Bệnh Kiều Lão Đại Cầu Buông Tha

Chương 18: Tổng tài có bệnh 18









Editor: xiaomaomi


Đào Ngữ mờ mịt nhìn chằm chằm Nhạc Lâm Trạch, sau một lúc lâu rốt cuộc nhớ tới lúc mình kiên trì muốn đi vào phòng Nhạc Lâm Anh tìm máy theo dõi, Nhạc Lâm Trạch lúc ấy có nói xong việc sẽ khen thưởng cô.


Cô nhớ tới chuyện này, lại xem khăn tắm Nhạc Lâm Trạch trên eo kia sắp rơi xuống, trong lòng nháy mắt hiểu rõ trong miệng anh khen thưởng là cái gì. Đào Ngữ khiếp sợ nói: "Anh, anh không cần làm đến nước này......"


Rốt cuộc là nơi nào sai, vì cái gì bộ dáng Nhạc Lâm Trạch đột nhiên muốn hiến thân, anh ta không phải đối với cô không có hứng thú sao?


Đào Ngữ nháy mắt hỗn độn, không rõ hiện tại rốt cuộc là vì cái gì, vốn dĩ nên kết thúc nhiệm vụ rồi mà bây giờ nhiệm vụ chưa kết thúc còn không nói, Nhạc Lâm Trạch còn đột nhiên có ý niệm cùng cô quan hệ xác thịt.


Chẳng lẽ ở lúc cô hôn mê, thế giới này đảo lộn rồi?!


Nhạc Lâm Trạch thấy cô ngây người nhìn chính mình, trong mắt liền nổi lên một tia ý cười, anh cúi người đi xuống, đem cô ấn ngã trên giường, cả người đều treo trên người cô.


Đào Ngữ bỗng nhiên hoàn hồn, hai chỉ tay nhỏ lập tức chống ở ngực anh ta, chờ trái tim ấm áp đập từ lòng bàn tay truyền tới đại não, cô mới phát hiện cái tư thế chính mình chống cự thật sự là rất giống với mời gọi, hai tay lập tức giống như điện giật rụt trở về.


"Tiên sinh, anh bình tĩnh một chút." Đào Ngữ gian nan nói, đôi mắt không chịu được bay loạn, trong mắt đều là cơ bắp tràn ngập sức sống, nhìn đến  chỗ nào cũng đều không thích hợp.


"Em vì tôi hy sinh nhiều như vậy, còn không phải là vì ngày này?" Con ngươi Nhạc Lâm Trạch đen nhánh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, như là nhìn chằm chằm con mồi chính mình để ý từ lâu.


Cô là của hắn, Nhạc Lâm Trạch nhìn mặt cô dần dần phiếm hồng, đối với điểm này không chút nghi ngờ.


Từ khi nào bắt đầu? Từ khi cô tự chủ trương đuổi Chu Yên Nhiên đi, hay là khi cô sợ đánh thức anh, liền ở phòng phục hồi ngồi cả buổi sáng? Lại hoặc là khi cô vì mình mà chắn cái ly......


Nhạc Lâm Trạch nói không rõ, cho nên anh không suy nghĩ nhiều, chỉ xác định người trước mắt là vật sở hữu của anh là đủ rồi.


Đào Ngữ đi theo bác sĩ đối mặt qua nhiều người bệnh tâm lý, tự nhiên biết ánh mắt này đại biểu cái gì. Cô gặp qua quá nhiều người tâm lý bị thiếu đã yêu bác sĩ, nhưng là cô từ trước nay không nghĩ tới Nhạc Lâm Trạch cũng sẽ trở thành một người trong đó.


Vị này khi nào mà động tâm? Cũng quá đột nhiên?!


Cô nháy mắt liền luống cuống lên, Nhạc Lâm Trạch khác với những người bệnh mà cô tiếp xúc trước đây, anh ta nguy hiểm, khó đoán không lường được, hỉ nộ vô thường, làm cô mỗi lần đều không thể dự đoán hành động tiếp theo của hắn, cho nên liền không có biện pháp đối đãi với anh như những người bệnh khác, đối với anh làm ra phương án thích hợp sau lại điều chỉnh.


Thấy cô lại thất thần, Nhạc Lâm Trạch đáy mắt hiện lên một tia không vui, tay phải nắm cằm cô, cảm giác lạnh lẽo làm Đào Ngữ nháy mắt hoàn hồn. Nhạc Lâm Trạch lúc này mới vừa lòng, nhàn nhạt nói: "Vui vẻ đến choáng váng?"


