[BHTT] Gặp Lại

Chương 13: Vậy hôn hai cái, chị có hết giận không?



Kết quả hai người có đến gần một tháng không gặp mặt. Tần Tuyết Nhiễm vẫn thường xuyên nhắn tin cho Lâm Dương Thần nhưng nàng đều trả lời cực kì miễn cưỡng, thái độ lãnh đạm, gọi điện thì nói chuyện chưa bao lâu lại tìm cớ cúp máy. Mỗi lần cô muốn gặp mặt người kia đều lấy lý do bận học để từ chối.

Hôm nay Tần Tuyết Nhiễm tra ra được Lâm Dương Thần đã thi xong cuộc thi kia từ hai tuần trước, lửa giận trong lòng liền bốc lên. Cô không biết bản thân đã làm sai điều gì để bị đối xử lạnh nhạt như vậy, rõ ràng lúc trước vẫn còn bình thường.

Hai người chỉ vừa mới xác định quan hệ không lâu, còn chưa kịp hưởng thụ giai đoạn đầu ngọt ngào vui vẻ của tình yêu thì Lâm Dương Thần đột nhiên thay đổi.

Không cam lòng, Tần Tuyết Nhiễm quyết định tìm nàng nói chuyện rõ ràng.

Tần Tuyết Nhiễm canh đúng giờ Lâm Dương Thần vừa tan học, quen đường quen lối đi đến phòng trọ của nàng. Nhưng khi đến nơi cô lại bị người yêu tặng cho một món quà bất ngờ.

Vừa lên lầu Tần Tuyết Nhiễm đã nhìn thấy Lâm Dương Thần đang bị một cô gái khác áp ở trên tường.

Cô gái kia dễ dàng dùng một tay túm lấy hai cổ tay của nàng ghì chặt trên đỉnh đầu, tay còn lại siết chặt eo, đầu gối chen giữa hai chân nàng. Đứng ở góc độ của Tần Tuyết Nhiễm chỉ nhìn thấy hai người kia đang ôm nhau thắm thiết, hai thân thể dính chặt lấy nhau không kẽ hở.

Tần Tuyết Nhiễm chỉ biết ngơ ngác nhìn một màn này. Cho nên Lâm Dương Thần là đã thay lòng, vì vậy thời gian qua mới lãnh lạc cô?

Nên làm thế nào? Đi hay ở lại? Đầu óc Tần Tuyết Nhiễm chỉ tồn tại một mảng trống rỗng. Ngôn Tình Sủng

"Không muốn... Buông ra!"

Nghe thấy âm thanh chống cự mang theo mười phần chán ghét từ Lâm Dương Thần, thoáng chốc tỉnh thần, cô nghĩ cũng không nghĩ liền tiến đến dùng sức lôi nữ nhân kia ra, sức lực lớn đến nỗi cô ta mất đà té ngã xuống dưới đất.

Tần Tuyết Nhiễm tức giận siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm nhìn cô ta. Lâm Dương Thần được thả tự do cũng sửng sốt nhìn một màn trước mặt, rõ ràng là rất bất ngờ khi Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện ở chỗ này.

"Cô là ai?" Nữ nhân kia vô cùng tức giận đứng lên chất vấn kẻ vừa xen vào chuyện tốt của mình. Xém chút nữa cô ta đã hôn được Lâm Dương Thần.

"Lâm Dương Thần là bạn gái của tôi. Tránh xa em ấy ra, nếu không đừng có trách!" Tần Tuyết Nhiễm gần như là gằn ra từng chữ, ánh mắt sắc bén, toàn thân phóng ra khí tức lạnh lẽo đáng sợ khiến Lâm Dương Thần đứng một bên chứng kiến cũng bị doạ đến nhũn chân.

"Là thật sao?" Nữ nhân xoay đầu hỏi Lâm Dương Thần.

Lâm Dương Thần vội gật gật đầu.

"Vậy thì đã sao? Hoa đã có chậu tôi đây vẫn muốn đập chậu cướp hoa."

Nữ nhân kia hất cằm nói. Nếu cô ta biết Tần Tuyết Nhiễm là hạng người gì khẳng định sẽ không dám vênh váo như vậy.

Không muốn nhiều lời, Tần Tuyết Nhiễm nhếch miệng trào phúng phất tay ra hiệu, không tới 15 giây đã có bốn đàn em từ đâu xuất hiện, cung kính gật đầu với cô.

