Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 26: Bị thương.



Sau một tuần học hành mệt mỏi thì cũng đến chủ nhật rồi. Chủ nhật này nó sẽ đi dạo phố, mua sắm để thư giãn sau một tuần học hành căng thẳng. Nhưng lần này nó sẽ đi một mình vì anh có việc bận nên đã về nhà chiều 5 giờ anh mới về lại trường, còn Quỳnh thì đi chơi với Hoàng, Quế Anh và Song Trà cũng bận vì phải đi học thêm này nọ nữa. Lúc đầu, anh không cho nó đi. Nhưng nó năn nỉ miết anh mới cho nó đi một mình. Trước khi đi, anh dặn dò nó đủ điều. Anh làm như nó là con nít vậy. Dù biết là anh thương nó, lo cho nó nhưng nó cũng đâu phải con nít đâu. Anh lo xa ghê luôn á. Nó còn biết võ nữa nên nó rất tự tin về bản thân mình luôn. Hôm nay thời trang của nó cực fashion luôn, nhưng lại rất thoải mái cho việc đi dạo nhé. Nó mặc quần kaki ống bo kết hợp với áo thung form rộng tay dài cực chất luôn. Nó còn mang thêm đôi giày Domba Moonlake White H\-9214 màu trắng nhìn nó rất năng động luôn. Nó rảo bước đi dạo vòng quanh trung tâm mua sắm. Nó cũng mua được vài bộ quần áo ưng ý. Nó còn mua cho anh một món quà nữa. Nó đang đi ra cổng để bắt xe.
\- Cướp... cướp... \(Một người phụ nữ trung niên nhìn rất sang trọng đang hô to\)
Nó nghe thấy tiếng truy hô. Không suy nghĩ gì nhiều nó liền đuổi theo tên cướp đó để bắt hắn lại. Nó là con gái nên đương nhiên là nó chạy không lại tên kia rồi. Nhưng nhờ óc thông minh của nó thì nó cũng đuổi kịp tên kia. Nó và tên kia giằng co. Nó đánh hắn tới tấp luôn. Rồi sau đó nó cũng tóm được tên đó. Nhưng từ trong người hắn rút ra một con dao bén đâm vào nó để thoát thân. Nhưng thật may cho nó là con dao đó chỉ trúng tay nó một chút thôi. Vết thương cũng không to nhưng cũng không nhỏ, máu cũng đã chảy ra. Nó nhanh chóng nhặt lại chiếc túi mà tên kia chưa kịp lấy, đem về trả lại cho người phụ nữ kia.
\- Cô ơi. Túi của cô đây ạ. \(Nó lễ phép, hai tay đưa túi cho người phụ nữ kia mặc dù tay nó đang chảy máu.\)
\- Con giúp cô lấy lại à. Cô cảm ơn con rất nhiều. Mà tay con bị thương rồi sao. \(Người đó hoảng hốt nhìn nó\)
\- Con không sao đâu ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ.
\- Sao lại không sao.Thôi để cô gọi taxi rồi đưa con đi bệnh viện băng bó lại. Con gái không cẩn thận là để lại sẹo đấy. \(Cô ấy lấy điện thoại ra gọi cho taxi\)
\- Con... con có thể tự đi ạ. Như thế phiền cô lắm. \(Nó xua tay\)
\- Con giúp cô nên mới bị thương. Sao cô có thể để con tự đi chứ.
Rồi sau đó taxi cũng đến.
\-\- Trên taxi \-\-
\- Hồi nãy cô đang đứng chờ người nhà đến đón nhưng lại không may xảy ra chuyện này. Còn hại con bị thương nữa. Cô thấy thật có lỗi quá. \(Người phụ nữ đó nắm lấy tay nó\)
\- Chuyện này cô đâu muốn đâu ạ. Với lại con thấy chuyện bất bình nên giúp thôi mà cô. Con chỉ tức là không thể đem tên đó vào đồn cảnh sát được thôi.
