Beta

Chương 6



Bồ Dao Tri yên lặng mà lau nước mắt. Cậu cũng khóc không lâu. Có lẽ là trong lòng cậu đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật mình ngu ngốc rồi, cho nên Bồ Dao Tri rất nhanh liền nín khóc.

Cậu yên lặng dùng khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt đi.

Lau khô nước mắt xong, cậu cúi đầu nhìn khăn tay đã bị nước mắt của mình hoàn toàn dính ướt. Lại nhớ đến Cung Trầm thích sạch sẽ như vậy, vì thế không có mặt mũi nào mà trực tiếp trả lại cho Cung Trầm.

Cậu nghẹn giọng nói: "Giữa trưa mình sẽ giặt sạch khăn tay trả lại cho......"

"Không cần." Cung Trầm trực tiếp cắt ngang, "Tôi từ bỏ, vứt nó đi."

Bồ Dao Tri chất phác mà ò một tiếng, theo bản năng chuẩn bị nghe lời Cung Trầm, vứt bỏ nó. Nhưng khi cậu nhìn hoa văn xinh đẹp trên khăn tay, do dự một hồi, vẫn không nỡ vứt đi.

Bồ Dao Tri lúng ta lúng túng, thử hỏi: "Vậy...... vậy cái khăn tay này có thể tặng cho mình sao? Cái khăn tay này đẹp như vậy...... vứt đi thì thật sự là quá đáng tiếc......"

Cung Trầm mắt cũng không nâng, ném xuống hai chữ 'tùy ý', liền quay đầu rời đi. Được sự cho phép, Bồ Dao Tri lập tức vui vui vẻ vẻ mà cất khăn tay vào trong túi.

Bởi vì cái khăn tay này của Cung Trầm, mới vừa rồi Bồ Dao Tri còn uể oải rơi nước mắt thì lập tức tỉnh thần lại, tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Cậu nghĩ thông suốt rồi.

Bồ Dao Tri gắt gao đi theo sau Cung Trầm, cậu thấp hơn Cung Trầm ước chừng một cái đầu rưỡi, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Cung Trầm vậy.

Bồ Dao Tri lấy đủ dũng khí, hạ quyết tâm nói: "Bạn học Cung Trầm, mình, mình nghĩ kỹ rồi! Mình sẽ không kết bạn mới nữa! Kết bạn nhiều như vậy cũng vô dụng, cho nên mình chỉ kết bạn với hai người là đủ rồi!"

Cung Trầm đi phía trước, cũng không phải quá muốn để ý đến cậu. Nhưng nhớ lại vừa nãy cậu khóc, thì Cung Trầm vẫn cực kì có lệ mà ừm một tiếng.

Được Cung Trầm đáp lại, trong lúc nhất thời, tinh thần của Bồ Dao Tri chấn động lớn. Cậu lập tức dọn sạch hết khói mù vừa rồi.

"Từ nay về sau, bạn học Cung Trầm chính là bạn tốt nhất của mình luôn nè!" Bồ Dao Tri trịnh trọng tuyên bố.

Cung Trầm bước chân hơi dừng, kinh ngạc quay đầu lại.

Vừa rồi hắn đưa cậu đến sân thượng, bất quá chỉ bởi vì nhất thời mềm lòng, lại hoặc là đã chịu đủ bộ dáng ngu xuẩn bị lừa kia của Bồ Dao Tri, mà không phải muốn làm bạn tốt nhất với cậu.

Nhưng mà, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Bồ Dao Tri, còn có vẻ mặt xán lạn kia của cậu, thì Cung Trầm phảng phất lập tức bị nghẹn lại. Sau một lúc lâu cạn lời, thì cũng không nói ra được câu nào.

Cuối cùng, Cung Trầm nhẹ chậc một tiếng, vẻ mặt của hắn quái dị mà liếc mắt nhìn Bồ Dao Tri, ngay sau đó quay đầu liền đi.

Bồ Dao Tri tung tăng đuổi kịp.

.........

Chương trình học buổi sáng rất nhanh liền kết thúc.

Giữa trưa tan học, Bồ Dao Tri theo thường lệ nhiệt tình mà phất tay tạm biệt Cung Trầm xong, liền trở về nhà. Về đến nhà, cậu lấy khăn tay từ trong túi ra, sau đó cẩn thận tỉ mỉ mà giặt sạch khăn tay.