Đào Ngữ: "......" Cô rốt cuộc nơi nào biểu hiện ra ý tứ vui vẻ chứ?!


Lòng bàn tay Nhạc Lâm Trạch ôn nhu cọ xát trên cằm nhỏ của cô, tiếp theo chậm rãi di chuyển về phía trước, đầu ngón tay ấn trên đôi môi đỏ tươi của cô.


Đào Ngữ ngứa ngáy khó xử, rụt một chút né tránh về sau, cứng đờ mỉm cười nói: "Tiên sinh, anh một tay chống không mệt sao? Không bằng đứng lên nghỉ ngơi một chút?"


Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau, khi Đào Ngữ cho rằng anh ta muốn nổi giận, anh rũ mắt nói: "Là mệt mỏi."


Đào Ngữ nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị chờ anh đứng lên liền tìm cái lý do lui đi, sau đó lại đổi sang cách chữa trị khác cùng anh bảo trì khoảng cách.


Cô mới vừa tính toán xong, đột nhiên cảm thấy trên người nặng xuống, phản xạ có điều kiện bị ép "A" một tiếng. Nhìn cả người Nhạc Lâm Trạch đều đè lên chính mình, cô khiếp sợ nói: "Anh làm gì vậy?!"


"Em nói tôi đi nghỉ ngơi." Nhạc Lâm Trạch vuốt lại tóc cho cô, dường như không có việc gì nói.


...... Con mẹ nó nói ngươi nghỉ ngơi, chứ không có nói ngươi ở trên người ta nghỉ ngơi, làm phiền ngươi trở lại trạng thái cứng nhắc lúc trước! Nội tâm Đào Ngữ bạo long rít gào một lúc sau, bảo trì thái độ bình thản nói: "Nhạc tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là hảo hảo tâm sự."


"Kêu tôi là tiên sinh."


"Hả?" Đào Ngữ nhíu mày.


Nhạc Lâm Trạch nhìn đôi mắt vô tội lại mê mang của cô,  một lúc lâu sau chậm rãi nói: "Tôi ở trên giường, thích nghe em kêu tôi là tiên sinh."


Đào Ngữ sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mặt đỏ bừng lên, cô há miệng thở dốc, hồi lâu lúc sau mới gian nan nói ra mấy chữ: "Anh như thế nào biết......" Nói đến một nửa, cô đột nhiên nhớ tới cái kim cài áo nơ con bướm, nếu có thể trò chuyện, nghe trộm cũng không thành vấn đề đi?


"Đoán được?" Nhạc Lâm Trạch ánh mắt dần dần từ môi phiếm hồng của cô dời đi, định cởi cúc áo đầu trên người cô. Đây là khi cô hôn mê sau người giúp việc giúp cô đổi, một áo sơ mi nhạt màu. Nút thắt vẫn luôn cài đến trên cùng, thoạt nhìn thập phần quy củ.


Quy củ như vậy, làm người khác thực dễ dàng sinh ra cảm giác muốn phá hư. Nhạc Lâm Trạch nhìn mặt Đào Ngữ liếc mắt một cái, xác định cô còn đang khẩn trương , giấu đi suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, ngón tay phải thon dài chậm rãi bắt đầu cởi cúc áo.


Đào Ngữ còn đang vào lúc chính mình bị nghe lén khiếp sợ, Nhạc Lâm Trạch nếu những lời này đều nghe được, tự nhiên cũng sẽ nghe được đoạn cô cùng Chu Yên Nhiên nói chuyện , chính mình lung tung rối loạn bịa đặt anh ở trên giường nói...... Đào Ngữ giờ phút này rất muốn tìm cái lỗ để chui vào. Bộ dáng ưu nhã thanh lịch đều huỷ hoại!


Cô nhớ tới lúc ấy mình có mắng qua Nhạc Lâm Trạch này, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn: "Anh là khi nào bắt đầu nghe lén?"


Cô hỏi xong trong mắt còn mang theo một chút mong đợi, rốt cuộc đối với người như Nhạc Lâm Trạch, nếu là nghe được chính mình nói xấu anh.


"Muốn biết?" Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái.


Đào Ngữ lập tức gật gật đầu. Nhạc Lâm Trạch cong cong khóe môi, bình tĩnh ném xuống một quả đạn: "Lúc ngươi đi thăm Cố Nghiêm Sinh"


"......" Kia là lúc cô mắng anh.


"Nghe được." Nhạc Lâm Trạch phảng phất biết cô muốn nói cái gì, nhàn nhạt nói.


