Beta

Chương 8



Bồ Dao Tri hơi giật mình nhìn chằm chằm mặt Cung Trầm hai giây, sau đó mới đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu.

Cậu vội vàng lấy cặp sách xuống, ôm vào trong lòng ngực, mở cặp sách ra xong, mới lấy vở ghi chép cậu chuyên môn chép riêng ra. Bồ Dao Tri mắt trông mong mà đưa vở ghi chép qua.

Cung Trầm rũ mắt nhìn, hỏi: "Đây là cái gì?"

Bồ Dao Tri giải thích: "Đây là vở ghi chép bài học trong hai ngày này đó! Mình đã phân loại xong hết rồi! Hai ngày này bạn không tới lớp, nên mình chép riêng cho bạn nè!"

Cung Trầm nhìn vở ghi chép trong tay Bồ Dao Tri, nhíu nhíu mày. Là một Alpha đỉnh cấp gen vô cùng ưu tú, thành tích của Cung Trầm ở trường từ trước đến nay đều đứng đầu trường, không người có thể so sánh được.

Sau khi Bồ Dao Tri nói xong lời vừa rồi, thì tiếp theo liền tỉ mỉ nghiêm túc mà đánh giá mặt của Cung Trầm một vòng. Cậu không phát hiện ra chỗ nào không giống với trước đây.

Bồ Dao Tri chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Mình đi hỏi thầy, thầy nói thân thể bạn không thoải mái, chỗ nào không thoải mái vậy? Đi bệnh viện khám chưa? Có tốt hơn chút nào không nha?"

Đôi mắt Cung Trầm thâm trầm: "Cậu riêng tới đây, chỉ bởi vì hỏi chút việc này sao?"

Bồ Dao Tri nghe tiếng lắc đầu, lập tức phủ nhận.

"Không phải đâu, mình tới đưa vở ghi chép cho bạn mà." Bồ Dao Tri vừa nói, vừa đẩy đẩy vở ghi chép về phía trước, "Bạn ở nhà dưỡng bệnh cho tốt nhé, bạn nhận vở ghi chép xong thì mình đi liền mà."

Cung Trầm nhíu mày, ánh mắt phức tạp chậm rãi tiếp nhận. Thấy Cung Trầm tiếp nhận vở ghi chép xong, thì Bồ Dao Tri liền thở phào nhẹ nhõm một cái.

Cậu lui về phía sau một bước, sau đó giống như trước đây lúc tan học, nhiệt tình phất tay tạm biệt Cung Trầm.

Bồ Dao Tri: "Bạn học Cung Trầm, mình về đây nha."

Cung Trầm nhìn vở ghi chép trong tay, nhất thời không nói gì. Bồ Dao Tri xoay người đang chuẩn bị rời đi, thì lúc này, cửa sổ xe bên phía Cung Trầm đột nhiên lại từ từ từ từ hạ xuống.

Tiếp theo, một giọng nữ mang theo một chút ý cười nhẹ nhàng vang lên: "Bạn học này, muốn đến nhà chúng ta chơi hay không?"

Giọng nữ vang lên, Cung Trầm nhíu mày, lập tức nhìn lại mẹ Cung.

Nhận được ánh mắt của Cung Trầm, mẹ Cung chỉ thấp giọng cười, sau đó nói với hắn: "Nếu như con không muốn, vậy mẹ chỉ xem như lời nói vừa rồi với bạn học nhỏ kia là nói giỡn thôi nhé."

Mẹ Cung bình tĩnh nhìn về phía Cung Trầm. Nhưng mà, Cung Trầm cũng không nói lời nào. Trầm mặc cũng đồng nghĩa với việc hắn cho phép.

Trong lòng mẹ Cung hơi kinh ngạc.

Mà cùng lúc đó, Bồ Dao Tri đột nhiên nghe được lời nói của mẹ Cung liền bị dọa cho hết hồn. Cậu bị giật mình đến cả người run lên, sau đó không kịp chuẩn bị mà quay đầu lại.

