ngày mà cả người liền gầy đi rất nhiều.
Biến hóa rõ ràng như vậy, đừng nói đến thương cô vô cùng như Vân Nhu, ngay cả Trịnh lão gia và Trịnh Phi Yên cũng đều nhìn ra.
Lúc ăn tối Trịnh lão gia hỏi qua Trịnh Mặc một hồi, chỉ là Trịnh Mặc hoảng hốt lợi hại, trả lời cũng rất có lệ, Trịnh lão gia không hỏi ra nổi cái gì, đành phải bảo cô mấy ngày tới đừng vội vàng đi cửa hàng, bỏ hết toàn bộ chuyện gia nghiệp trên tay trong đầu, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian.
Năm đó hai con của Trịnh gia lần lượt bệnh chết để lại cho Trịnh lão gia ám ảnh rất sâu trong lòng. Nhìn vẻ càng ngày càng tiều tụy của Trịnh Mặc thì trong lòng Trịnh lão gia bắt đầu sốt ruột, rất sợ con trai duy nhất của ông có chuyện gì. Lệnh bên dưới, kêu đầu bếp nấu các thức ăn nhân sâm tổ yến thuốc bổ thật nhiều, không ngừng đưa cho Trịnh Mặc uống hết.
Vân Nhu cũng gấp thật sự, bà chỉ có một đứa con là Trịnh Mặc, hiện tại đứa nhỏ này đột nhiên tiều tụy thành như vậy, bà quả thực đau lòng muốn chết. Làm mẹ luôn phải cẩn thận hơn, Vân Nhu bảo Lưu đại phu kiểm tra thân thể cho Trịnh Mặc, Lưu đại phu nói thân thể cô không có gì đáng lo ngại, chỉ là khí nóng quá nhiều, lo âu quá độ, sợ là trong lòng có tích tụ không giải tỏa được mới như vậy.
Lòng có tích tụ? Vân Nhu cân nhắc nửa ngày, đem chuyện này đặt ở trong lòng.