Đào Ngữ nghẹn một chút, cười mỉa: "Anh không đuổi việc tôi, tôi hiện tại có phải hay không nên cảm thấy may mắn?" Cô đây là thật tâm, trong lúc nhất thời mắng anh ta, may mắn anh không để để tâm, nếu không cô liền phiền toái.


Nhạc Lâm Trạch quét cô liếc mắt một cái, khóe miệng biên độ hơi chút lớn chút, nếu không có nghe được cô cùng Cố Nghiêm Sinh sau lại cùng Chu Yên Nhiên cãi nhau, chỉ sợ cô sẽ vì lời mình nói trả giá không nhỏ nha.


Đào Ngữ lòng còn sợ hãi, vừa muốn nói cái gì, ngực liền cảm giác được chợt lạnh, cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi bị mở ra lộ ra bên trong nội y ren bên trong màu vàng nhạt .


Cô vội duỗi tay nắm chặt áo đến trước ngực, lúc này mới nhớ tới việc cấp bách bây giờ không phải giải thích việc cô mắng chửi người, cũng không phải xử lý vấn đề của Nhạc Lâm Trạch, mà là tránh cho chính mình bị con sói đuôi to này nuốt ăn vào bụng.


"Nhạc tiên sinh! Anh đừng vội, chúng ta tâm sự!" Đào Ngữ đầu óc xoay nhanh xoay tròn, muốn tìm được một cái lý do không khiến anh phản cảm, cũng sẽ không để chính mình hy sinh.


Tuy rằng cô rõ ràng chính mình là dùng sóng điện não để kết nối với anh trong đầu, cho dù có thật làm cái gì đi nữa, cũng sẽ không tổn thất gì trong với mình hiện thực, nhưng cô chính là không vượt qua được chính mình a!


Nhạc Lâm Trạch thoạt nhìn bình thường, nhưng đối với cô mà nói cũng là bệnh nhân, mà bác sĩ tâm lý ở trong quá trình trị liệu không có nắm chắc hảo cảm, làm người bệnh yêu chính mình vốn dĩ chính là biểu hiện của thất trách, càng đừng nói tới hai người phát sinh quan hệ.


Tuy rằng trên nguyên tắc mà nói chờ khi cô hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, chủ nhân cách cũng sẽ không nhớ rõ bọn họ đã phát sinh qua cái gì, nhưng cô thì là nhớ rõ, cô không thể vượt qua nguyên tắc của mình.


Tưởng tượng đến mình sẽ cùng bệnh nhân phát sinh quan hệ, Đào Ngữ liền có chút không thể tiếp thu, người này vừa đẹp lại có tiền, quay lại trong hiện thực cô tám đời cũng trèo cao không nổi.


Nhạc Lâm Trạch cũng không biết Đào Ngữ trong lòng suy nghĩ cái gì, cho nên khi tốn hết một chút kiên nhẫn cuối cùng, bóp cổ sau của cô hôn lên, một chút khoảng cách hai người cuối cùng cũng bị anh cưỡng chế tiêu trừ, hai người một người thân trên trần trụi, một người chỉ có cái áo hơi mỏng một mảnh che đậy, nhiệt độ cơ thể nháy mắt đan chéo ở bên nhau.


Cô ngẩn ra một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần gũi tuấn tú một lúc lâu, vừa muốn phản kháng Nhạc Lâm Trạch liền đã nhận ra ý đồ của cô, tay bóp cổ sau hơi hơi dùng sức, Đào Ngữ bị nắm sau cổ nháy mắt cứng đờ không dám động.


Nhạc Lâm Trạch trước tiên ở môi đẫy đà đỏ tra tấn, dần dần không hề thỏa mãn với việc cọ xát bên ngoài, liền bắt đầu công thành chiếm đất, tuy rằng động tác còn có chút mới lạ, nhưng là lại là bá đạo lại kiên định.


Mới đầu Đào Ngữ còn hơi phản kích một chút, nhưng mỗi khi cô phản kích, anh ta tiến công liền càng thêm hung ác, phảng phất muốn đem cô cắn nuốt vào bụng vậy, hơn nữa tay phải anh trước sau bóp sau cổ cô, bức bách cô thừa nhận mình cùng anh thân mật, dần dần biên độ Đào Ngữ phản kháng càng ngày càng nhỏ.


Dưới sự hung hăng không cho cô có cơ hội hít thở, ánh mắt của cô dần dần mê mang, thậm chí sẽ bất tri bất giác hai lần đáp lại anh ta.