Cậu không nghĩ tới bên trong xe vậy mà còn những người khác nữa.



Bồ Dao Tri quay đầu theo tiếng nhìn lại. Vừa quay đầu lại, thì khuôn mặt mỹ diễm có tám phần giống với Cung Trầm của mẹ Cung, liền ánh vào mắt của Bồ Dao Tri.

Nhìn khuôn mặt giống với Cung Trầm như vậy, đáp án không cần nói cũng biết. Bồ Dao Tri kinh hoảng thất thố mà vội vàng đứng yên, sau đó giống như bị phạt đứng mà nghiêm túc cúi mình chào mẹ Cung.

Bồ Dao Tri lễ phép gọi: "Con chào dì."

Nhìn tư thế đứng giống như bị phạt đứng kia của Bồ Dao Tri, mẹ Cung nhịn không được mà che miệng cười khẽ ra tiếng. Mẹ Cung buồn cười, lại đặt câu hỏi lần nữa: "Bạn học nhỏ, cậu muốn đến nhà chúng ta chơi hay không?"

Bồ Dao Tri không chút nghĩ ngợi, vội vàng lắc đầu xua tay.

Ở trước mặt mẹ Cung mỹ diễm tuyệt luân như vậy, cậu vốn dĩ đã hướng nội lại thêm tay chân luống cuống không biết nên để thế nào, thì làm sao dám đến nhà Cung Trầm chơi được chứ.

Hơn nữa, cậu chỉ là đến thăm Cung Trầm mà thôi. Xem tình trạng thân thể của hắn một chút, nhân tiện lại đưa vở ghi chép một chút, còn việc đến nhà Cung Trầm làm khách thì cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Đối mặt với gia trưởng của Cung Trầm, Bồ Dao Tri lắp bắp, cả người cứng đờ, vẻ mặt cũng cực kì cứng đờ.

"Không, không... vậy không cần đâu ạ! Dì ơi, con tới đây chỉ muốn đưa vở ghi chép cho bạn học Cung Trầm thôi... Con, con về trước đây ạ!" Bồ Dao Tri lén lút lui về phía sau, khẩn trương đến mức ngực cũng đổ mồ hôi theo.

Thấy Bồ Dao Tri hoảng loạn xua tay, mẹ Cung cười tủm tỉm trêu cậu nói: "Thật sự không tới sao? Nhà của chúng ta đặc biệt lớn, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa nha!"

"Không cần đâu! Con cảm ơn dì!" Bồ Dao Tri lại lần nữa lễ phép mà khom lưng về phía mẹ Cung.

Khom lưng xong, Bồ Dao Tri quay đầu chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, một người khác ở trên xe nãy giờ vẫn không lên tiếng, lại đột nhiên ra tiếng. Cực kì ngắn gọn, ngữ khí mang theo mệnh lệnh.

"Bồ Dao Tri, lên xe."

Bước chân của Bồ Dao Tri lập tức ngừng lại. Cậu co rúm mà liếc mắt nhìn Cung Trầm và mẹ Cung còn đang ngồi ở một bên cười ngâm ngâm.

Bồ Dao Tri ngập ngừng nói: "Bạn học Cung Trầm, mình, mình không đi quấy rầy bạn đâu......"

Bên trong xe, Cung Trầm chậm rãi nghiêng mặt qua, nhìn về phía Beta ngoài xe. Hắn nhàn nhạt trầm giọng nói: "Cậu còn muốn tôi đi xuống mời cậu lên à?"

Nghe đến đó, Bồ Dao Tri ngoan ngoãn im tiếng. Cậu thành thật mà quay người lại, đi lên trước. Cậu do dự mà liếc mắt nhìn chỗ ghế phụ một cái, sau đó lại do dự nhìn ghế sau một cái. Không biết mình nên ngồi bên này hay bên kia nữa.

Đang lúc Bồ Dao Tri co quắp đứng ở ngoài cửa xe do dự, thì Cung Trầm mặt không cảm xúc mà liếc nhìn cậu một cái, chợt kiêu căng mà nâng nâng cằm về phía ghế phụ.

