Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 49



Cam Điềm trở lại thành Bắc, ngoan ngoãn ngồi xổm đợi cách ly ở khách sạn xong, sau n lần làm test covid cuối cùng đã có thể trở về công ty làm việc.

Cô cảm thấy khoảng thời gian này như giấc mộng xuân, không được chân thật cho lắm.

Để ăn mừng cô thuận lợi trở về, bốn con nhãi ở phòng hào phóng đột xuất, góp tiền mời cô đi ăn thịt nướng.

Lúc nghỉ trưa vào ngày làm việc, quán thịt nướng Mỹ Mỹ dưới lầu công ty không còn chỗ ngồi.

Phục vụ đặt cái bếp than lên bàn, vừa đặt vỉ nướng xong thì Cam Điềm không kịp chờ đợi đã cho luôn miếng ba chỉ bò lên vỉ.

Thịt nướng đỏ bừng run run giữa lớp dầu, đôi mắt nai của Cam Điềm mở trừng trừng nhìn, chỉ chờ chín là sẽ lao vào ăn như cơn gió cuốn.

Ngũ Phúc đưa cho cô một đĩa súp nhỏ trộn cà rốt và khoai tây, “Tôi nói này Nhị Điềm, sao bạn phải thèm thuồng thế. Theo lý thuyết, cách ly ở bạn trai cũ lâu như vậy sớm được ăn thịt đến no cả bụng rồi chứ.”

“Nào có thịt ăn!Người chưa bao giờ trải qua việc không được ăn thức ăn ngoài, không đặt được đồ ăn trên mạng, không được đến tiệm ăn, căn bản không có quyền lên tiếng.”

Cam Điềm để súp khoai tây sang một bên, vẫn hết sức chuyên chú, toàn tâm toàn ý chờ thịt nướng.

” Giả bộ vừa thôi, chúng tôi nói thịt kia cơ. Bạn đừng nói với bọn tôi, cô nam quả nữ ngây người suốt mười bốn ngày, không có chuyện gì phát sinh nhé? Cứ làm như bọn tôi là trẻ mẫu giáo dễ gạt lắm không bằng?”

” Kể toàn bộ chi tiết ra đây,nếu không tuyệt đối không tha cho bạn, đại soái ca có mấy khối cơ bụng, được hay không đươc?”

“Nhị Điềm, với thân hình yêu nghiệt này chắc chắn đã ép khô anh bạn trai cũ đẹp trai kia không thừa một giọt chứ gì.”

“Quá độc ác, chả trách nhìn bạn no đủ chỗ nào cũng thịt là thịt, cơ thể như muốn nổ tung luôn ấy.”

“Anh ta rên rỉ nghe sướng không? Trên sách nói,đàn ông dáng dấp càng đẹp trai thì càng lẳng lơ.”



Cam Điềm đang cắt nhỏ miếng thịt nướng, nghe được những lời nói này, tay cô bỗng mềm nhũn đánh rơi cả chiếc kéo “loảng xoảng” xuống mặt lò.

Đầu vội vàng ngó nghiêng xung quang, thấy không ai nghe được mới thở phào nhẹ nhõm.



Khuôn mặt cô đỏ như quả hồng nhỏ chín rực trên cây, ấp úng, “Không, không phải như mọi người tưởng tượng đâu.”

“Không phải?” Ngủ Phúc nhìn cô với ánh mắt của người từng trải, kinh qua đủ loại chuyện trên đời, “Một đại soái ca như hoa như ngọc lắc lư trước mặt bạn mà bạn còn có thể làm liệt nữ giữ gìn trong trắng, kiềm chế không ăn anh ấy ư? Được, Nhị Điềm, bạn tài giỏi.”

“Chúng mày đừng nói Nhị Điềm như vậy.” Đại Diễm trượng nghĩa mở miệng đỡ lời giúp cô, sau đó quay mặt sang nói với cô rằng, “Tục ngữ có câu, phù sa không chảy ruộng ngoài, Nhị Điềm, đều là chị em trong nhà, hay bạn nhường anh ấy cho mình đi.”

“Đại Diễm, dựa vào cái gì mà nhường cho bạn, tao cũng muốn ôm đại soái ca, còn muốn lặn lộn ngủ cùng anh ta nữa.”

Mấy con nhỏ bắt đầu ồn ào làm loạn, nội chiến nổ ra.

Hơi nóng của lò nướng nghi ngút bay lên, thái dương Cam Điềm ngưng tụ từng giọt mồ hôi óng ánh, thật không biết là do nóng hay do bọn nhỏ này ì èo ầm ĩ làm loạn.

Thật mất mặt ! Khách trong tiệm đều quay sang nhìn bọn họ đây này.