Sau khi giặt sạch khăn tay xong, cậu lại cẩn thận phơi ở trên ban công. Đây chính là món đồ đầu tiên mà bạn học Cung Trầm tặng cho cậu! Cậu phải giữ lại làm kỷ niệm!

Bên kia, Cung gia.

Người làm Beta mới tới tay chân vụng về, trong lúc dùng bình tưới cho bồn hoa sang quý ngoài biệt thự cao quý, liền vô ý phun một ít bọt nước vào người Cung Trầm đang đi ngang qua.

Người làm Beta nhìn thấy khuôn mặt của Cung Trầm nháy mắt âm trầm xuống, liền hoảng loạn vô thố, vội vàng khom lưng xin lỗi: "Thiếu gia tôi không cố ý đâu! Lần sau tôi không dám nữa! Tôi -----"

Nhìn người hầu Beta mặc quần áo lao động luống cuống tay chân xin lỗi trước mắt, Cung Trầm tức khắc không tự chủ được mà liên tưởng đến ngồi cùng bàn ngu xuẩn kia của hắn.

Cung Trầm chậc một tiếng, chỉ cảm thấy lòng dạ không thuận. Cung Trầm lạnh mặt, nói: "Thôi, lần sau chú ý một chút."

Nói xong, liền đen mặt quay đầu đi. Người hầu cảm kích liên tục nói cảm ơn. Cung Trầm xoay người đi vào đại sảnh lầu một trong biệt thự cao cấp.

Trong đại sảnh, mẹ Cung thân là Omega đỉnh cấp đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh lầu một ưu nhã uống cà phê. Nghe được tiếng bước chân đến gần của Cung Trầm, mẹ Cung theo bản năng ngẩng đầu, nhìn lại về phía Cung Trầm.

Vừa ngẩng đầu, thì vài vệt nước trên chiếc áo nhạt màu của Cung Trầm rất dễ thấy và bắt mắt. Mẹ Cung nhìn thấy vệt nước trên quần áo của Cung Trầm, nhướng mày hỏi: "Con trai đáng yêu của mẹ, khăn tay của con đâu rồi?"

Cung Trầm cũng không quay đầu lại, xoay người lên lầu, chuẩn bị về phòng ngủ thay quần áo.

Hắn lời ít mà ý nhiều, "Tặng người khác rồi."

Không nghĩ tới Cung Trầm thế nhưng sẽ đột nhiên tặng chiếc khăn tay đã dùng nhiều năm cho người khác. Mẹ Cung cảm thấy bất ngờ, rồi sau đó vẻ mặt bát quái, hứng thú dào dạt tiếp tục hỏi: "Tặng ai vậy?"

Cung Trầm nhàn nhạt trả lời: "Một tên ngu xuẩn."

Nói xong, bóng dáng biến mất từ trước mắt mẹ Cung. Mẹ Cung không thể bát quái được mà từ từ thở dài, vẻ mặt thất vọng.

..........

Buổi chiều.

Bồ Dao Tri vẫn như cũ đến sớm hơn Cung Trầm. Cậu còn đặc biệt mang theo đồ ăn vặt mà cậu thích nhất nữa. Dùng để đáp lễ lại chiếc khăn tay.

Lúc cách giờ vào học không đến ba phút, Cung Trầm khoan thai tới muộn, cuối cùng liền xuất hiện trong phòng học. Hai mắt Bồ Dao Tri sáng lấp lánh mà nhìn Cung Trầm.

Chờ Cung Trầm ngồi xuống xong, cậu liền giống như hiến vật quý mà lập tức lấy ra đồ ăn vặt của mình, nâng tới trước mặt Cung Trầm. Cung Trầm mắt lạnh đảo qua, không chờ Bồ Dao Tri nói chuyện, liền lạnh lạnh ném ra hai chữ.

"Lấy ra."

Bồ Dao Tri đành phải yên lặng mà cất lại. Cùng lúc cất đồ ăn vặt đi, thì giáo viên cũng vừa lúc vào lớp. Giáo viên cầm sách giáo khoa, từ từ đi lên bục giảng, giương giọng mà hô một câu bắt đầu học.