Cung Trầm nói ra hai chữ (*).

"Ghế phụ."

(*) ALice: Chỗ này trong bản raw hẳn là một từ có ba chữ, nên bản QT cũng sẽ để là "ba chữ", nhưng khi dịch sang Tiếng Việt thì chỉ còn lại hai chữ thôi. Nên mị mạn phép sửa lại một xíu nhé.

Bồ Dao Tri lúng ta lúng túng đồng ý, sau đó cùng tay cùng chân, vẻ mặt cứng đờ mà mở cửa ghế phụ ra. Bồ Dao Tri ngồi trên ghế phụ xong, lập tức lễ phép co quắp mà cúi chào với tài xế ở ghế điều khiển.

Cúi người xong, tiếp theo liền cứng đờ quay đầu, thấp thỏm khẩn trương nói lời cảm ơn với mẹ Cung: "Cảm... cảm ơn dì."

Mẹ Cung lên tiếng, đang muốn híp mắt cười trả lời không cần cảm ơn, nhưng Cung Trầm lại trước một bước ngắt lời bà.

"Cậu sợ cái gì?" Cung Trầm nhíu mày, vẻ mặt không vui, "Chẳng lẽ bà ấy còn có thể ăn cậu à?"

Nghe tiếng, Bồ Dao Tri theo bản năng mà yên lặng phủ nhận: "Mình không có..."

Bên cạnh, mẹ Cung ánh mắt cực kì kinh ngạc mà liếc nhìn Cung Trầm một cái. Bà nhìn Cung Trầm, ánh mắt như suy tư gì đó. Bồ Dao Tri lên xe, xe lại lần nữa khởi động.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Lúc siêu xe đi ngang qua đình canh gác, lại chạy về phía trước một chặng đường rất dài xong, thì một biệt thự lớn xa hoa khiến Bồ Dao Tri nghẹn họng trân trối, trợn mắt há mồm xuất hiện ở trước mặt cậu.

Đây... Đây là nhà của bạn học Cung Trầm sao? Siêu xe dừng lại trước cửa chính của biệt thự. Cung Trầm chân dài một bước, cầm vở ghi chép trong tay xuống xe đầu tiên.

Kế tiếp là mẹ Cung.

Sau khi người hầu kéo cửa xe cho mẹ Cung xong, thì lập tức xoay người đi đến ghế phụ, chuẩn bị đưa tay kéo cửa xe cho Bồ Dao Tri. Bồ Dao Tri thấy thế, lại kinh hoảng thất thố vội vàng tự mình kéo cửa xe ra, nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống.

Sau khi nhảy xuống xe xong, Bồ Dao Tri theo bản năng nói một câu cảm ơn đối với người hầu. Cung Trầm xuống xe, cũng không quay đầu lại mà nhấc chân rảo bước đi vào trong biệt thự. Bồ Dao Tri vội vàng đi theo sau.



Sau khi đi theo Cung Trầm vào trong biệt thự, thì trình độ xa hoa trong biệt thự, quả thực đã vượt qua trình độ tưởng tượng lớn nhất của Bồ Dao Tri. Cậu càng tiếp tục xem, thì hai mắt lại càng thêm dại ra, vẻ mặt lại càng thêm ngẩn người.

Sau khi Cung Trầm vào biệt thự, đầu cũng không quay lại mà trực tiếp đi lên lầu, tựa hồ là muốn chuẩn bị về phòng. Thấy thế, Bồ Dao Tri bước chân theo sau không khỏi ngừng lại. Dù sao, Cung Trầm cũng không mời cậu đi cùng mà.

Bồ Dao Tri xấu hổ co quắp mà đứng ở đại sảnh lầu một, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Mẹ Cung ở bên cạnh thấy được tình cảnh như vậy không nhịn được buồn cười, sau đó mới vẫy vẫy tay về phía cậu.

