[Bhtt] Đế Sư

Chương 122: Thái tử hành thích vua



Ngay vào thời khắc hoàng đế bị ném vào một gian mật thất khác hắn liền biết mệnh của mình không còn giữ được bao lâu nữa.

Nơi này rất tối, chỉ có một con đường để đi tới. Con đường này tựa hồ không có điểm cuối, hắn chỉ muốn hướng tới nơi có ánh sáng để chạy tới.

Trầm Dao Quân vỗ tay một cái rồi đi tới bên cạnh Lý Quý Hâm, nàng nắm lấy tay Lý Quý Hâm kéo người này cùng đi về phía trước. Các nàng đã tìm được một nơi, từ đó có thế xem được hết thảy toàn bộ hành trình phát sinh trong mật thất.

Hoàng hậu không phải cái gì mà nhà đại kiến trúc, nếu không thì làm sao lại chỉ làm ra được cái mật thất chỉ có thể chứa chấp được hai người như vậy đây? Đúng là lừa gạt hai vị hoàng tử bọn họ rồi mà.

Chẳng qua trong hoàn cảnh như thế này, vì để bản thân mình có thể sống sót, bọn họ không thể không tin tưởng mà thôi.

Hoàng đế đã nhích tới gần căn phòng đang có Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân ở. Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân cũng đã nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Tiếng bước chân kia đặc biệt thật cẩn thận, như là rất sợ đi nhầm một bước.

Bọn họ tức khắc nổi lên phòng bị.

Đây là khoảnh khắc không thể không liên thủ. Nếu như vẫn cứ liều mạng ngươi chết ta sống, thì bọn họ cũng sẽ bị hoàng đế ngồi làm ngư ông thủ lợi.

Trầm Dao Quân cùng Lý Tấn Nhất mỗi người cầm một cây kẹo mạch nha, cùng cả đám người đứng ở bên cạnh mật thất, nén giận nhìn vào bên trong.

Trong thời khắc hoàng đế tiến vào, cả Trầm Ôn Du và Trầm Vân Tân cùng siết chặt quả đấm. Trầm Dao Quân đã nói thời gian cho bọn họ chỉ có một nén nhang, nhưng Trầm Ôn Du lại biết, quan trọng không phải là sức nặng, mà là giết chết hoàng đế.

Trên thế giới này sẽ không có người nào đến mức được gọi là thần thánh cả, nó chỉ nói lên rằng, hoàng hậu nắm giữ mọi động tĩnh trong mật thất, nếu như bọn họ không giết chết hoàng đế, nàng sẽ giết bọn họ.

"Phụ hoàng!" Trầm Ôn Du nhếch môi hé ra một nụ cười: "Ngài tới rồi!"

Không có chút nào lộ ra sát ý, hoàng đế thoáng buông lỏng đề phòng: "Các ngươi cũng là bị tiện nhân Đồng Tiệp này giam lại?"

Trầm Ôn Du gật đầu một cái: "Dạ, hoàng hậu gom đủ một nhóm lớn cao thủ giang hồ, người của nhi thần... Đánh không lại."

Hoàng đế tựa hồ ngay một ánh mắt cũng không nhìn tới Trầm Vân Tân, trong khi đó vẻ mặt Trầm Vân Tân vẫn một mực âm trầm nhìn bọn họ nói chuyện.

Cũng đúng thôi, một người là con trai mới vừa được sắc lập thái tử, người còn lại là đứa con trai đã bị phế truất, ngay mới vừa rồi hắn còn có ý đồ mưu phản, thân sơ xa gần nhìn một cái liền biết.

Trầm Vân Tân liền cười lạnh một tiếng: "Đừng ra vẻ đường đường chính chính nữa! Đằng nào rồi cũng phải chết, nói chuyện không thể chân thành một chút hay sao?"

Hắn lại càng lo lắng khi không rõ Thang Vệ Quốc sống hay chết. Nếu như bản thân mình phải chết, vậy thì mang theo Thang Vệ Quốc đi cùng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Đến âm tào địa phủ còn có Thái phó phụ tá, đường đi cũng sẽ dễ hơn.

Trầm Ôn Du sửng sốt mất một lúc! A! Cái đồ ngu xuẩn này!

