Beta

Chương 19



Hoài Thi cũng tuyệt giao với cậu.

Ngay sau khi mất đi người bạn là Cung Trầm, không bao lâu sau, cậu lại mất đi người bạn nữa là Hoài Thi.

Liên tiếp mất đi hai người bạn, trong lúc nhất thời, Bồ Dao Tri biến thành lẻ loi một mình.

Cậu lẻ loi đứng tại chỗ, bộ dáng nhìn cực kỳ đáng thương.

Tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn cậu.

Giống như đang nhìn một thứ rác rưởi.

Cậu chính là một trò cười muốn mưu toan leo lên Alpha đỉnh cấp là Cung Trầm.

Alpha và Omega nhìn cậu, ánh mắt ghét bỏ, khịt mũi coi thường cậu, vẻ mặt trào phúng.

Mà Beta lại càng tệ hơn.

Những Beta đó xem cậu là tai họa làm bẩn thanh danh của Beta bọn họ, bởi vậy càng thêm chán ghét.

Không ai tội nghiệp cậu.

Trước mắt, Bồ Dao Tri có thể cảm nhận được, chỉ có ác ý vô tận vô biên.

Đột nhiên, như là cuối cùng cũng có Beta nhịn không được, duỗi tay ném một bình nước khoáng về phía cậu.

"Mau cút đi! Cút ra khỏi trường học này! Thứ rác rưởi ghê tởm!"

"Thanh danh của Beta bọn tao, đều bị loại người như mày phá hủy rồi! Tao nhổ vào! Thật ghê tởm!"

"Một tên Beta cấp thấp như mày mỗi ngày đều bám vào sau lưng của một Alpha đỉnh cấp, mày có biết xấu hổ hay không?"

"Không biết xấu hổ, thật ghê tởm!"

Lúc đầu ném về phía cậu chỉ là chai nước khoáng.

Nhưng sau đó, liền dần dần biến thành rác rưởi.

Lại sau đó.

Rác rưởi biến thành hòn đá nhỏ.

Không quá một hồi, trên người cậu đã dính đầy vật bẩn, bả vai cùng trên đầu cũng đi theo đó mà dính đầy túi rác

Rác rưởi và vật bẩn trộn lẫn với nhau, khiến cả người cậu đều bốc lên mùi tanh tưởi.

Tựa như thứ mà trong miệng bọn họ vừa mắng.

Bồ Dao Tri hiện tại...... Thật sự biến thành rác rưởi.

Ghê tởm, khiến người gặp người ngại.

Nhưng lúc này cậu, còn chưa rơi vào hoàn cảnh thê thảm nhất.

Qua một lúc nữa mới phải...

Mười phút sau, một Alpha cao lớn đi tới trước mặt cậu.

Đối phương nhíu mày nhìn cậu, che lại cái mũi, trên mặt tràn ngập ghê tởm và tránh còn không kịp.

"Bồ Dao Tri, chủ nhiệm Phòng Giáo vụ gọi mày qua đó."

Bồ Dao Tri mờ mịt ngẩng đầu.

Không biết vì sao.

Cậu có loại cảm giác bất an.

Mang theo một thân dơ bẩn, và mùi hôi tận trời, Bồ Dao Tri giống như một túi rác lớn di động. Trong tầm mắt chán ghét và tránh né của mọi người xung quanh, chầm chậm đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm năm nhất.

Cậu giơ tay, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.

"...... Thầy ơi, em là Bồ Dao Tri."

"Vào đi."

Bồ Dao Tri cẩn thận mà đẩy cửa, đi vào.

Đi vào phòng làm việc, chỉ thấy trong phòng làm việc, chủ nhiệm giáo vụ năm nhất của trường cùng với giáo viên chủ nhiệm lớp cậu đang vẻ mặt nghiêm trọng mà ngồi trên ghế.

Hai người trầm mặt, đồng loạt nhìn về phía cậu.