Bồ Dao Tri nghe tiếng sửng sốt. Bởi vì trong lớp còn bốn người chưa tới. Mà bốn người kia, đúng là bốn Omega buổi sáng ở trên sân thượng, sau lưng cậu, cười nhạo cậu ngu xuẩn.

Bồ Dao Tri ngây người nghi hoặc, không hiểu ra sao.

40 phút sau.

Mười phút nghỉ giữa các tiết, trong tiếng bát quái của các bạn học trong lớp, cậu liền có được đáp án.

"Chuyện thế nào hả? Mấy người Tây Tuyết bọn họ sao lại đột nhiên cùng nhau chuyển lớp vậy?" Một Alpha nghi hoặc hỏi.

"Ai biết đâu, tôi còn tưởng là kỳ động dục tới cùng lúc, cho nên mới không đi học chứ." Một Alpha khác cũng cực kì nghi hoặc mà nói theo.

"Chẳng biết, chẳng hiểu nổi......"

"Đúng rồi, trước đây bốn người bọn họ không phải là đang chơi trò làm bạn gì đấy với tên Beta ngu xuẩn kia sao? Có thể hay không cùng với Beta kia......"

"Sao có thể được chứ? Một Beta cấp thấp có thể có quyền lực lớn như vậy à? Cậu đang nói mê sảng gì đấy?"

"Cũng đúng nhỉ."

"Haizz, nghĩ không rõ, không nghĩ không nghĩ nữa."

Bên kia.

Lúc Bồ Dao Tri nghiêng tai nghe được mấy lời nói này thì cũng không khỏi lâm vào nghi hoặc thật sâu theo. Đúng nha, cho nên bốn người bọn họ vì sao lại đột nhiên chuyển lớp?

Cậu khẳng định là làm không được rồi. Chẳng lẽ là bởi vì...... Cung Trầm?

Nhưng Cung Trầm cũng là một Beta mà.

Tuy rằng Cung Trầm lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, thoạt nhìn thì gia cảnh tựa hồ cũng giàu có hơn so với cậu rất nhiều. Nhưng mặc kệ là nói thế nào, thì cũng đều là Beta cả mà.

Bởi vì trong trường học, chỉ có bối cảnh gia đình của những Alpha và Omega kia mới có quyền có thế. Bối cảnh gia đình của Beta, cho dù có giàu có, thì cũng đã định sẵn là bình thường rồi.

Cũng giống như Beta bình thường mãi mãi sẽ không ngửi được tin tức tố vậy. Cho nên hẳn cũng không phải là Cung Trầm đâu. Nhưng Bồ Dao Tri nghiêm túc nghĩ nghĩ, vẫn không thể nghĩ ra được đáp án.

Nhưng đột nhiên, cậu lại nhớ tới một sự kiện.

Chờ một lát.

Bây giờ cậu với bốn người kia cũng không còn là bạn bè nữa, cậu quan tâm đến bọn họ như vậy làm gì chứ? Nghĩ như thế, Bồ Dao Tri nháy mắt liền không còn hứng thú với việc vì sao bốn Omega lại đột nhiên chuyển lớp nữa.

Đúng, cũng chẳng phải là bạn bè gì, thì đâu liên quan gì tới cậu đâu. Bồ Dao Tri lập tức liền ném việc này ra sau đầu.

.........

Cùng lúc đó.

Bốn Omega kia lại chuyển tới lớp học của Hoài Thi.

Sau khi bốn Omega đột nhiên không kịp chuẩn bị gì mà chuyển tới, tiết học đầu tiên vừa mới kết thúc, thì bốn người bọn họ đã bị nhóm Alpha và Omega bát quái trong lớp của Hoài Thi vây quanh lại, trực tiếp hỏi bọn họ nguyên nhân vì sao lại đột nhiên chuyển lớp lại đây.

Nhưng bốn người kia vẻ mặt xấu hổ, sống chết không nói. Hoài Thi nhìn vẻ mặt xấu hổ của bốn Omega kia, trong lòng âm thầm phỏng đoán đáp án. Bốn Omega này giống như cậu ta lúc trước, Omega giả làm Beta, lừa Beta ngu xuẩn nào đó, làm bạn với Beta ngu xuẩn kia.

Nếu cậu ta đoán không sai.......