Hoàng đế có dễ giết như vậy hay sao? Thật sự cho rằng hoàng đế chỉ có thể dựa vào một đám ám vệ bảo vệ, còn bản thân hắn chỉ là một kẻ tay trói gà không chặt? Hoàng hậu đã phải mất hơn mười năm vậy mà vẫn không tìm được cơ hội xuống tay, ngươi Trầm Vân Tân có thể tùy tiện giết được hắn?

Ánh mắt của hoàng đế trầm xuống: "Tại sao hắn vẫn còn sống?"

Đây là hắn đang chất vấn Trầm Ôn Du. Giọng của Trầm Ôn Du hết sức vững vàng: "Không phải phụ hoàng đã nói, muốn bắt giữ hay sao?" Chỉ là cuối cùng tất cả đều bị hoàng hậu bắt sống.

Hoàng đế tiếp tục nói: "Vậy ngay bây giờ đem hắn giết đi!"

Trầm Vân Tân giơ thanh kiếm lên, sắc mặt trầm xuống, hắn đã không có ý định còn sống đi ra ngoài!

Theo dõi từ trong mật thất, Trầm Dao Quân vừa liếm đường vừa lắc đầu: "Đến con trâu còn biết tình thâm liếm nghé, nhưng mà hắn nha, ngay cả con ruột của mình cũng không buông tha."

"Xưa nay tất cả đế vương đều là như vậy." Lý Quý Hâm xoa đầu Trầm Dao Quân một cái: "Bởi vì bọn họ tin rằng nhân từ thì khó thành đại sự."



Trầm Dao Quân ngẩng đầu ngẫm nghĩ: "Sau này sẽ không như vậy!"

Lý Quý Hâm liền cười cười.

Hoàng hậu cùng phu nhân Hoa Xà cũng nhìn nhau cười một tiếng, thấy yên tâm hơn trước rất nhiều.

Bên trong mật thất, Trầm Ôn Du cầm kiếm từng bước nhích tới gần Trầm Vân Tân. Trầm Vân Tân biết rõ mình không phải là đối thủ của Trầm Ôn Du, nên hắn lập tức lui lại mấy bước.

Hoàng đế vẫn đứng ở cái nơi cách xa đến mất thước, trong lòng đầy phòng bị.

Bây giờ không còn người nào có thể để cho hắn tin tưởng được nữa. Ngay cả kẻ ngu cũng chỉ là gạt người, còn có cái gì là chân thành đây?

Thời điểm hắn đối với cái thế giới này không còn sự chân thành, thế giới đã sớm từ bỏ hắn. Cho dù, đây là giang sơn của hắn!

Trầm Ôn Du giơ thanh kiếm lên, hắn hướng về phía Trầm Vân Tân bổ tới!

Khí thế hai người hoàn toàn bất đồng, hoàng đế hé ra một nụ cười thật thâm sâu.

Trầm Vân Tân nghiêng người tránh đòn rồi đột nhiên hướng về phía hoàng đế bổ tới!

Hoàng đế trở tay đánh úp lại. Cũng may là Trầm Vân Tân tránh được kịp thời, hắn đạp một cước lên trên tường mật thất, làm một cú xoay mình tránh thoát!

Trầm Ôn Du ở phía sau lưng, hắn chờ cho Trầm Vân Tân trong khi né tránh mà để lộ ra sơ hở liền hướng tử huyệt của người này đâm tới!

Trong khi đứng xem cuộc chiến, Trầm Dao Quân tưởng tượng đến cảnh kiếm đâm vào thân thể phát ra tiếng va chạm cùng máu tươi bắn ra ngoài dính nhớp, nhưng mà không có! Võ công của Trầm Vân Tân đã tiến rất xa, nên lại một lần nữa tránh thoát!

Có lẽ là bởi vì ôm quyết tâm nếu phải chết cũng phải lấy mạng đổi mạng, hôm nay hắn phát huy hoàn toàn vượt xa bình thường. Trong tình thế bị Trầm Ôn Du không ngừng tấn công hắn vẫn liên tục thoát chết trong gang tấc!

Trên mặt Trầm Ôn Du hiện lên nụ cười đầy vẻ đắc ý. Cho dù Trầm Vân Tân có làm thế nào để phát huy hết khả năng của mình thì cũng không thể đánh bại được hắn, trừ phi...

Đúng vào thời khắc Trầm Vân Tân chuẩn bị dùng toàn lực phát động tấn công, thanh kiếm trên tay như cầu vồng ngày mưa hướng về phía Trầm Ôn Du đâm tới, cũng là lúc Trầm Ôn Du cũng tìm ra được điểm trí mạng của người này!