Ngay sau khi nhìn thấy bộ dáng của cậu, hai người không khỏi đồng loạt nhíu mày, theo bản năng đi theo mà bóp mũi lại.

Chủ nhiệm giáo vụ nhíu mày hỏi: "Trên người của cậu là sao đây?"

Nghe tiếng, Bồ Dao Tri ngẩng mặt, tức khắc không khỏi lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Cậu cứng đờ kéo kéo khóe miệng, ấp a ấp úng giải thích: "Là bởi vì......"

"Thôi, không cần giải thích nữa." Không chờ cậu nói xong, chủ nhiệm giáo vụ không kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời nói của cậu.

Bồ Dao Tri yên lặng ngậm miệng lại.

"Chuyện vừa rồi, chúng tôi đã nghe nói qua." Chủ nhiệm giáo vụ đột nhiên lại nói tiếp.

Bồ Dao Tri ngẩn ra.

Cậu ngẩn ra, nghĩ cuối cùng có phải có người nghe cậu giải thích rồi không, vì thế trước mắt tức khắc sáng ngời.

Cậu vội vàng nói: "Chủ nhiệm ơi, em ——"

Nhưng lời nói của cậu, lại lần nữa bị chủ nhiệm giáo vụ không kiên nhẫn mà cắt ngang...

"Bồ Dao Tri, tôi không nghĩ tới, cậu chỉ là một Beta thôi mà cũng dám làm ra việc to gan lớn mật như thế." Chủ nhiệm giáo vụ lạnh giọng trách mắng, "Cậu có biết bởi vì chuyện này, mà Cung gia đã truy trách nhiệm với trường chúng ta không? Hỏi chúng ta rốt cuộc quản giáo học sinh như thế nào, mà cuối cùng lại dạy ra loại học sinh không biết liêm sỉ đến mức như thế!"

Bồ Dao Tri thanh âm cứng lại.

Chủ nhiệm giáo vụ vừa dứt lời, chủ nhiệm lớp ngồi ở một bên cũng theo đó nhíu mày ra tiếng: "Lúc trước tôi thấy dáng vẻ của cậu ta thành thật, hơn nữa lúc trước bạn học Cung Trầm cũng không biểu hiện thái độ phản cảm, cho nên tôi vẫn để cậu ta ngồi ở bên cạnh bạn học Cung Trầm, nhưng mà không ngờ tới...... Cậu ta lại biết ngụy trang như vậy, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt luôn...

Nói đến cùng, vẫn là trách nhiệm của tôi.

Tôi hẳn nên nghĩ đến, thân phận đặc thù của bạn học Cung Trầm, chỉ một tên Beta cấp thấp như cậu ta vậy sao có thể làm bạn cùng với Cung Trầm, mà lại có thể không có mục đích của mình được?"

Chủ nhiệm lớp nói xong, thì chủ nhiệm giáo dục cười lạnh một tiếng.

Chủ nhiệm giáo dục liếc nhìn từ trên xuống dưới bộ dáng ăn mặc có vẻ cực kì nghèo kiết hủ lậu kia của Bồ Dao Tri một cái, lạnh lạnh nói: "Đúng rồi, tôi nhớ rõ ràng trong hồ sơ ở trường học, thì gia cảnh của cậu ta vẫn luôn chẳng ra gì.

Bất quá cũng phải, gia cảnh của một tên Beta cấp thấp, có thể tốt được chỗ nào đây?

Một tên Beta gia cảnh bần hàn nghèo kiết hủ lậu, lại làm bạn cùng bàn với một Alpha đỉnh cấp như Cung Trầm. Mỗi ngày nhìn hàng hiệu trên người bạn học Cung Trầm, trong đầu dần dần sinh ra tâm tư không nên có gì đấy, cũng là hợp tình hợp lý.

Hoặc cũng có thể là, ngay ánh mắt đầu tiên cậu ta nhìn thấy Cung Trầm, cũng đã sinh ra ý tưởng muốn leo lên Cung gia."