"Bạn học nhỏ, mau tới đây ngồi."

Bồ Dao Tri quay đầu nhìn về phía mẹ Cung, lập tức lại cung kính cúi người nói lời cảm ơn với mẹ Cung.

"Cảm... cảm ơn dì."

Nói lời cảm ơn xong, cậu lại thấp thỏm khẩn trương đối diện với mẹ Cung trên sô pha. Sô pha nhung tơ cực kì mềm xốp, nhưng Bồ Dao Tri lại giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Lưng cậu cứng còng, hai mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm mũi chân của mình, một cử động cũng không dám. Nhìn bộ dáng của Bồ Dao Tri, mẹ Cung không khỏi lại bị buồn cười một lần nữa.

Bà cười khẽ ra tiếng, nói: "Vừa rồi con trai ta không phải đã nói với con rồi sao, không cần sợ, ta sẽ không ăn con đâu."

Trên mặt Bồ Dao Tri lộ ra tươi cười cực kì cứng đờ mất tự nhiên. Mẹ Cung nhìn vẻ mặt cứng đờ của Bồ Dao Tri, không để bụng mà cười vũ mị với cậu.

Mẹ Cung nỗ lực khiến cho mình nhìn bình dị gần gũi: "Bạn học nhỏ muốn ăn điểm tâm ngọt không? Ta bảo thợ làm bánh làm cho con."

Bồ Dao Tri vội vàng xua tay: "Dì, không, không cần phiền toái vậy đâu... Con uống, uống nước là được rồi!"

Mẹ Cung nhìn bộ dáng không biết theo ai kia của Bồ Dao Tri, lại nhịn không được mà buồn cười lần nữa.

Bà cười một tiếng, sau đó cố ý thở dài, vẻ mặt phiền muộn nói: "Dì có khó coi như vậy sao? Con ngồi ở trên sô pha một lúc như vậy, cũng không nhìn dì một lần?"

Bồ Dao Tri vừa nghe, bỗng chốc ngẩng đầu lên.

Cậu đỏ mặt, nghe từ mà lắp bắp giải thích: "Dì ơi, con tuyệt đối không có ý này đâu! Con, con chỉ là... chỉ là có chút ngượng ngùng..."

Đang lúc Bồ Dao Tri kinh hoàng thất thố mà giải thích với mẹ Cung, thì Cung Trầm lại xuất hiện lần nữa. Cung Trầm đã thay một bộ thường phục nhạt màu, đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang lầu hai.

Đứng ở đầu cầu thang lầu hai, Cung Trầm nhíu mày đối với mẹ Cung, "Đừng chọc cậu ấy."

Mẹ Cung vô tội nhún vai. Cung Trầm nhấc chân, không nhanh không chậm mà đi xuống lầu.

Xuống lầu đi đến đại sảnh lầu một, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Bồ Dao Tri đang ngồi ở trên sô pha. Cậu khẩn trương mà nhéo lòng bàn tay, bộ dáng như đứng đống lửa, ngồi đống than.

Cung Trầm không khỏi lại lần nữa bực bội mà chậc một tiếng. Vốn đang chuẩn bị giữ lại cậu tối nay ăn cơm ở nhà hắn.

Nhưng thôi.

Cung Trầm lấy di động từ trong túi ra, mặt không cảm xúc nói: "Tôi gọi tài xế đưa cậu về nhà."

Bồ Dao Tri lập tức nhẹ nhàng thở ra. Bộ dáng khẩn trương cứng đờ kia của của cậu cũng theo đó mà thả lỏng hơn nhiều. Tài xế rất nhanh liền đến. Tài xế chạy xe đến cửa chính biệt thự xong, liền gọi điện thoại cho Cung Trầm.

Cung Trầm lấy di động ra, nhìn thấy số điện thoại, cúp máy xong lập tức tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía Bồ Dao Tri.

Cung Trầm nâng nâng cằm, thanh âm lãnh đạm, "Đi thôi."