\- À mà nói chuyện từ nãy đến giờ cô quên hỏi con tên gì nữa.
\- Dạ con tên Hạ An ạ.
\- Còn cô tên là Như Lan. Cô rất thích con đó. Không phải là vì con giúp cô đâu mà là vì tính cách của con rất tốt. Chắc hẳn bố mẹ con đã dạy dỗ con rất tốt phải không.
\- Dạ con cảm ơn lời khen của cô ạ. Nãy giờ nói chuyện con cũng rất thích cô. Con cảm nhận được trong cô toát lên một vẻ rất thanh cao và sang trọng khiến con rất ngưỡng mộ ạ.
\- Con nói quá rồi. \(Cả hai cùng cười\)
Đến bệnh viện cô đưa nó vào. Bác sĩ giúp nó băng bó lại vết thương và dặn dò nó không nên để vết thương đụng vào nước. Nếu để vết thương thấm nước thì sẽ khó lành. Trước khi ra về cô còn dặn dò nó phải nhớ sức thuốc. Cô còn xin số điện thoại của nó để gọi kiểm tra xem nó có bôi thuốc hay không nữa. Cô có mời nó về nhà cô chơi. Nhưng nó nói có việc bận nên xin phép về trước. Sau đó cô cũng gọi taxi đưa nó về.
Trong phòng lúc này Quế Anh và Trà cũng mới vừa đi học về.
\- Tay bà sao thế \(Thấy tay nó băng lại hai đứa kia lo lắng hỏi\)
\- Chỉ là vết thương nhỏ thôi không sao đâu. \(Nó cười cười\)
\- Mà sao lại ra nông nỗi này vậy. \(Quế Anh thắc mắc\)
Nó để mấy thứ nó mua lên bàn rồi ngồi xuống ghế kể cho tụi kia nghe tường tận sự việc xảy ra.
\- Bà hay vậy á. \(Trà ngỡ ngàng\)
\- Đương nhiên rồi. \(Nó hất mặt\)
\- Lợi hại thế. Vậy mà để tay bị thương à. \(Quế Anh trêu nó\)
\- Chỉ là sơ suất thôi nha \(Nó cười cười\)
Rồi Quỳnh cũng về.
\- Tay bà sao thế \(Quỳnh lo lắng cho nó\)
\- Bà mà về sớm chừng 10 phút là tui không phải kể lại lần hai rồi \(Nó thở dài\)
Nhưng với độ ít chuyện của nó thì nó cũng kể lại không sót một lời nào cho Quỳnh biết.
\- Vậy anh Thiên biết chuyện này chưa??
\- Đương nhiên là anh ấy không biết rồi. Hôm nay ảnh nói có việc nên tui sẽ không gọi làm phiền.
\- Anh ấy mà biết là sẽ lo lắm đấy.
\- Hay là tui giấu anh ấy nhỉ \(Nó cười cười\)
\- Bà hâm à. Nghĩ sao mà giấu vậy.
\- Đùa thôi. Mà thôi tui đi tắm đây. \(Nó đi lấy đồ để đi tắm\)
\- Không để vết thương chạm vào nước nhé. Tắm xong ra đây tui băng bó lại cho nè \(Trà vừa đọc sách vừa nói\)
\- Yêu ghê luôn. Đúng là có bạn là con bác sĩ tốt thật. \(Nó cười\)
\- Bớt đi mẹ. \(Trà lườm nó\)
Vừa tắm ra thì nó có điện thoại từ một số lạ gọi tới. Người gọi cho nó đương nhiên là cô Lan rồi. Cô hỏi thăm nó đã về chưa rồi nói là khi nào rảnh cứ qua nhà cô chơi. Nó nói chuyện với cô cũng khá hợp nên hai người nói chuyện cũng mất 10 phút. Xong rồi nó chuẩn bị bài tập để chiều đi học ở trung tâm nữa. Bài tập hôm nay anh giao hơi nhiều. Sau khi hoàn thành thì nó cũng lăn ra ngủ một giấc đến chiều luôn.