Bình Dương Công Chúa

Chương 17: Tuý Ông Chi Ý Bất Tại Tửu





Ngày kế tiếp.
Trên triều xảy ra một chút biến hóa nhỏ, đến khi Lý Thuật phát hiện ra thì hết thảy đã là trần ai lạc định*.
*trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Đầu tiên là lúc lâm triều, Nhị hoàng tử Lý Viêm bẩm tấu về chuyện "Dĩ lương đại tiền", nói đây là việc quan trọng, quan viên Hộ Bộ gần đây đều vội vàng đi cứu tế tình hình hạn hán, Hộ Bộ nhân lực không đủ, muốn chọn thêm vài vị quan bát phẩm, cửu phẩm để bổ sung.
Thái Tử ngoài sáng trong tối trào phúng Nhị hoàng tử quản không nổi Hộ Bộ, nhưng cũng không thấy hành động của Nhị hoàng tử có gì khác thường, vì thế cũng không phản đối.
Chính Nguyên Đế bèn phê chuẩn.
Vì thế tới buổi chiều, Nhị hoàng tử đã nộp sổ con lên trên, trình bày thay đổi nhân sự ở Hộ Bộ, một trong số đó là Thẩm Hiếu.
Từ chính bát phẩm giám sát ngự sử thành chính bát phẩm Hộ Bộ đề cử, quan giai không đổi, nhưng Hộ Bộ vẫn là mảnh đất màu mỡ, bởi vậy cũng coi như là lên chức một phen.
Chính Nguyên Đế lập tức phê bút son, đồng ý.
Khi tin tức truyền đến Đông Cung, Thái Tử còn đang luyện chữ, mắt cũng không nâng, cười khỉnh một câu, "Lão nhị gần đây dùng người càng ngày càng......!không có khuôn khổ gì cả."
Dùng một kẻ hàn môn không có gia thế bối cảnh để lung lạc Hộ Bộ, xem ra kế "Dĩ lương đại tiền" này thực sự làm lão nhị luống cuống tay chân.
Nghĩ thế nên Thái Tử cũng không coi chuyện này là đại sự.
Cứ như vậy Thẩm Hiếu liền thuận lý thành chương mà trở thành chính bát phẩm Hộ Bộ đề cử.
Sau khi ở Ngự Sử Đài bàn giao công việc xong, mới ló mặt ra khỏi Chu Tước môn, đã thấy có người hầu đến đón, vô cùng thân thiện, "Thẩm đại nhân mạnh khỏe, Nhị hoàng tử mời ngài qua phủ một chuyến."
Nói rồi vẫy tay, một chiếc kiệu bốn người khiêng xuất hiện.
Thái độ dù nồng nhiệt, nhưng lúc chiếc kiệu dâng đến trước mặt cũng không hỏi xem Thẩm Hiếu có rảnh hay không.
Thẩm Hiếu nhẹ gật đầu, nói một câu "Làm phiền", rồi nhấc vạt áo ngồi lên.
Theo quy định Đại nghiệp, hoàng tử công chúa sau khi thành niên xuất cung đều mở phủ tại phường Thập Tam Vương phía bên phải hoàng thành.

Cách rất gần hoàng cung, từ Chu Tước môn rẽ phải là tới.
Thẩm Hiếu vén rèm kiệu, nhìn cổng son của một loạt tòa phủ đồ sộ, đây đều là phủ đệ hoàng thân quốc thích, đột nhiên chàng cứng người khi lướt thấy mấy chữ trên biển vàng: "Bình Dương công chúa phủ".
Chàng khẽ nhíu mày, lập tức thả rèm xuống.
Không bao lâu, cỗ kiệu dừng lại, người hầu cong eo vén rèm, hạ kiệu, "Thẩm đại nhân, mời."
Lý Viêm gặp Thẩm Hiếu ở chính sảnh.

Thẩm Hiếu trước tiên quỳ xuống hành lễ, sau khi vấn an xong mới ôn tồn nói, "Vi thần đa tạ Nhị hoàng tử tiến cử."
Khi chàng đứng dậy, tay trái vẫn còn đơ cứng.
Lý Viêm chủ động duỗi tay đỡ chàng lên, sau đó một đường kéo tay chàng tới chỗ bàn trà.
Hắn cười nói, "Thẩm đại nhân, mời ngồi."
Chiêu hiền đãi sĩ thì ý đầu tiên đã thành.
Nếu là bát phẩm tiểu quan bình thường được tiếp đãi như vậy sợ là thụ sủng nhược kinh.