Trong phòng không khí dần dần ấm lên, Nhạc Lâm Trạch chậm rãi bắt đầu không thỏa mãn hôn môi, tay nhàn rỗi còn lại phủ lên ngực cô, tay lạnh lẽo cách một tầng vải dệt cùng làn da tiếp xúc một khắc, Đào Ngữ giật mình một cái tỉnh táo lại, nhìn đến con ngươi Nhạc Lâm Trạch động tình, vội quay mặt đi đẩy anh.


Nhạc Lâm Trạch không vui liếc nhìn cô một cái, dứt khoát đem hai tay không thành thật bắt lấy, ấn ở trên đỉnh đầu cô, hắn một bên hôn môi nàng môi, một bên nói giọng khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."


Không biết có phải hay không do bầu không khí, ban đầu giọng nói Nhạc Lâm Trạch đều lộ ra lạnh lẽo, giờ phút này nói chuyện như có độ ấm. Nhưng là Đào Ngữ một chút đều không muốn anh có độ ấm, bởi vì cô biết độ ấm của anh rất có thể sẽ đem cô đốt thành tro tàn.


Đào Ngữ lập tức động lên, vì thế anh dường như trừng phạt cắn môi đỏ của cô, Đào Ngữ kêu lên một tiếng, không thể tin tưởng nhìn anh. Người này là chó hả?!


Thấy cô thành thật, Nhạc Lâm Trạch lúc này mới di dời trận địa, môi mỏng một đường đi qua cái cổ yếu ớt, lưu tại vết đỏ trên xương quai xanh.


Anh như là thực thích lỗ tai cô, đem mặt chôn ở cổ sau của cô, môi vẫn luôn ở nơi đó lưu luyến. Đào Ngữ chịu đựng trong cơ thể cổ quái đang động tình, cả người cứng đờ nằm ở trên giường: "Nhạc tiên sinh, anh trước tiên đứng lên, tôi cảm thấy như vậy có chút không thích hợp."


Cô thật đúng là chuyên nghiệp, tới lúc này rồi vẫn chưa đem vị quấy rối tình dục này một cước đá văng, mà là nghiêm túc cùng anh thương lượng.


Nhạc Lâm Trạch cho cô câu trả lời là ở trên lỗ tai cô lưu lại dấu răng, Đào Ngữ đau hô một tiếng, nhăn mi lại vừa muốn trách cứ, anh liền ở chỗ cắn kia tiếp theo hôn một cái.


"......" Đào Ngữ biết người này đã không còn lý trí, chỉ có thể dựa vào chính mình kiên cường giãy giụa, muốn trước tiên từ này căn phòng chết người này chạy trốn trước đã.


Nhạc Lâm Trạch rốt cuộc bị cô không thức thời chọc giận, trên tay tăng thêm lực độ, làm cô không thể lại phản kháng.


Đào Ngữ khóc không ra nước mắt: "Nhạc tiên sinh, tôi là một cái bác sĩ, bác sĩ cơ bản nhất là đạo đức nghề nghiệp, chính là không cùng người bệnh phát sinh quan hệ không chính đáng, tuy rằng tôi thích anh, nhưng là mong anh thông cảm......"


Cô vừa dứt lời, Nhạc Lâm Trạch liền đem tay cô nhét vào giữa lưng và ga giường, sau đó đem nội y cô cởi ra.


Đào Ngữ cảm thấy ngực buông lỏng, cả người đều không tốt, tốc độ nói cũng càng nhanh lên: "Nhạc tiên sinh xin anh tôn trọng tôi, tôi tuy rằng thích anh, nhưng tôi là một cô nương cũng có nguyên tắc cơ bản, nếu liền như vậy cùng anh ngủ tôi đây sẽ thành người như nào nữa? Tôi chính là người rất bảo thủ!"


Cô cố tình đem thanh âm nâng lên, chính từ nghiêm túc cự tuyệt Nhạc Lâm Trạch, muốn dùng một thân chính khí của mình cảm hóa hắn.


Nhạc Lâm Trạch thẳng thắn sống lưng ngồi dậy, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô, anh không có đem toàn bộ trọng lượng thân thể đều đặt tới đùi Đào Ngữ, cho nên thân thể anh thật căng, vốn là cơ bụng đã rõ ràng giờ phút này càng rõ ràng, chỉnh tề xinh đẹp hiện ra ở trước mắt Đào Ngữ.


Cái khăn tắm nguy hiểm đáp ở trên người anh, trùng hợp che chở bộ vị mấu chốt, mà nơi bị che đậy, mơ hồ còn có thể cảm nhận được sinh mệnh mãnh liệt.