Bồ Dao Tri vẻ mặt trầm mặc.

Chủ nhiệm giáo dục nói xong, ánh mắt chán ghét mà nhìn Bồ Dao Tri, ngữ khí lạnh băng nói: "Bồ Dao Tri, nếu cậu đã ở trong trường làm ra việc ác liệt lại không biết liêm sỉ như thế, vậy trường học của chúng tôi không có khả năng giữ cậu lại được.

Vừa rồi thông qua cao tầng thảo luận, chúng tôi nhất trí quyết định, lập tức đuổi học cậu, không còn đường thương lượng nào khác.

Ngay bây giờ, cậu về lớp thu dọn đồ đạc của mình, trong vòng nửa giờ thì cút khỏi trường đi."

Bồ Dao Tri khiếp sợ giương mắt.

"Em...... em bị trường đuổi học rồi sao?" Vẻ mặt cậu khó có thể tin được.

Bên cạnh, chủ nhiệm lớp nhíu mày, ra tiếng hỏi lại: "Cậu làm ra việc không ai chịu được như thế, chẳng lẽ còn muốn ở lại trường nữa sao? Bồ Dao Tri, lúc này chẳng qua chỉ là đuổi học cậu, chứ không phải lập tức mời cảnh sát tới đây mang cậu rời trường, xem như là phía trường học cũng đã đủ nhân từ với cậu lắm rồi!"

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Sau khi nghe được mình bị đuổi học, nước mắt vừa rồi vẫn luôn treo ở hốc mắt kia của Bồ Dao Tri, cuối cùng cũng rơi xuống.

Cậu cũng đã khóc đến mức nước mắt che phủ, bộ dáng đáng thương lại bi thảm: "Chủ nhiệm, em thật sự không biết...... không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào. Em thật sự không có... bỏ bất cứ loại thuốc cấm nào... đối với bạn học Cung Trầm......"

Chủ nhiệm giáo dục cười nhạo.

"Bồ Dao Tri, cậu cho rằng cậu nói những lời này, thì chúng tôi sẽ tin sao? Sợ là kẻ ngốc cũng sẽ không thể tin đâu."

"Cậu nói cậu không biết, thì thật sự không biết à?"

"Loại Beta cấp thấp như các người, vì có thể leo lên quyền quý, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào. Chuyện như vậy, tôi ở trong trường gặp qua không chỉ một lần."

"Cho dù lại giả bộ vô tội như thế nào thì cũng vô dụng thôi, chứng cứ và sự thật đã bày ở nơi đó rồi. Bồ Dao Tri, cậu không phủ nhận được đâu."

"Loại thuốc này, trừ bỏ cậu ra, thì những người còn lại, cũng không tìm thấy bất cứ động cơ bỏ thuốc là gì."

Bồ Dao Tri ngây thơ vẫn ôm một tia kỳ vọng.

Hai mắt cậu đẫm lệ mông lung, đau khổ cầu xin, "Chủ nhiệm, lão sư...... Em thật vất vả mới có thể được đi học ở trường này. Mẹ em...... bà ấy vì để em vào học ở trường, đã tốn rất nhiều tiền...... Em thật sự, thật sự không thể ở lại trường được sao?"

Chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm lớp thờ ơ.

Nhưng mà nói đến mẫu thân cậu, chủ nhiệm giáo dục thật ra lại đột nhiên nhớ tới một việc.

Chỉ nghe chủ nhiệm giáo dục đột nhiên nhàn nhạt nói: "Về việc thôi học này, cậu có thể yên tâm. Vừa rồi chúng tôi đã thông báo với mẫu thân cậu rồi, phỏng chừng bà ấy sẽ đến đây lập tức."

Trong lúc nhất thời, đầu óc Bồ Dao Tri rơi vào trống rỗng.

Trước mắt cậu tối sầm, chỉ cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên ảm đạm không ánh sáng, nhìn không thấy được tia hy vọng nào.