Nhưng Thẩm Hiếu trên mặt không có bất kì cảm xúc nào, thậm chí có vẻ trầm tĩnh quá mức.
Thị nữ dâng cho Thẩm Hiếu một chén trà nhỏ, Nhị hoàng tử ngồi trên ghế chủ tọa hỏi một cách quan tâm, " Tay trái bị thương giờ thế nào rồi?"
Thẩm Hiếu vẫn rũ tay trái bên người, trả lời, "Không phạm đến gân cốt, tĩnh dưỡng một thời gian là tốt rồi, đại phu cũng đã kê đơn."
Thẩm Hiếu chắp tay, "Vẫn phải cảm ơn y quan trong phủ điện hạ."
Lý Viêm xua tay, cười sang sảng, "Cảm ơn cái gì.

Khang Ninh trưởng công chúa dù sao cũng là cô của bổn vương, dù nàng ta làm bậy, bổn vương cũng khó mà nói lại một câu.

Ngươi bị thương như vậy ta cũng không thể đòi công bằng cho ngươi, thực áy náy."
Thẩm Hiếu vội nói, "Điện hạ chịu giải vây cho thần đêm qua thần đã vô cùng cảm kích.

Ngày sau điện hạ cần đến thần, thần chắc chắn tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy!"
Nói liền đứng lên, chắp tay thi lễ với Lý Viêm.
Lý Viêm cười hài lòng.
Tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy.

Tám chữ này mới là trọng điểm của hôm nay.
Lý Viêm muốn Thẩm Hiếu cảm kích hắn, đối với hắn một lòng trung thành, như vậy mới có thể thay hắn tháo gỡ thế cờ "Dĩ lương đại tiền" này.
Trong lòng nghĩ là vậy, chẳng qua không thể nói trắng ra mà thôi.
Lý Viêm liền nói:
"Cái gì mà tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy? Bổn vương tiến cử ngươi là để ngươi thực sự cống hiến cho triều đình chứ không phải vì tư lợi.

Ngươi muốn cúc cung tận tụy thì cũng phải là với triều đình chứ không phải ta."
Thẩm Hiếu rũ mắt, trong mắt tựa hồ lóe lên một tia cười trào phúng, nhưng rất nhanh đã giấu đi, chỉ đáp: "Thần đã biết."
Khách chủ đều vui.
Thẩm Hiếu hôm nay mới đổi sang chức quan mới, mọi việc ở Hộ Bộ tất nhiên không thông hiểu, Lý Viêm cũng không vội bắt chàng làm việc.

Vì thế sau đó hắn chỉ tùy ý nhắc đến chút tri thức thư tịch, hoặc chút chuyện nhàn thoại trong triều, lại mời Thẩm Hiếu ở lại ăn một bữa cơm, thuận tiện tặng chàng một căn nhà lớn ba lối vào, thêm nha hoàn, hạ nhân sai sử, cùng một đống châu báu.
Thẩm Hiếu vẫn giữ gương mặt vô cảm như cũ, chỉ chắp tay thi lễ nói một câu, "Vi thần đa tạ điện hạ." Sau đó thản nhiên tiếp nhận.
Lý Viêm thấy vẻ bình tĩnh của chàng, không khỏi nhìn chàng thật lâu.
Thẩm Hiếu đi rồi, người hầu thân cận của Lý Viêm thu dọn chung trà chàng đã uống qua, có chút không vui, thỏ thẻ:"Điện hạ, nô tài cảm thấy Thẩm đại nhân hắn......có chút không biết tốt xấu.

Ngài đây là chiêu hiền đãi sĩ, lại còn thưởng nhà tặng nô, đáng ra hắn phải uốn gối dập đầu, mang ơn đội nghĩa, nhưng Thẩm đại nhân hắn lại trưng cái mặt đó ra.

Cứ như......!cứ như những thứ kia là hắn đáng được nhận vậy."
Lý Viêm im lặng trong chốc lát, lại đột nhiên nói: "Hắn rất giống Bình Dương."
Người hầu nghe không hiểu, muốn hỏi, rồi lại thấy Lý Viêm như chìm vào hồi ức, liền vội vàng ngậm miệng.
"Khi mới mười lăm tuổi, Tước Nô đã bắt đầu lộ ra tài năng trước mặt Thái Tử.

Mỗi khi nhận được ban thưởng của Thái Tử, biểu cảm của muội ấy cũng giống như Thẩm Hiếu lúc nãy, lạnh nhạt lại bình tĩnh, chưa từng có cảm giác thụ sủng nhược kinh."
Khi đó tình cảm huynh muội giữa bọn họ còn rất tốt.

Lý Viêm không thể chấp nhận việc Lý Thuật công khai giúp sức cho một hoàng tử khác ngoài hắn, không hề nghĩ đến việc hắn có thể vì thế mà đánh mất toàn bộ địa vị trên triều.