Đại tỷ có gì phân phó?"

"Kéo cô ta đi chỗ khác giáo huấn một chút cho tôi."

"Dạ." Bốn đàn em đồng thời tiến lên làm nữ nhân kia hoảng sợ, trong một khắc bất chợt hiểu rõ bản thân vừa chọc phải người không nên đắc tội.

"Này các người định làm gì?"

Khi tiếng la hét biến mất ở dưới lầu, người cũng bị đưa đi xa Tần Tuyết Nhiễm mới ung dung liếc Lâm Dương Thần một cái rồi xoay người rời đi.

Lâm Dương Thần còn đang trợn mắt nhìn cảnh tượng nữ nhân kia bị cưỡng ép mang đi thì phát hiện Tần Tuyết Nhiễm cũng rời khỏi, nàng liền thu hồi lại biểu tình, im lặng cúi đầu bước theo sau.

Tần Tuyết Nhiễm càng đi càng cảm thấy tức giận. Cô cố tình thả chậm bước chân chờ một lời giải thích từ Lâm Dương Thần, nhưng đi được một đoạn người kia vẫn không thèm nói tiếng nào, chỉ lủi thủi đi theo phía sau mình.

Tần Tuyết Nhiễm bỗng dừng lại, Lâm Dương Thần không phanh kịp liền đụng vào lưng cô.

"Lâm Dương Thần!"

"Em là cố ý chọc giận tôi có đúng hay không?" Tần Tuyết Nhiễm quay đầu lại phẫn nộ chất vấn. Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên nàng, quả nhiên là đã tức giận không ít.

"Em không có." Lâm Dương Thần bị doạ lùi ra sau hai bước, nhỏ giọng đáp.

"Không có? Em nhìn xem em đã làm cái gì? Hơn một tháng trước em nói bận học bận thi không thể gặp, tôi chấp nhận. Nhưng em đã thi xong từ lâu rồi, vì sao vẫn tìm cớ tránh mặt tôi? Vì sao cùng người khác thân mật như vậy hả?" Tần Tuyết Nhiễm càng nói càng tức giận.

"Em..." Lâm Dương Thần ấp úng không biết nên giải thích thế nào.

"Em không có lời gì để giải thích với tôi sao? Em với cô ta rốt cuộc có quan hệ gì?" Tần Tuyết Nhiễm không nhịn được đưa hai ra bắt lấy hai vai Lâm Dương Thần lay lay, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.

Tuy là đại boss hắc đạo nhưng Tần Tuyết Nhiễm trước nay thể hiện ra ngoài luôn là thái độ hoà nhã, ôn tồn lễ độ. Gặp chuyện sẽ bình thản xử lý, sẽ không vì nhất thời nóng nảy mà làm ra hành vi mất kiểm soát. Nhưng hôm nay đối mặt trường hợp này lại khiến cho cô không kìm chế được đánh mất đi sự trấn định vốn có của mình.

Lâm Dương Thần còn chưa kịp nói gì thì bỗng nghe Tần Tuyết Nhiễm phát ra một tiếng than nhẹ. Nhìn thấy cô cắn răng biểu tình chịu đựng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là quét mắt một lượt từ trên xuống dưới thì mới phát hiện bắp tay trái của cô đang chảy máu, máu thấm ra lớp tay áo một mảng đỏ tươi.

Lâm Dương Thần cả kinh vội vàng hỏi: "Chị bị thương?"

"Không cần em quản!" Tần Tuyết Nhiễm định xoay người rời đi thì bị nàng bắt lấy vạt áo níu lại.

"Đừng vậy mà A Nhiễm. Em sai rồi. Trước về phòng để em kiểm tra vết thương cho chị được không? Nếu không em sẽ rất lo lắng."

Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc nhìn biểu cảm của Lâm Dương Thần, thấy vẻ mặt nàng đã gấp đến độ sắp khóc cuối cùng quyết định không lại cự tuyệt. Nghe được người kia nói lo lắng cho mình cơn giận trong lòng cũng tan đi chút ít. Hơn nữa cô còn đang chờ một lời giải thích thoã đáng từ nàng.

Về phòng trọ Lâm Dương Thần lập tức mở vết thương ra kiểm tra. Tay trái của Tần Tuyết Nhiễm trước đó bị dao chém đã băng bó qua tuy nhiên lúc nãy lại dùng sức quăng ngã nữ nhân kia làm hại vết thương một lần nữa vỡ ra, chảy máu.