Trầm Vân Tân hoàn toàn không có bảo vệ phần trước ngực của mình. Đây chính là sơ hở cực lớn, không thể nghi ngờ, hắn đã đem mệnh của mình đưa cho đối phương!

Ngay tại thời điểm Trầm Ôn Du cảm thấy bản thân mình sắp sửa thành công, đột nhiên sau lưng xuất hiện một trận gió!

Vẫn luôn đứng ngoài xem cuộc chiến, lúc này hoàng đế như cơn gió lốc vọt tới, thanh đoản kiếm vốn được giấu trong tay áo đã được hắn rút ra, hướng về phía sau lưng Trầm Ôn Du đâm tới!

Trầm Ôn Du chỉ kịp thầm nói một tiếng không tốt: "Phụ hoàng!"

"Phập" một tiếng! Đó là tiếng thân thể bị đâm một nhát, máu lập tức tràn ra, nhưng không thuộc về hắn!

Hoàng đế không thể tin nổi khi nhìn một mảng lớn vết máu trào ra trước ngực mình. Trầm Ôn Du đã nhường ra cho Trầm Vân Tân một con đường chính diện đối mặt với hoàng đế. Trầm Vân Tân đã cực kỳ ăn ý khi chỉ trong một cái chớp mắt đã đem kiếm của mình đâm vào ngực hoàng đế...

Hoàng đế cho là, bản thân sẽ không cách nào trốn thoát. Trầm Ôn Du có võ công giỏi, đầu óc lại thông minh, hắn chưa chắc có thể khống chế được, nhưng Trầm Vân Tân lại không phải như vậy, hắn là kẻ ngu xuẩn. Trong thời khắc cực kỳ nguy cấp này, hoàng đế buộc phải lựa chọn bảo đảm an toàn cho chính mình, cho dù có phải giết con trai đi nữa.

Hắn lựa chọn đối với Trầm Ôn Du xuống tay trước, nhưng không ngờ được là Trầm Ôn Du lại cùng Trầm Vân Tân diễn một vở tuồng cho hắn sa vào...

"Ngươi..." Hắn không thể tin được: "Làm sao mà biết được?"

Trầm Ôn Du quay người lại, vừa cười vừa nói: "Những thứ quanh co lòng vòng trong lòng phụ hoàng kia, nhi thần đã biết được. Ngươi muốn giết ta để bảo đảm cho mình được an toàn, chúng ta cũng giống như vậy thôi."

Hoàng đế đưa tay lên che ngực lùi lại một bước: "Các ngươi!"



"Mặc dù chúng ta đều không muốn cho đối phương được sống, nhưng lại càng muốn nhìn thấy ngươi chết!" Trầm Vân Tân siết chặt thanh kiếm, hắn rất hài lòng đối với bản thân khi xuất ra một chiêu kia: "Ngươi sống không lâu nữa!" Nói xong liền hướng về phía hoàng đế nhào tới!

Vẫn theo dõi từ đầu đến giờ Trầm Dao Quân vừa nhìn vừa cảm thán: "Chậc chậc, vào thời điểm cuối cùng, tất cả mọi người đều muốn bản thân mình sống sót, chứ không muốn cùng nhau sống sót."

Chưa chắc hoàng hậu sẽ cho bọn họ cơ hội sống sót, nhưng trước hết chính bọn họ mới là người không cho bản thân cơ hội ấy.

Dù đã bị thương nhưng hoàng đế vẫn muốn chọn hai trong một, chỉ là tựa hồ có chút khó khăn.

Cuối cùng hắn cũng hỏi được tại sao, tại sao hắn lại phải rơi vào kết cục bị mọi người xa lánh như vậy.

Ánh mắt Trầm Ôn Du dần dần lạnh xuống: "Ngươi còn có mặt mũi hỏi tại sao? Tại sao mẫu phi của ta phải chết? Tại sao toàn tộc cũng bị diệt môn? Ta lại là làm sao sống sót? Ban đầu có phải ngươi cũng muốn cho ta phải chết hay không? Nếu đúng là đương kim Thái tử phải là người cơ trí vô song, thì sợ rằng ngay cả cơ hội sống sót của ta ở Tây Lâm châu cũng không có! Thứ ta muốn không chỉ là ngôi vị hoàng đế, mà ta lại càng muốn đem ngươi đi tế điện mẫu phi của ta!"