Đào Ngữ mặt đỏ đáng xấu hổ, cô khụ một tiếng dời đi ánh mắt, tiếp tục nói: "Nhạc tiên sinh đại nghiệp to lớn, tương lai cưới nữ nhân nhất định là môn đăng hộ đối, đến lúc đó cái thân bảo thủ này nên làm cái gì bây giờ? Thủ một cái thân rách nát cô độc cả đời sao?"


Thanh âm và tình cảm phong phú vì chính mình giải vây, thiếu chút nữa không chịu nổi ngữ khí chính mình ớn lạnh mà nổi da gà. Nói xong cô cẩn thận liếc Nhạc Lâm Trạch liếc mắt một cái, trái tim nhỏ trước sau cao treo.


Nếu như vậy còn không được, chỉ sợ phải cùng anh ta xé rách mặt, bằng không kiếp sống sự nghiệp của cô còn chưa có chính thức bắt đầu liền để lại vết nhơ, nếu Nhạc Lâm Trạch một phần vạn tỷ lệ nhớ lại, có thể nhớ tới nhân cách phụ ở thế giới này làm cái gì, về sau chỉ sợ cô đến cả trợ lý cũng không biện pháp làm.


Tưởng tượng đến điểm này, cô lập tức mở to hai mắt, vô cùng chân thành nhìn Nhạc Lâm Trạch, hy vọng anh có thể khai ân cho cô một đường sống.


Nhạc Lâm Trạch mặt vô biểu tình cùng cô đối diện, Đào Ngữ liền cảm giác trên người anh hơi thở càng ngày càng lạnh, làm cô nhịn không được rụt bả vai nghĩ lại lời nói vừa mới nói kia —— hẳn là không thành vấn đề a, nghe cũng rất là thành khẩn, Nhạc Lâm Trạch sẽ không phát hiện vấn đề gì đâu heng.


Cho nên hiện tại là vì cô cự tuyệt mà tức giận? Đó có phải hay không đại biểu anh chỉ đối với thân thể của cô là có hứng thú, điểm hứng thú này còn chưa có bay lên đến mức chiếu cố tinh thần của cô?


Đào Ngữ đang phát tán suy nghĩ liên tục, Nhạc Lâm Trạch rũ mắt từ trên người cô đi xuống. Cô cảm thấy trên người một nhẹ đi, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, Nhạc Lâm Trạch đối với mình hứng thú chỉ duy trì tại thân thể, vậy là tốt rồi, chờ tránh được đêm nay liền trang điểm xấu đi, lại thêm nhiều hành vi thô tục, tin tưởng thực mau là có thể đánh bay hứng thú của hắn.


Lúc anh ta tạm thời rời đi, Đào Ngữ lập tức bắt đầu sửa sang lại quần áo, thực mau liền đem cúc áo cài từ đầu đến đuôi.


Nhạc Lâm Trạch xuống giường sau liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau cầm một chồng đồ vật vào, Đào Ngữ chớp chớp mắt, nghĩ thầm anh không lẽ phải dùng tiền tài dụ hoặc?


...... Cô thật là có tài đức gì, làm Nhạc lão đại tiêu tốn như vậy.


Nhạc Lâm Trạch một lần nữa đi đến mép giường, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô nói: "Tôi nhưng thật là không nghĩ tới, em tham vọng sẽ lớn như vậy, thế nhưng lại muốn làm phu nhân Nhạc gia."


Đào Ngữ há miệng thở dốc muốn phản bác, nhưng suy nghĩ một chút nếu có thể làm anh ta cảm thấy chính mình lòng tham không đáy, ngược lại cũng là  không tồi, chính là phải nắm chắc điểm này. Vì thế cô cười khổ một tiếng, như là thừa nhận lời Nhạc Lâm Trạch nói, lại như là có bất đắc dĩ gì đó.


Nhạc Lâm Trạch thấy cô không có phản bác, liền đem đồ vật trong tay ném tới trên người cô, nhàn nhạt nói: "Hôm nay không còn kịp rồi, ngày mai đi lãnh chứng."


Đào Ngữ sửng sốt, cúi đầu liền nhìn đến bên cạnh một đống chứng minh thân phận linh tinh, trong lòng lộp bộp một tiếng, cằm liền bị Nhạc Lâm Trạch nắm lấy


"Còn có chuyện muốn nói?" Nhạc Lâm Trạch lạnh giọng hỏi.


Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, khô cằn nói: "Có...... Tôi dì cả tới."


"Đào Ngữ!" Nhạc Lâm Trạch đôi mắt đột