Bí Mật Của Đôi Ta

Chương 15: Đi trăng mật



Sáng hôm sau, Vũ Bạch Y tỉnh dậy liền cảm thấy đau nhức vô cùng, đặc biệt là hạ thân cô đau dữ dội, như có chiếc xe cán qua cán lại vậy.

“ Bảo bối, dậy rồi “. Tiếng người đàn ông đã làm Vũ Bạch Y mệt chết ngày hôm qua vang lên, nghe giọng Hàn Minh chẳng thấy mệt mỏi mà lại thấy phấn khích mang chút trêu đùa.

“ Em...em muốn đi tắm “. Vũ Bạch Y ngại ngùng nói, cô muốn đi nhưng bây giờ cô đi không nổi. Đành phải nhờ vả thủ phạm tối qua.

“ Hửm... “. Hàn Minh thật sự muốn trêu đùa cô nên mới giả bộ ngây ngô hỏi mãi.

“ Anh...bế em đi đi, em đi không nổi “. Vũ Bạch Y thật sự rất khổ sở xuống nước năn nỉ anh.

“ ... “ Hàn Minh im lặng như không nghe thấy gì.

Vũ Bạch Y khóc không ra nước mắt, cô biết là anh muốn cô làm gì.

“ Minh, bế em đi tắm đi “.

Hàn Minh vẫn im lặng.

“ Ông...xã, bế em đi tắm đi “. Lần đầu tiên nói ra hai từ ‘ ông xã ‘ khiến cô có chút...ngại!

“ Được, bảo bối thật ngoan “. Hàn Minh hôn trán cô nhẹ nhàng bế cô vào nhà tắm, miệng vẫn không quên nói lời đường mật.

Vào nhà tắm, anh và cô cùng nhau đánh răng, rửa mặt nhưng đến lúc tắm thì...có hơi lâu, khoảng 1 tiếng sau mới thấy anh bế cô ra khỏi phòng tắm.

(hog nói cũng hiểu mà đúng hog mn 🤭).

Rồi anh và cô thay đồ xuống ăn sáng.

“ Bảo bối, chúng ta đi tuần trăng mật nha “. Hàn Minh đột nhiên lên tiếng khiến cô hơi ngỡ ngàng.

“ Tuần trăng mật...”. Vũ Bạch Y cô, khi chấp nhận lấy người đàn ông này thì cô nghĩ mình sẽ không có được tuần trăng mật trong mơ ước. Nhưng sự thật lại vừa lòng cô hơn.

“ Em không muốn đi sao “

“ Không có, tại em bất ngờ thôi “

Rồi sau khi ăn sáng, hai vợ chồng đã cùng nhau đến trung tâm thương mại mua đồ rồi lên máy bay tư nhân cùng với A Hắc và A Mộc bay đến xứ sở hoa anh đào – Nhật Bản để hưởng tuần trăng mật.

*

*

*

*

*

6h30p sáng, tức là nửa tiếng sau khi Vũ Bạch Y và Hàn Minh lên máy bay. Ông bước qua hàng rào được tỉa gọn gàng, Hàn Triết phải cảm thán...nơi này trước kia chỉ có vài loài cây được ông mang qua trồng thế mà bây giờ lại có thêm nhiều vườn hoa hồng và hoa tử đằng, những bông hoa này lại đang nở rộ như đón chào nắng sớm.

Dì Tần đang đứng trước sân dọn dẹp thì thấy ông qua với vẻ mặt vui vẻ liền chào hỏi, ngay cả bà cũng biết, ngôi biệt thự Angel này thay đổi rất nhiều từ khi có sự xuất hiện của Vũ Bạch Y. Vì bây giờ đang là nghỉ hè nên cô không phải đi học, thế là đi trồng hoa để tìm sự giải trí và cô lại đặc biệt thích hai loài hoa này. Hoa hồng tượng trưng cho một tình yêu cháy bỏng, một nét đẹp kiêu sa, quyến rũ. Còn hoa tử đằng tượng trưng cho một tình yêu vĩnh cửu của nước Nhật, sự bất chấp mặc cho khó khăn trong tình yêu.

(mình viết theo hiểu biết, không chắc chắn đúng hoàn toàn về ý nghĩa của loài hoa này, có sai sót mong các bạn bỏ qua😸)

“ Chào lão gia “

“ Sân vườn hôm nay trong thật tươi tắn “. Ông chỉ gật đầu rồi tấm tắc cảm thán.

“ Vâng, từ ngày có thiếu phu nhân ngôi biệt thự ngày trở nên có sức sống rất nhiều “. Dì Tần cũng tươi cười đưa ra ý kiến của mình.

“ Vậy hai đứa nhỏ dậy chưa ? “. Hàn lão gia cuối cùng cũng hỏi đến người cháu mà ông muốn gặp sáng nay.

“ Dạ...thiếu gia và thiếu phu nhân vừa lên máy bay lúc 6h, A Hắc nói là hai người đi hưởng tuần trăng mật “. Dì Tần e ngại lên tiếng, bà biết Hàn lão gia sẽ rất lo lắng nhưng mà bà lại không thể ngăn họ lại được.

“ Haizz, hai đứa nhỏ này. Đã mang bệnh lại dám xuất ngoại ra nước ngoài, tức chết ta mà “. Ông cũng không phải là tức gì, chỉ là muốn gặp cháu trai và cháu dâu yêu quý nhưng lại xuất ngoại không nói cho ông một câu, làm ông lo lắng muốn chết.

“ Vậy hai đứa nó có mang theo vệ sĩ không ? “. Giờ lo lắng nên ông chỉ biết hỏi xem anh có mang theo vệ sĩ để bảo vệ hai vợ chồng không thôi, haizz...thân già này bị đứa cháu yêu quý làm cho lo lắng đến chết đây này.

“ Dạ...dạ có ạ” Thật ra thì dì Tần cũng không biết anh có đem theo các vệ sĩ khác không, bà chỉ biết A Mộc và A Hắc có đi theo thôi nên bà nghĩ là chắc có các vệ sĩ khác đi theo...nữa.

“ Vậy thì được rồi, tôi về đây. Khi nào hai đứa nó về thì bảo nó sang gặp tôi “. Người thì cũng đã lên máy bay đi rồi thì ông cũng ở đây làm gì nữa, thôi thì đành về nhà chờ cháu về vậy, lo lắng cũng đành chịu thôi.