Trên môi Trầm Vân Tân cũng lại là cái cười lạnh lùng: "Ngươi đã giết bao nhiêu người rồi? Ngươi cho là ngươi giết chết mẫu phi thì ta không biết? Nàng đã bị cấm túc ở Cẩm Tú cung một năm, tại sao ngươi còn phải giết nàng? Ngươi chỉ biết chỉ trích ta không đúng, nhưng cho tới bây giờ ngươi đã bao giờ nghĩ tới làm như thế nào đào tạo một minh quân hay chưa? Tất cả mọi người ở tay ngươi trong đều chỉ là con cờ. Nếu như đã không nghĩ ra cho mình biện pháp sống, vậy thì chỉ có một con đường chết! Ta ngược lại rất hâm mộ Trầm Dao Quân, hoàng hậu thay nàng mưu hoa hơn mười năm trời, bản thân nàng thì sử dụng giả điên giả ngốc mà thắng được thời gian, nhưng mà chúng ta thì sao? Cái đám hoàng tử chúng ta này, nếu ai đó mà lại giả bộ ngốc, chỉ sợ là cũng đã sớm bị làm phế vật vứt đi!"

Từng câu từng câu nói của hắn đều là sự thật. Nếu như có thể trải qua cuộc sống an sinh thái bình, có ai lại không muốn đây?

Những người đứng xem trò vui đều trở nên trầm mặc, đột nhiên bọn họ cảm thấy, ở chỗ này, ai cũng là người đáng thương.

Ba người kia vừa nói lại vừa đánh. Hoàng đế bị bức lui đến góc tường, Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân thay nhau tấn công!

Một nhát kiếm trước đó của Trầm Vân Tân đâm vào quá sâu, vạt áo của hắn đã bị máu đỏ nhuộm càng lúc càng nhiều, bàn tay cầm vũ khí của hắn bắt đầu run rẩy. Làm sao hắn cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ chết ở dưới kiếm của hai người con trai!

"Xoạt"! Lại là một kiếm!

Lần này là kiếm của Trầm Ôn Du. Hoàng đế ăn đau rống lên một tiếng, sau lưng hắn lại bị Trầm Vân Tân đánh lén thành công!

Tiếng kiếm đâm vào thân thể người vang lên không ngừng, trên mặt đất máu văng khắp nơi, không biết là của ai nữa.

Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân chia nhau tấn công hoàng đế từ hai bên, nhìn thấy hắn dần dần hao hết khí lực, không còn chống đỡ được nữa!

"Phập" một tiếng, thanh kiếm của Trầm Ôn Du kiếm từ bên trái đâm xuyên qua thân thể hoàng đế!

Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, lại là một tiếng "phập" nữa cắt ngang tiếng động kia. Là kiếm của Trầm Vân Tân từ phía bên phải đâm vào thân thể hoàng đế!

Thân thể tựa như bị đào rỗng, là triệu chứng sinh mệnh đã bị tiêu hao hết.

"Các ngươi..." Hoàng đế chật vật khạc ra mấy chữ: "Nghịch tử!"

Hoàng hậu thở dài đứng lên: "Bắt đầu!"

Đoàn người sôi nổi đứng lên.

Đột nhiên một luồng ánh sáng cực lớn chiếu rọi vào trong mật thất khiến người ta không thể mở mắt ra được, giống như một cái hộp gỗ đột nhiên được mở tung ra cả bốn phía cùng nóc nhà. Thời điểm Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân mở mắt ra được, cái bọn hắn nhìn thấy là chung quanh có cả đống triều thần cùng binh lính đang trơ mắt nhìn hai người bọn họ đang mỗi người một thanh kiếm đâm vào trong thân thể hoàng đế, còn hoàng đế thì đang đang từ từ ngã xuống.

Yên lặng, không một âm thanh...

Bầu không khí an tĩnh lại quỷ dị đến đáng sợ...

Cho đến khi chợt có ai đó tỉnh lại trước, hắn rống lên một câu đến rách cả cổ họng: "Hành thích vua rồi! Hành thích vua rồi!"

Lúc này mọi người mới phản ứng lại. Thái tử trước đây cùng Thái tử hiện tại, ngay trước mặt văn võ bá quan, giết hoàng đế!