Hẳn là bốn người này hoàn toàn không che lấp mục đích của mình chút nào, cả ngày khoa trương vây quanh Beta ngu xuẩn kia. Điên cuồng chứng minh tồn tại của mình trước mặt Cung Trầm, kết quả nào biết, ngược lại lại khiến Cung Trầm chán ghét.

Không thể nhịn được nữa, vì thế Cung Trầm liền vận dụng quyền thế, mạnh mẽ bức bách mấy người này chuyển lớp. Đây là suy đoán hợp lí nhất của Hoài Thi.

Nhưng còn cần đáp án để chứng minh.

Đôi mắt ướt át của Hoài Thi chuyển chuyển, cậu ta lấy ra một cái lắc tay do một người theo đuổi Alpha la liếm tặng cho cậu ta từ trong ngăn kéo ra, cất vào trong túi, đứng dậy rời khỏi phòng học.

Hoài Thi đi hết một đoạn đường, tới trước cửa phòng học của Bồ Dao Tri. Omega đỉnh cấp như Hoài Thi vừa xuất hiện, trong nháy mắt liền trở thành tiêu điểm.

Nhóm Alpha và Omega trong lớp của Bồ Dao Tri, hầu như là không khống chế được mà đồng loạt nhìn về phía Hoài Thi. Omega đỉnh cấp không hổ là Omega đỉnh cấp, lớn lên đẹp, tin tức tố cũng cực kì dễ nghe.

Hoài Thi cười khanh khách mà đứng ở cửa phòng học, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về phía Bồ Dao Tri. Bồ Dao Tri ngốc ra, sau đó dưới tầm mắt của mọi người trong lớp, đi thẳng về phía của Hoài Thi.

Cảm nhận được ánh mắt cực kì hâm mộ của mọi người trong lớp, bước chân của Bồ Dao Tri theo đó cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tuy rằng cậu lớn lên bình thường, nhưng mà bạn bè cậu vừa xinh vừa đẹp trai nha!

Bồ Dao Tri đi theo Hoài Thi rời khỏi phòng học, đi tới hành lang ở bên ngoài phòng học.

Bồ Dao Tri đứng yên trước mặt Hoài Thi, sau đó nghi hoặc khó hiểu mà hỏi: "Làm sao vậy? Sao bạn học Hoài Thi lại đột nhiên đến đây tìm mình? Có việc gì sao?"

Hoài Thi cười tủm tỉm lấy ra chiếc lắc tay từ trong túi.

"Tặng cho cậu nè."

Bồ Dao Tri đột nhiên không kịp chuẩn bị, tay chân luống cuống.

"Mình, mình không thể nhận đâu... cái này vừa nhìn là biết rất đắt..."

Thấy thế, Hoài Thi trực tiếp nắm lấy tay của Bồ Dao Tri, tự mình đeo cho cậu.

Sau khi đeo xong, Hoài Thi cười khẽ nói: "Không đắt, cũng không bao nhiêu tiền cả, hơn nữa chúng ta không phải là bạn bè sao? Giữa bạn bè tặng quà cho đồ ăn, không phải là rất bình thường sao?"

Bồ Dao Tri ngẩn người, mặt đỏ ửng, đành phải thẹn thùng thẹn thùng mà nhận lấy.

"Cảm ơn... nhưng mà mình còn chưa tặng bạn cái gì... Mình, mình có chút ngại quá..."

"Có gì đâu mà ngại, chỉ là một cái lắc tay nhỏ thôi mà." Hoài Thi nhẹ nhàng bâng quơ, nhẹ nhàng nói.

Bồ Dao Tri nghe xong, lại không khỏi ngượng ngùng mà gãi cái ót lần nữa.

"Đúng rồi, tôi đến đây, chính là muốn tìm cậu bát quái đó." Hoài Thi đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ.

"Bát quái?" Bồ Dao Tri chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò, "Bát quái gì chứ?"

"Cậu không biết sao?"

"Biết cái gì nha?"

"Bốn Omega trong lớp cậu, đột nhiên chuyển tới lớp của tôi đó." Hoài Thi nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt Bồ Dao Tri kinh ngạc.

"Thì ra là chuyển tới lớp của bạn sao?"

"Phải đó." Hoài Thi cười gật đầu, sau đó vẻ mặt bát quái mà nói nhỏ bên tai của Bồ Dao Tri, "Mọi người trong lớp tôi đều tò mò vì sao bọn họ lại đột nhiên cùng nhau chuyển tới lớp chúng tôi, nhưng mà cho dù có hỏi thế nào, thì bọn họ cũng không chịu nói."