“Anh ta ngoại trừ khuôn mặt thì có gì đâu, hồi đại học thích giả lạnh lùng, đóng vai mặt đơ. Nữ sinh còn nói anh ta hờ hững chảnh chó. Đàn ông như vậy, bọn mày còn muốn lấy về làm chồng? Vài phút là bị bạo lực lạnh ngay! Được rồi, không nói đến anh ta nữa, thịt cháy rồi kia, nhanh nhanh chuyên tâm ăn thịt đi.”

Cam Điềm nỗ lực giải trừ nội chiến.

“Anh ta không kiêu căng lạnh lùng, rõ ràng còn cười và chào hỏi với bọn này mà, còn nói ‘Cảm tạ mọi người thường ngày đã chăm sóc Cam Điềm’ !” Đại Diễm hình tượng hoa si.

“Xin nhờ, là “Cảm ơn” không phải “cảm tạ” Câu nói này hại tao cả đêm ấy mơ mộng xuân, quần cũng bay luôn. Ngũ Phúc hình tượng hoa si +1.

Cam Điềm hoảng hốt, hình như lúc ấy Giang Dĩ Hằng cười thật.

Hiện tại nghĩ kĩ lại thì làm sao có thể! Lúc trước anh ta ngay cả lời cũng lười nói với các nữ sinh khác, chứ đừng nói đến việc cười với bốn con nhỏ.

Chẳng lẽ người đàn ông này…đã thay đổi?

Tam Nhạc cầm miếng rau xà lách xanh mướt trong tay, lại chấm miếng thịt nướng vào nước sốt béo ngậy rồi đặt lên, nhẹ nhàng gói lại, dường như nhớ đến chuyện gì, ngước mắt nói với Cam Điềm, “Đúng rồi, mấy ngày bạn không có ở đây, ông chủ khách sạn Phạm tổng đến tìm banh khá nhiều lần đấy.”

Vừa nhắc đến cái tên này, toàn thân Cam Điềm nổi cả rổ da gà da vịt.



Cam Điềm ngẫu nhiên quen Phạm tổng qua một vụ làm ăn. Anh ta là người chất phác, lập nghiệp sớm, đúng lúc gặp chính sách cải cách của thành Bắc, quả thực đã gây dựng quán trọ nhỏ nhà mình phát triển thành chuỗi khách sạn có quy mô, trở thành một trong những thương hiệu khách sạn cho người nước ngoài tầm cỡ ở thành Bắc này.

“Phạm tổng này vẫn say đắm bạn nhỉ, dù bị bạn từ chối vô số lần, anh ta vẫn còn nồng nhiệt chào đón. Nếu không hay bạn cân nhắc rửa tay gác kiếm không làm con buôn nữa, đổi lại đi làm bà chủ nhà đi?”

“Nhị Điềm, nếu bạn muốn đi làm bà chủ nhà nhớ cho tôi cắp tráp đi theo nhé.”

“Tôi cũng thế.”

“Đại Diễm, sao cái gì bạn cũng muốn tranh với tôi thế!”



Đấy, lại cãi nhau rồi.

Cam Điềm đỡ trán, chỉ có điều công nhận Phạm tổng chung tình với cô thật, thậm chí đã từng mua toàn bộ robot mà cô rao bán.

“Ngài cần nhiều robot như vậy à?” Cô nơm nớp lo sợ hỏi dò.

Kết quả đối phương cười sang sảng nói, “Không sao, Điềm Điềm, nhà tôi có kho hàng khá lớn, mua dùng không hết thì đặt trong nhà kho cũng được. Nếu không đủ chỗ để tôi lại mua thêm mấy gian nhà kho nữa. Tôi biết, hiện giờ phụ nữ đều phải có sự nghiệp của riêng mình, em an tâm, tôi và mẹ tôi đều muốn em là một nữ doanh nhân thành đạt.”

“Điềm Điềm, tôi thích em ở tính cách vui vẻ nhiệt tình, mẹ tôi cũng rất ưng em, ở bên tôi đi, về sau tôi sẽ nuôi em béo tròn, bụ bẫm.”

Một màn tỏ tình chân thành tha thiết doạ Cam Điềm trốn như chuột, chạy như sói, sau này đánh chết cũng phải đi vòng qua Phạm tổng.

Thật không ngờ anh ta lại rất có nghị lực, càng bị áp chế càng bùng nổ mạnh mẽ.

Cảm giác có người khác theo đuổi mãnh liệt, thực sự như mắc nghẹn ở cổ, không được thoải mái cho lắm.

Cô đột nhiên nghĩ chắc năm đó Giang Dĩ Hằng bị cô theo đuổi như vậy cũng có cảm giác này đi.

Dù sao, ai nguyện ý bị người mình không thích quấn lấy bám riệt.

Nghĩ tới đấy, cô yên lặng gục đầu, ánh mắt u ám đau khổ.