Bồ Dao Tri lập tức vui vẻ từ sô pha nhảy lên. Nhìn bộ dáng Bồ Dao Tri vừa nghe được phải đi thì đã vui vẻ hẳn lên, Cung Trầm nhìn không khỏi cảm thấy có chút phiền lòng.

Nhưng hắn cái gì cũng chưa nói. Bồ Dao Tri vui vẻ nhảy nhót đi theo Cung Trầm rời khỏi biệt thự, sau đó đi tới ngoài cửa xe.

Bồ Dao Tri đã sớm gấp không chờ nổi muốn mở cửa xe, lập tức chuẩn bị lên xe. Nhưng đột nhiên, Cung Trầm đột nhiên nghĩ đến cái gì, duỗi tay bắt lấy cửa xe một phen.

Bồ Dao Tri ngốc ngốc mà ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Cậu thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: "Làm, làm sao vậy....?"

Cung Trầm quay đầu lại, nhìn về phía người hầu phía sau cách đó không xa.



Hắn trầm giọng mệnh lệnh: "Đóng gói những đồ ngọt, đồ ăn vặt và đồ uống ở trong phòng bếp mang lại đây."

Người hầu sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại đây. Người hầu cung kính hỏi: "Thiếu gia, là toàn bộ sao?"

Cung Trầm: "Đúng vậy."

Người hầu cung kính trả lời vâng, chạy chậm về phía phòng bếp. Bên trong xe, ánh mắt của Bồ Dao Tri trong lúc nhất thời có chút mờ mịt. Cậu suy nghĩ, những đồ ăn này kia trong miệng Cung Trầm... không phải là muốn tặng cho cậu chứ?

Nhưng Bồ Dao Tri cũng không hỏi ra miệng.

Cậu sợ mình quá tự luyến, thật ra những thứ này là muốn tặng cho người khác, không phải cho cậu. Nếu cậu cứ hỏi ra miệng như vậy, vậy chẳng phải là quá mất mặt sao.

Người hầu trong nhà họ Cung rất nhiều, đợi không đến năm phút, thì mấy người hầu liền xách theo mười mấy hộp quà lớn lớn bé bé được đóng gói tinh mỹ đưa tới trước mặt Cung Trầm.

Cung Trầm nghiêng mặt: "Đặt lên trên xe đi."

Người hầu cung kính đáp lại, tay chân lanh lẹ lập tức bắt đầu làm việc. Cung Trầm quay đầu lại, lại lần nữa chuyển ánh mắt về phía Bồ Dao Tri.

Hắn lạnh mặt: "Mang về ăn."

Không nghĩ tới những thứ này thật là cho cậu, Bồ Dao Tri đột nhiên không kịp chuẩn bị mà trở tay không kịp. Cậu vội vàng từ chối theo bản năng.

Bồ Dao Tri thụ sủng nhược kinh, kinh hoảng thất thố: "Bạn học Cung Trầm, không, không cần -----?

Cung Trầm không kiên nhẫn: "Không ăn thì vứt."

Bồ Dao Tri tức khắc liền không dám nói nữa.

Qua vài giây, cậu lại rất thẹn thùng co quắp mà nói lời cảm ơn với Cung Trầm: "Cảm ơn bạn......"

Sau khi Cung Trầm lạnh mặt nói xong, liền duỗi tay chuẩn bị đóng cửa xe thay Bồ Dao Tri.

Nhưng lúc này.

Bồ Dao Tri nghi hoặc một đường lại do dự một chút, sau đó nhìn mặt Cung Trầm, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Cái kia.... Mình có chút không rõ, bạn học Cung Trầm, thứ ở trên mặt cậu... không phải chỉ có Alpha mới có thể mang sao?"

Động tác của Cung Trầm dừng lại.

Sau đó, chỉ thấy hắn mặt than, không cảm xúc mà trả lời: "Bởi vì tôi chính là Alpha."

Chỉ một thoáng, Bồ Dao Tri mất đi tất cả thanh âm.

Trong đầu cậu trống rỗng.