Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Chương 47: 47




Lục Chính Hằng nhàn nhạt nói: “Vì sao chúng ta tu luyện, còn không phải là vì trường sinh, nghịch thiên cải mệnh, cố gắng tranh đấu với ông trời, giống như con trai ta nói, một Hoàng cảnh tầm thường, không cần sợ hãi.

”Tương Trạch và Sa Xuyên nghe được lời của Lục Chính Hằng, đôi mắt lạnh lẽo, dường như Lục Chính Hằng biết chết đến nơi rồi, đã cam chịu, tùy ý sỉ nhục Tề Hoàng sao.

“Một Vương giả tầm thường, vậy mà coi thường Hoàng giả như thế, thật sự muốn chết.

” Một giọng nói lạnh lẽo truyền ra, chỉ thấy một thanh niên vô cùng anh tuấn, nhìn chằm chằm Lục Chính Hằng nói.

Dáng người thanh niên này cao ngất, mái tóc dài bồng bềnh, khí chất xuất trần, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lục Chính Hằng rất lạnh nhạt.

Hắn là Sa Mục, con trai xuất sắc nhất của Sa Xuyên, rất tự phụ.

Bình thường mà nói, cường giả cảnh giới thấp sẽ duy trì tôn kính đối với Vương giả, bởi vì cấp bậc như Vương giả, vô cùng đáng sợ, một luồng tinh thần lực đã có thể bóp nghẹt võ giả dưới Nguyên Thần cảnh.

Giờ có hai đại Vương giả lại ở đây, cho nên Sa Mục dám châm biếm Lục Chính Hằng.

“Vậy một con kiến Nguyên Thần tầm thường như ngươi nói lời sỉ nhục Vương giả, biết sẽ có kết cục là gì không.


” Lục Chính Hằng quay đầu, nhìn chằm chằm Sa Mục, đồng tử sâu thẳm, giống như lỗ đen.

Sa Mục nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Chính Hằng, linh hồn giống như rơi vào Cửu U, trở nên trống rỗng.

Sắc mặt Sa Xuyên bên cạnh chợt biến, tiến lên một bước, tinh thần lực vô hình tràn ra, cắt đứt tinh thần lực của Lục Chính Hằng.

Sa Xuyên nhìn về phía Lục Chính Hằng, sắc mặt vô cùng âm trầm, cuối cùng nói: “Lục huynh, chúng ta phải làm giao ước, trước khi chiến đấu của chúng ta còn chưa kết thúc, cấm không được công kích tiểu bối.

”Tinh thần lực cấp bậc Vương cảnh có thể lặng yên không một tiếng động khiến người dưới Vương cảnh chết đi, tuy rằng bọn họ liên thủ lại, nhưng cực kỳ phòng bị Lục Chính Hằng, chỉ sợ Lục Chính Hằng bộc phát sự điên cuồng, sắp chết phản công, dùng tinh thần lực giết thanh niên tuấn kiệt vương quốc bọn họ.

Ánh mắt Sa Mục lần nữa trở về bình thường, nhưng trên mặt có một tia tái nhợt, bởi vì hắn vừa mới suýt chút nữa chết đi, hận ý lưu chuyển trong mắt Sa Mục, nhưng mà cuối cùng nhếch miệng, không dám nói tiếp nữa, khủ ng bố của Vương cảnh đáng sợ hơn so với hắn tưởng tượng.

Cho dù bên cạnh có hai đại Vương giả, nhưng Vương giả bất chấp mọi thứ muốn giết hắn, hai đại Vương giả cũng không bảo vệ được hắn.

Tương Trạch hợp thời nói ra châm chọc: “Lục Chính Hằng, dùng tu vi Vương cảnh công kích tiểu bối, ngươi còn cần mặt mũi không.

”Lục Chính Hằng lười phản ứng hắn, nghiêng đầu nói: “Thứ nhất, là hắn nói lời bất kính, thứ hai, ta cũng không phải không biết xấu hổ như mấy người nào đó, đánh không lại thì hạ độc, ha ha ha.