Nàng cẩn thận tháo lớp băng cũ ra, giúp cô cầm máu sau đó băng bó lại từ đầu, động tác vô cùng thuần thục lại ôn nhu.

Cả quá trình Tần Tuyết Nhiễm đều không thèm nhìn nàng, cho đến khi cảm nhận được giọt nước ấm nóng rơi trúng cánh tay.

Một giọt rồi lại thêm một giọt.

Lâm Dương Thần vội đưa tay ra lau mất. Nàng cúi đầu thấp đến nỗi muốn chôn luôn vào cổ nên cô không thể thấy được biểu cảm trên mặt nàng.

"Em đang khóc sao?"

"....."

Không nghe được câu trả lời, Tần Tuyết Nhiễm dùng cánh tay không bị thương nâng cằm Lâm Dương Thần hòng ép người kia ngước mặt lên thì thấy nàng một gương mặt đáng thương nhìn mình, hai mắt đỏ hoe, nước mắt còn đang lã chã rơi xuống.

"Khóc cái gì? Là em chọc giận tôi có được hay không? Ai không biết còn tưởng là tôi đang bắt nạt em đó." Tuy lời nói là vậy nhưng ngữ điệu của cô đã mềm nhẹ hơn mấy phần.

"Không phải... A Nhiễm, thật ra... thật ra thời gian qua em không có cố ý lạnh nhạt chị. Em với nữ sinh đó cũng không có quan hệ gì hết, cô ấy theo đuổi em em đã từ chối, vừa rồi cũng là bị cô ấy cưỡng ép nhưng em không tránh thoát được, không phải... không phải em cố ý thân mật với người khác đâu... Hức." Càng nói nước mắt càng hung hăng rơi.

Chuyện Lâm Dương Thần từ chối hotboy Từ Trấn Minh lần trước đã bị đồn đi xa khiến bạn học xung quanh đều biết xu hướng tính dục của nàng. Kể từ lần đó nam sinh theo đuổi nàng đã không còn nhiều, ngược lại nữ sinh lại tăng lên không ít. Nhưng Lâm Dương Thần đều thẳng thừng từ chối bọn họ.

Nữ sinh vừa rồi chính là trường hợp đặc biệt. Cô ta càng bị từ chối thì lại càng hăng, mặt dày theo đuổi, tới đường cùng còn đi theo Lâm Dương Thần về đến tận nhà, bá đạo cưỡng ép nàng. Lâm Dương Thần sức lực không bằng lại thấp hơn người ta cả một cái đầu, chống cự thế nào cũng vô dụng.

Trùng hợp tình huống đó lại bị Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy.

Thời gian qua Lâm Dương Thần mặc dù nhớ Tần Tuyết Nhiễm đến phát điên nhưng lại không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Nàng lúc nào cũng nhốt mình trong những cảm xúc bất an, sợ hãi. Nỗi sợ khiến cho nàng tự phong bế bản thân, không thể không đối xử lạnh nhạt với Tần Tuyết Nhiễm, càng không dám đi gặp cô. Tinh thần sa sút còn khiến nàng không thể hiện tốt trong cuộc thi, không lấy được giải thưởng nào.

Tuy nhiên hôm nay nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm tức giận vì chứng kiến mình thân mật với người khác, tận tai nghe cô bá đạo tuyên bố chủ quyền rồi lại nhìn thấy cô bị thương chảy máu. Tất cả làm cho bức tường mà Lâm Dương Thần cố gắng dựng lên trong một tháng qua hoàn toàn sụp đổ, không nhịn được nữa khóc nức nở trước mặt cô.

Khóc đến đáng thương khiến tâm Tần Tuyết Nhiễm cũng trở nên mềm nhũn. Nhưng cô cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho kẻ đầu sỏ khiến cô tức giận như vậy.

"Em nghĩ chỉ cần nói vài câu thì tôi sẽ bỏ qua sao? Lâm Dương Thần, em rốt cuộc có yêu tôi hay không?"

Lâm Dương Thần thầm nghĩ nếu bản thân lại tiếp tục trốn tránh hậu quả sẽ chỉ làm tổn thương A Nhiễm, tổn thương chính mình. Đoạn tình cảm này nàng không muốn cũng không thể đánh mất.

