Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường

Chương 1: Đừng bỏ con một mình.



Trong một ngôi nhà phía ngoài ngoại ô đang dùng bữa thì không khí trở nên hỗn loạn. Chỉ thấy người đàn ông nhanh chóng đứng lên kéo rèm lại hét lên với người vợ bên cạnh.

"Mau đưa con trốn đi".

Người phụ nữ nhanh chóng ôm lấy cậu bé chừng bốn tuổi chạy vào phía trong, nhấn một nút công tắc nào đó cánh cửa bí mật dưới sàn nhà mở ra, mọi việc trơn tru như đã được luyện tập nhiều lần.

Người phụ nữ nhanh chóng đưa cậu bé vào bên trong đặt xuống dặn dò.

"Minh Dạ, con nghe mẹ nói đây, kể từ giây phút này dù có chuyện gì xảy ra con cũng không được mở cửa đi ra ngoài cho dì ba mẹ có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được mở. Con ở yên trong này cho tới khi chú chú Lưu Quân tới mới được phép đi ra nghe rõ chưa?"

Người phụ nữ chỉ kịp dặn dò đơn giản rồi đứng dậy chạy ra ngoài đóng cửa lại mà không dám nhìn lại cậu con trai lấy một lần. Người mẹ dứt khoát chốt lại tất cả khoá cửa nước mắt đã không ngừng chảy xuống.

Bên trong căn phòng là sự sợ hãi đầy bất lực chứa đựng trong ánh mắt đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi đang run rẩy sợ hãi cố gắng ôm lấy thân hình nhỏ bé cuộn nhỏ lại.

Trong căn phòng bí mật này cách âm với thế giới bên ngoài rất tốt nhưng cậu bé vẫn có thể nghe thấp thoáng hàng loạt tiếng súng vang lên, màn hình hệ thống an ninh trong nhà ghi rõ mồn một cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.

Hàng loạt đạn được xả từ bên ngoài vào trong ngôi nhà. Ba mẹ cậu chống trả rất quyết liệt. Tuy nhiên lực lượng hai bên có sự chênh lệch rất lớn nên chúng nhanh chóng chiếm thế thượng phong xông vào nhà áp chế ba mẹ cậu.

Nam Cung Minh Dạ tận mắt nhìn thấy bọn chúng tra tấn dã man ba mẹ cậu. Có lẽ không thể tra hỏi được thông tin chúng muốn nên nhẫn bắn chết hai người.

Nam Cung Minh Dạ lúc này không dám nhìn ba mẹ mình đang chịu đau đớn, đây là cú sốc quá lớn đối với cậu bé mới lên bốn tuổi.

Nam Cung Minh Dạ siết chặt tay ánh mắt của cậu bé chứa đầy tia máu trở nên lạnh lẽo trong phút mốt.

Giải quyết xong công việc được giao chúng tàn nhẫn đổ xăng khắp nhà nhằm thiêu rụi dấu vết và bằng chứng.

Trước khi rời đi tên cầm đầu chú ý đến những chiếc camera an ninh trên góc tường. Hắn chỉ cười một cách đầy thách thức rồi rút súng ra bóp cò, màn hình theo dõi bên trong chỉ còn lại sự rè rè đen trắng.

Căn nhà bị bọn chúng châm lửa, dưới tác dụng của xăng ngọn lửa nhanh chóng lan toả và bốc cháy cả căn nhà. Chỉ trong thoáng chốc căn nhà đã sáng đỏ rực bốc cháy dữ dội.

Bọn chúng nhanh chóng lên xe rời đi bỏ xa căn nhà đang bốc cháy dữ dội. Ngôi nhà vẫn tiếp tục bốc cháy không có dấu hiệu giảm đi.

Những nhà xa xa đã phát hiện ra trước đó nhưng họ đều bị tiếng súng doạ sợ mà đóng chặt cửa ở trong nhà. Họ nhanh chóng gọi cho cảnh sát và cứu hộ. Cho tới khi bọn chúng rời đi ngọn lửa bốc cháy dữ dội họ mới dám chạy lại. Nhưng ngọn lửa quá lớn họ cũng không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn.

Một lát sau bao gồm xe cảnh sát cũng như cứu hộ đã tới, họ nhanh chóng thực hiện các biện pháp để dập tắt đám cháy.

Sáng hôm sau:

Suốt một đêm đội cứu hộ đã cố hết sức để dập tắt đám cháy nhưng để lại vẫn là một đống đổ nát, tất cả mọi thứ đều đã bị thiêu rụi. Cảnh sát phong toả hết những lối đi cấm người không liên quan đến gần. Những người qua lại dừng lại rất lâu vì muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng đều bị cảnh sát ngăn cản.

Cảnh sát và pháp y đều đang ở hiện trường vì họ nhận được thông báo trong đám cháy còn có hai thi thể của một người phụ nữ và một người đàn ông đã trưởng thành. Hai thi thể đã bị thiêu cháy tới mức không thể nhận dạng, cảnh sát đều quay đầu đi mà không dám nhìn thẳng cảnh này.

Đội trưởng đội cảnh sát thành phố đến nơi thì không tin được vì anh biết hai người nằm ở đó là ai. Chỉ thấy anh ra lệnh nhanh chóng cho người đưa thi thể rời khỏi về nơi khám nghiệm. Anh rút điện thoại muốn gọi nhưng ngay lập tức nhận được cuộc gọi cấp trên, hai người bàn bạc điều gì đó rồi cúp máy.

Một lát sau vài chiếc xe quân đội tiến vào bên trong khu vực xảy ra vụ án, cửa được mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn mặc quân phục bước xuống. Tất cả đều nghiêm chào ông, ông chỉ chào nhẹ rồi tiến vào bên trong căn nhà cháy rụi giờ là một đống đổ nát.

Cận vệ đi phía sau ông luôn thiêu sát phía sau. Người đàn ông ấy chính là Lưu Quân, Tổng tham mưu trưởng của quân đội lúc bấy giờ. Một người quyền thế cấp cao lại đích thân tới đây vì người vừa hi sinh là đồng đội vào sinh ra tử với ông vừa giải ngủ về ở ẩn bị sát hại thê thảm.

Điều quan trọng hơn ông phải đến đây chính là bảo vệ cốt nhục cuối cùng của đồng đội, con trai Nam Cung Minh Dạ.