Hắn coi hành động đó là phản bội.
Hắn khi đó nghẹn một cục tức, mắng muội ấy là con chó dưới chân Thái Tử, vẫy đuôi lấy lòng chỉ vì muốn được Thái Tử thưởng những thứ vàng bạc chó má kia.
Lý Thuật chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lãnh đạm lạ lùng:
"Đây không phải là ban thưởng, nhị ca, đây là một giao dịch công bằng.

Ta dùng mưu kế đổi lấy tiền tài quyền lực."
Đó là cuộc mua bán.
Lý Viêm nghĩ, Thẩm Hiếu và Tước Nô đúng là thông minh giống nhau, rõ ràng nhận thức được bản chất của chính trị.

Đơn giản chính là dùng những thứ mình có, như trí tuệ, thậm chí như là sinh mệnh, để trao đổi tài phú và quyền lực vô thượng.
Một cuộc trao đổi rõ ràng.
Bọn họ tự dán giá cả lên người, đứng trên bàn cân chính trị, chờ người khác đến mua.
Người hầu đứng lặng một bên, nhìn Nhị hoàng tử trước giờ vẫn xưng là vũ dũng cương nghị, lúc này trong ánh mắt chỉ đầy cảm xúc hoài niệm chua xót.
*
Khi Thẩm Hiếu ra khỏi phủ Nhị hoàng tử, kiệu đã sớm chờ ở bên ngoài, kiệu phu khom người mời chàng bước lên.

Nhưng kiệu mới đi được quãng đường dài chưa tới một nén nhang, đang muốn rẽ trái thì chợt nghe đằng trước truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc.
Ngã rẽ không rộng lắm, huống chi xe ngựa phía trước lớn hơn rất nhiều, tất nhiên phải có một cái lùi về phía sau.
Thị vệ bên xe ngựa hô lớn, "Nhường đường, đây là xa giá của Bình Dương công chúa!".
Kiệu phu tất nhiên không dám tranh đường của Bình Dương công chúa, vội vàng nâng kiệu tránh sang một bên.
Bên trong kiệu Thẩm Hiếu nghe được liền xốc màn lên nhìn ra bên ngoài.
Xe ngựa của Bình Dương công chúa chạy về phía trước, khi đi qua bên cạnh cỗ kiệu của Thẩm Hiếu cũng có một bàn tay vén rèm lên, Lý Thuật và Thẩm Hiếu mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Lý Thuật giơ tay ra hiệu, xe ngựa lập tức dừng lại.
Lý Thuật nhếch môi:
"Hóa ra là Thẩm đại nhân, còn chưa chúc mừng Thẩm đại nhân vào Hộ Bộ.
Nàng vuốt vuốt hàng mày: "Vào Hộ Bộ rồi đúng là không giống khi trước, thoắt cái đã có kiệu để ngồi, phô trương thật nha."
Thẩm Hiếu im lặng nhìn nàng một cái, vén rèm xuống kiệu, nép một bên xe ngựa chắp tay hành lễ, "Vi thần tham kiến Bình Dương công chúa."
Lý Thuật liếc xuống, thấy cánh tay chàng vẫn không thể hoạt động bình thường.
Nàng nhớ tới chuyện đêm qua, vẻ lạnh lùng trên mặt hơi giảm.

Mặc kệ thế nào, Thẩm Hiếu không bị Khang Ninh trưởng công chúa huỷ hoại, nàng thật ra vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lý Thuật đáp: "Không dám nhận lễ của Thẩm đại nhân."
Ánh mắt Lý Thuật lướt qua cỗ kiệu, nhận ra đó kiệu trong phủ Nhị hoàng tử, vì thế lại nhìn Thẩm Hiếu một cách sâu kín:
"Thẩm đại nhân thật không hổ là Trạng Nguyên lang, quả nhiên trời sinh có trái tim thất khiếu linh lung.

Lấy bổn cung làm đá kê chân, thuận lợi nhập vào môn hạ của Nhị hoàng tử."
Lý Thuật vỗ tay, "Tính kế hay lắm."
Ngoài xe ngựa, Thẩm Hiếu cười nhạt nhìn lại, "Công chúa nói quá lời, vi thần không dám nhận."
Hắn rũ mắt, che lại ánh mắt tán thưởng.
Bình Dương công chúa phản ứng lại rất nhanh, không hổ là người thông minh nhất trong đám hoàng thất công chúa.
Lý Thuật cười khẩy một tiếng, "Không dám nhận? Thẩm đại nhân thật là khiêm tốn."
"Trong thành Trường An nhiều như vậy huân quý, nhưng ngươi cố tình chọn ta để buộc tội......!Buồn cười là lúc ấy ta còn thật sự tin chuyện quỷ Quan Trung bá tánh"gì đó mà ngươi nói, còn nghĩ Thẩm đại nhân thật là một người chính trực cổ hủ."
Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu chòng chọc:
"Chủ ý của Thẩm đại nhân căn bản không phải là buộc tội ta, mà là muốn nhập vào dưới trướng Nhị hoàng tử.