Mà chuyện của Trịnh Tân Thành có lẽ sớm muộn sẽ tìm được hướng giải quyết. Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

"Em yêu chị."

Nói một câu yêu tôi mà phải khó khăn suy nghĩ nhiều đến vậy? Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn Lâm Dương Thần.

Lâm Dương Thần đưa tay lung tung lau đi nước mắt, gan bỗng nhiên biến lớn nhích lên phía trước, trước sự ngạc nhiên của Tần Tuyết Nhiễm hôn nhẹ lên cánh môi cô.

Một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời đi.

"Làm gì vậy?" Tần Tuyết Nhiễm vô cùng kinh ngạc khi nàng chủ động hôn mình, tuy trong lòng nhảy nhót nhưng mở miệng vẫn nói lời ngạo kiều: "Đừng tưởng hôn một cái thì tôi sẽ hết giận!"

Kết quả Lâm Dương Thần lại nhích tới mổ lên môi cô thêm một cái sau đó mỉm cười nói: "Vậy hôn hai cái, chị có hết giận không?"

Không!

Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt chợt biến đổi, tay vòng ra sau cổ Lâm Dương Thần kéo đầu nàng về phía mình rồi nhắm cánh môi của nàng hôn xuống.

Môi cùng môi ma sát, Tần Tuyết Nhiễm mạnh mẽ liếm miết cánh môi Lâm Dương Thần sau đó nhanh chóng dò đầu lưỡi ra cạy mở hàm răng của nàng tiến vào. Đầu lưỡi linh hoạt quét qua răng môi, đẩy vào sâu bên trong khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi nhẵn nhụi thơm ngọt của đối phương, liếm nhẹ, rồi lại nhiệt tình tấn công đưa đẩy.

Lâm Dương Thần bị tập kích phản ứng đầu tiên là dại ra, nhưng sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại tận hưởng xúc cảm khác lạ cùng hương vị ngọt ngào trong khoang miệng. Trước sự khiêu khích, dây dưa truy đuổi không ngừng nàng cũng bắt đầu nắm được tiết tấu, trúc trắc đáp trả Tần Tuyết Nhiễm, hai tay vô thức vòng ra câu lấy cổ cô ôm chặt.

Có được sự đáp trả Tần Tuyết Nhiễm càng trở nên càn rỡ, đầu lưỡi kích động xâm lược từng tấc không gian trong miệng Lâm Dương Thần, không bỏ sót bất kì nơi nào, muốn đem hết nước bọt cùng khí tức ngọt ngào nuốt vào trong bụng. Có lúc lại quấn chặt lấy chiếc lưỡi đối phương đưa đẩy, trêu đùa.

Nụ hôn ngọt ngào đến mức giống như ăn viên thạch đường, nồng nhiệt đến nỗi quên luôn hô hấp, thẳng đến khi không còn dưỡng khí cả hai mới lưu luyến tách ra.

Khi hai đôi môi đỏ mọng tách ra, bờ môi cũng kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh ái muội. Tần Tuyết Nhiễm vươn lưỡi ra liếm lấy nó, nuốt vào trong bụng.

Cô nhìn gương mặt Lâm Dương Thần hồng lên vì thiếu khí, vì khóc mà chóp mũi cũng đỏ, cặp mắt ngập nước có chút mê ly, trên gò má xinh đẹp còn lưu lại nước mắt chưa khô, kìm lòng không được dùng cánh tay không bị thương kéo mạnh khiến nàng nhào vào lồng ngực mình, ôm chặt lấy nàng.

Cô gắt gao ôm nàng, giống như ôm trong lòng toàn bộ thế giới.

Lâm Dương Thần tham lam hưởng thụ độ ấm trên người Tần Tuyết Nhiễm, cái mũi hít hít ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô.

Khí tức cùng mùi hương quen thuộc vẫn luôn là thứ khiến nàng say mê chìm đắm, nhớ mãi không quên.

"Thần nhi, thời gian qua vì sao em lại né tránh chị?" Qua một lát Tần Tuyết Nhiễm mới nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Dương Thần lắc đầu không nói. Chính xác là nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào.

"Thật sự không muốn nói với chị?"

Lại không nhận được câu trả lời, Tần Tuyết Nhiễm chỉ biết thở dài.

"Thôi được, chị không ép em, đợi đến khi em sẵn sàng thì hãy nói với chị. À phải rồi, chị còn có một chuyện muốn thương lượng với em."