”“Được, vậy dựa theo việc làm mà ngươi nói, rằng ngươi và ta là quan hệ đối địch, nhưng mà ngươi tốt hơn mấy tiểu nhân nào đó rất nhiều.

” Sau đó, Lục Chính Hằng mở miệng nói với Sa Xuyên.

“Ngươi! ”Sắc mặt Tương Trạch vô cùng khó coi, muốn nổi giận, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Cho dù dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể thắng, có thể sống sót, chính là cường giả, mà ngươi, hôm nay nhất định phải chết.

”“Ha ha ha.

” Lục Chính Hằng ha ha nói, giọng điệu mang theo sự châm chọc.

Sắc mặt Tương Trạch âm trầm, vốn định mở miệng, nhưng so đo với một người chết làm gì, lạnh lùng hừ nói: “Lục Chính Hằng, nghĩ xong chết như thế nào chưa.

”Phía dưới, Lục Trần đâm một câu: “Đừng lắm lời thế chứ, muốn đánh nhanh chóng đánh.

”Lục Trần chờ đến hoa cũng tàn rồi.

“Được, ta nghe lời con trai của ta.

”Lời vừa dứt, chân Lục Chính Hằng đạp đất, làm nó nứt ra mấy mét vết nứt mạng nhện, lên như diều gặp gió, bay vút về phía Tương Trạch.

Đồng thời hắn nắm tay lại, sức mạnh bắt đầu khởi động, ngưng tụ quyền ấn, giương kích Tương Trạch.

Lục Chính Hằng nói ra tay là ra tay, không có chút báo trước.

Nhưng mà thân là Vương giả tốc độ phản ứng của Tương Trạch rất nhanh, chân đạp hư không, thay đổi vị trí, đồng thời rời xa người kẹp chặt bên cạnh.

Chỉ thấy vị trí Tương Trạch đứng trước đó, ầm một tiếng, năng lượng bùng nổ, dư âm giống như vòng tròn sao lan tràn ra.

“Các ngươi rời đi trước, ta và Xuyên huynh giải quyết Lục Chính Hằng đã.

” Tương Trạch nói với một đám thanh niên phía sau.

Mười mấy người bọn họ phía sau, rất nhanh rời khỏi phạm vi giao chiến Vương cảnh.

Tuy rằng tu vi bọn họ không tệ, nhưng không thể tham dự Vương chiến, bởi vì dư âm tiếp xúc Vương chiến, đều sẽ khiến bản thân bọn họ bị trọng thương, thậm chí chết.


“Lục Chính Hằng phản công lúc sắp chết cũng vô dụng thôi.

” Sa Xuyên bắt đầu nói, sau đó ra tay, linh khí bão táp hội tụ xung quanh hắn, ngưng tụ thành một cây giáo năng lượng, sống động như thật, khí tức phía trên đan xen đáng sợ.

Sa Xuyên dùng sức một trận, cây giáo xuyên ra ngoài, mang theo khí thế xuyên qua mọi thứ.

Cùng lúc đó, Tương Trạch cũng ra tay.

Bàn tay Tương Trạch hóa đao, ngưng tụ thành một đao mang dài mười trượng, lúc huy động, đao mang nở ra đao ý, nháy mắt chém tới Lục Chính Hằng.

Sa Xuyên và Tương Trạch, một trái một phải, phát động công kích với Lục Chính Hằng.

Sắc mặt Lục Chính Hằng không thay đổi, bóng người đột nhiên gia tốc, giống như một ảo ảnh, trực tiếp xông lên trời cao, bởi vì chiến đấu ở tầng trời thấp, dư âm trút xuống rất có thể sẽ khiến vương cung bị thiệt hại.

Tốc độ mà Lục Chính Hằng bộc phát ra rất nhanh, sót lại một luồng năng lượng dao động, người đã không thấy bóng dáng.

.