"Mình cũng không biết nguyên nhân nữa..." Vẻ mặt Bồ Dao Tri buồn bực, "Các bạn trong lớp mình cũng đang tò mò đây."

Nói tới đây, Hoài Thi làm bộ lơ đãng nhắc nhở nói: "Đúng rồi, mấy người bọn họ không phải là bạn của cậu sao? Bằng không cậu đi hỏi bọn họ thử xem?"

Vẻ mặt của Bồ Dao Tri cứng đờ. Cậu lập tức thề thốt phủ nhận, thanh âm cũng theo đó mà u oán buồn bực, "Bọn họ mới không phải là bạn bè của mình đâu..."

Hoài Thi thấy thế, giữa mày khẽ nhúc nhích.

"Làm sao vậy?"

Bồ Dao Tri yên lặng, do dự một hồi, mới chậm rãi ngập ngừng nói: "Buổi sáng Tây Tuyết nói thân thể không thoải mái, muốn đổi chỗ ngồi với mình một tiết học... Mình cũng đồng ý đổi chỗ với cậu ấy một tiết. Nhưng mà chờ mình trở lại chỗ ngồi, thì bạn học Cung Trầm hình như không quá cao hứng, nói nếu mình không thích vị trí này, sẽ để cho mình ngồi cạnh bục giảng... Mình giải thích nói là bởi vì Tây Tuyết choáng đầu mới muốn đổi chỗ với mình, sau đó chỉ nghe bạn học Cung Trầm nói... nói... cậu cho rằng những người đó thật sự muốn làm bạn với cậu sao? Sau đó bảo mình cùng đi với cậu ấy lên sân thượng... Mãi đến khi mình ở trên sân thượng nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, mình mới biết được, thì ra bọn họ vốn dĩ không phải là Beta, mà là Omega, còn ở sau lưng nói mình... nói mình ngu......"

Thanh âm Bồ Dao Tri dần thấp. Bên cạnh, tươi cười trên mặt Hoài Thi cũng dần dần nhạt theo.

Này nghe qua... sao cảm giác như là Cung Trầm vì cái tên ngu xuẩn này mới ép buộc mấy Omega ngu ngốc kia chuyển lớp, mà không phải bởi vì mình chán ghét mấy Omega kia vậy?

Nghĩ đến khả năng này, Hoài Thi cảm thấy mình hẳn là điên rồi. Phỏng đoán này cũng quá buồn cười.

Cái tên ngu xuẩn này là thứ gì cơ chứ? Một tên Beta cấp thấp thân phận hạ tiện mà thôi. Cung Trầm đường đường là một Alpha đỉnh cấp, lại vận dụng quyền thế vì một Beta cấp thấp à?

Vậy thì quá hoang đường rồi. Cho nên tuyệt đối không thể là bởi vì cái tên ngu xuẩn Bồ Dao Tri này được.

Hoài Thi nghĩ thầm như thế xong, sau đó mang theo tươi cười nhạt nhạt, ôn nhu ra tiếng an ủi Bồ Dao Tri, nói: "Có chút người quá đáng như vậy đấy, cậu không cần để ý đến bọn họ làm gì. Hơn nữa, không phải cậu còn có người bạn là tôi sao? À đúng rồi, còn có bạn học Cung Trầm, cộng lại chính là hai người rồi, hai người bạn như vậy là cũng đủ rồi nha."

Bồ Dao Tri nghiêm túc gật đầu: "Ừm! Mình cũng cảm thấy như vậy đó!"

Hoài Thi nhìn vẻ mặt thuần lương ngây thơ trên mặt Bồ Dao Tri, trong lòng cười lạnh.

- ---- ngu xuẩn.

Hoài Thi trong lòng mắng ngu xuẩn, nhưng trên mặt lại không lộ ra dấu vết gì.

Hoài Thì nhìn thời gian, lại nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi về lớp trước đây, tạm biệt bạn học Dao Tri."

Bồ Dao Tri tươi cười đầy mặt mà tạm biệt Hoài Thi. Hoài Thi cười xoay người rời đi. Nhưng mà vừa xoay người, thì tươi cười trên mặt cậu ta liền biến mất.