Dưới chân cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Vì sao......

Vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

Loại thuốc cấm kia, thật sự không phải cậu bỏ. Không liên quan gì tới cậu, vì sao không ai tin cậu hết?

Chủ nhiệm lớp nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của cậu, hận sắt không thành thép mà lắc đầu.

Chủ nhiệm lớp không khỏi thở dài: "Sớm biết như thế, lúc trước hà tất lại phải làm ra việc như vậy...... Nếu chỉ là một Beta cấp thấp, vậy cứ thành thành thật thật an phận thủ thường làm một Beta cấp thấp ở trong trường học không được sao?"

Chủ nhiệm giáo vụ thấy cậu đứng bất động, vì thế lại lần nữa không kiên nhẫn ra tiếng thúc giục nói: "Đi thôi, đừng đứng ở chỗ này, chướng mắt."

Đôi mắt Bồ Dao Tri thất thần, ảm đạm không ánh sáng.

Cậu chậm rãi nói tiếng vâng.

Vừa nói xong, cậu xoay người đẩy ra cửa phòng làm việc, chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc cậu đang muốn chuẩn bị đẩy cửa, thì cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra trước một bước.

Tiếp theo, khuôn mặt của mẹ Bồ xuất hiện ở trước mắt cậu.

Nhìn thấy khuôn mặt của mẫu thân, Bồ Dao Tri hốc mắt rưng rưng, vô cùng tủi thân hô một tiếng mẹ.

Cậu đang muốn mở miệng kể ra mọi tủi thân và bất lực của mình, cùng với nói cho bà tất cả những việc này thật sự không liên quan đến mình. Lại không ngờ đến, ngay sau khi nhìn thấy cậu, mẹ Mẹ Bồ tức giận đến đỏ cả mặt, giơ tay lên thật cao, không chút do dự liền tát cậu một cái.

'Bốp ——'

Một cái tát này của mẹ Bồ, dùng hết toàn lực, không chừa lại bất cứ đường sống nào.

Bồ Dao Tri lập tức bị tát đến ngơ ngẩn.

Cậu ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời cũng chưa phản ứng được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cậu chậm rãi đưa tay, sờ soạng mặt mình.

Nửa bên mặt bị tát kia trở nên vừa hồng vừa sưng, cực kì nóng rát.

Bàn tay rơi xuống, ngay sau đó, mẹ Bồ liền lập tức mắng.

"Bồ Dao Tri! Lúc trước tao đã nói với mày thế nào hả?! Bảo mày chỉ được làm bạn với Beta thôi cơ mà! Mày bảo đảm với tao thế nào?! Mày không chỉ bằng mặt không bằng lòng với tao, vậy mà còn dám làm ra việc hạ tiện ghê tởm này, mày quả thực ——"

Mẹ Bồ tức đến không nói nên lời.

Vẻ mặt Bồ Dao Tri chết lặng.

Cậu không nói một lời.

Ngay cả mẫu thân cũng không tin cậu.

Không ai tin cậu hết.

Cho nên, cậu cũng không có gì để nói nữa.

Thấy cậu không buồn hé răng, cơn tức giận của mẹ Bồ lại bùng lên, lập tức lại giơ tay hung hăng mà tát cậu thêm một cái.

Mẹ Bồ thương tâm muốn chết, "Dao Tri, mẹ vẫn luôn cho rằng, mày ngoan ngoãn nghe lời lại thành thật. Tuy rằng ngốc một chút, nhưng ít ra làm mẹ bớt lo, nhưng mày lại ở trường làm ra việc gì đây? Mày làm gì bạn học hả? Mày khiến mẹ quá thất vọng rồi!"

Môi Bồ Dao Tri giật giật, khuôn mặt cậu sưng lên, ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt chết lặng, chậm rãi nói với mẹ Bồ đang thương tâm muốn chết: "Mẹ, con xin lỗi...... Là con sai rồi."