"Chị nói đi." Người lòng phát ra âm thanh có chút ủ rũ.

"Chị cho vài người đi theo bảo vệ em có được không?"

Lâm Dương Thần từ từ rời khỏi cái ôm của Tần Tuyết nhiễm, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô, như muốn hỏi vì sao phải làm điều đó.

"Ai... không phải chị muốn giám sát em, chị chỉ muốn bảo vệ em. Em xem em nhỏ yếu như vậy, bị người ta bắt nạt cũng không đường phản kháng. Nếu về sau lại xuất hiện thêm vài kẻ như nữ nhân hôm nay thì phải làm sao đây?"

Tần Tuyết Nhiễm thật không dám tưởng tượng ngày hôm nay nếu mình không đúng lúc xuất hiện thì nữ nhân kia sẽ làm tới cái gì? Hiện tại nghĩ lại cô vẫn cảm thấy vô cùng tức giận. Lâm Dương Thần là của cô, vậy mà lại bị cô ta chiếm tiện nghi, cô thật không muốn ngoài mình ra còn có người khác ôm nàng thậm chí chạm vào nàng dù chỉ một chút.

"Hơn nữa quan hệ của chúng ta sớm muộn gì cũng bị truyền ra. Kẻ thù bên ngoài của chị vốn không ít, chị sợ bọn chúng sẽ nhắm vào em. Chị không muốn em gặp nguy hiểm."

Vấn đề này Tần Tuyết Nhiễm cũng không có phóng đại, kẻ thù của cô xác thực có rất nhiều. Thấy Lâm Dương Thần vẫn do dự nhìn mình, cô sốt ruột bồi thêm lời đảm bảo: "Có điều em yên tâm. Vệ sĩ chỉ âm thầm đi theo phía sau em, không gặp trường hợp bất đắc dĩ sẽ không lộ diện, càng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em."

Tần Tuyết Nhiễm vốn định âm thầm làm chuyện này. Nhưng từ cái lần hai người tỏ tình cô đã phát hiện Lâm Dương Thần rất nhạy bén, ngày thường vệ sĩ đi theo cô đều sẽ không lộ diện nhưng vẫn bị nàng nhìn ra.

Nếu cô giấu diếm chuyện này, đợi đến khi nàng tự phát hiện ra khẳng định sẽ rất giận cô. Dù gì trên đời này cũng không có ai muốn cả ngày bị người khác theo sát, mất hết không gian riêng tư.

Tần Tuyết Nhiễm nói đến hợp tình hợp lý, Lâm Dương Thần cũng không có lý do gì để từ chối.

"Em sẽ nghe chị. Nhưng mà không cần nhiều người, hơn nữa cũng không được quá lộ liễu, em không muốn bị người xung quanh chú ý."

"Được, đều nghe em."

Có được sự đồng ý, cô thoã mãn liền một lần nữa ôm nàng vào lòng, hưởng thụ cảm giác ấm áp thiếu vắng suốt một tháng qua.

Còn vấn đề nàng vì sao lãnh lạc cô cứ thế cho qua. Sau đó hai người tiếp tục tháng ngày bên nhau hạnh phúc, Tần Tuyết Nhiễm có thời gian đều sẽ đến tìm Lâm Dương Thần hẹn hò, cùng nhau ăn uống đi dạo, hoặc nhìn nàng vẽ tranh, học bài.

Mỗi lần Lâm Dương Thần bận học Tần Tuyết Nhiễm đều sẽ ngồi ở một bên nhìn ngắm nàng, ngắm mãi không chán. Đến khi Lâm Dương Thần xấu hổ lấy sách che mặt lại cô mới thu hồi tầm mắt, giả vờ cầm một quyển sách lên đọc, đọc được một lát lại bỏ xuống tiếp tục công cuộc ngắm mỹ nhân của mình, ngắm thôi không đủ còn phải nhích lại gần đè nàng ra hôn cho đã cơn thèm.

Tần Tuyết Nhiễm thừa nhận bản thân bị nghiện cảm giác hôn Lâm Dương Thần. Hương vị trong khoang miệng của nàng rất ngọt, ngọt nhưng không ngấy, rất thanh. Nó giống như một loại chất gây nghiện làm cho cô trầm mê, làm cho cô càng muốn càng nhiều, muốn xâm nhập, dây dưa nhấm nháp, đoạt đi thứ hương vị say đắm lòng người.