Vì thế mới chọn ta làm chiêu xuất kích, có phải hay không?"
Lúc này giả ngu cũng không có tác dụng.
Thẩm Hiếu chỉ nói, "Công chúa minh giám."
Lý Thuật trừng mắt nhìn Thẩm Hiếu hồi lâu, bỗng bật cười, "Thẩm đại nhân, ngươi lợi dụng bổn cung, bổn cung mà thật sự muốn đối phó ngươi thì có là Nhị hoàng tử cũng cứu không được.

Chỉ là......"
Nàng vẫy tay với Thẩm Hiếu, muốn chàng đến gần cửa sổ xe ngựa.

Lý Thuật nghiêng đầu ra, thấp giọng nói, "Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không đối phó ngươi, bổn cung muốn nhìn ngươi tự diệt vong.

Ngươi phải biết rằng, được Nhị hoàng tử coi trọng, là chuyện tốt......!Nhưng cũng là chuyện xấu."
Lời nàng nói ra lạnh lẽo, nhưng một luồng khí nóng lại xông thẳng vào bên tai Thẩm Hiếu.

Thẩm Hiếu nhịn không được lui về phía sau, giương mắt thấy Lý Thuật đang cười với mình, một bộ dáng xem kịch vui.
Đôi mắt sắc bén lạnh lùng kia khó được khi không có chút gì trào phúng coi thường, lại có nét giảo hoạt như con mèo nhỏ.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh.
*
Sau khi liếc Thẩm Hiếu bên vệ đường một cái cuối cùng, Lý Thuật cũng thả màn xe xuống.
Thẩm Hiếu này.
Nàng âm thầm gọi tên hắn trong lòng, mang theo một phân tán thưởng.
Thẩm Hiếu nếu muốn bò lên trên, bò đến chỗ đủ cao, một là leo lên Thái Tử, hai là leo lên Nhị hoàng tử.
Nhưng phía sau Thái Tử đều là thế gia đại tộc, mắt để trên đỉnh đầu, coi thường hạng xuất thân bần tiện.
Vì thế Thẩm Hiếu chỉ có thể lựa chọn Nhị hoàng tử.
Gần đây Nhị hoàng tử vì chuyện "Dĩ lương đại tiền" mà rất phiền lòng, Quan Trung không có lương thực, bây giờ trước mặt Nhị hoàng tử chỉ còn con đường xin quyên lương từ thế gia đại tộc.

Nhưng quyên lương là chuyện đắc tội với người ta, nên cử ai đi mới được đây?
Đúng lúc này, xuất hiện một tên tiểu quan bát phẩm Thẩm Hiếu, chức vị thấp mà dám tố cáo Bình Dương công chúa, người dưới trướng Thái tử.
Nhờ vậy Thẩm Hiếu liền lọt vào tầm ngắm của Nhị Hoàng tử.
Kẻ có dũng khí dám buộc tội Bình Dương công chúa ngay sau khi nhậm chức một ngày, mới có đủ dũng khí đi xin lương; vừa hay lại là kẻ xuất thân hàn vi, không có bất kì quan hệ nào với thế gia đại tộc.
Thẩm Hiếu chính là người lí tưởng nhất.
Thẩm Hiếu thật sự thông minh, thời điểm gửi tấu chương tố cáo đều đã được cân nhắc kĩ, đối tượng bị tố cáo cũng được chọn tốt.
Mà Lý Thuật, từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ là tảng đá kê chân cho kế hoạch của Thẩm Hiếu mà thôi.
Thẩm Hiếu thông minh đấy, nhưng triều đình có ai không phải yêu tinh đâu.
Nhị hoàng tử đề bạt Thẩm Hiếu cũng là có mưu đồ riêng.
Nếu chuyện xin lương thành, hắn sẽ có trong tay một quân bài tốt; nếu chuyện thất bại......!thì Thẩm Hiếu xui xẻo sẽ trở thành kẻ đầu sỏ gây ra bạo loạn ở Quan Trung!
Lý Thuật dựa vào nệm phía sau, thả lỏng người một cách lười biếng.

Ba tháng tiếp theo nàng có thể yên lặng xem kịch vui rồi.
*
Cỗ kiệu đi một đường vững vàng, đưa Thẩm Hiếu tới trước cửa một khu nhà mới xây.
Nơi này là Sùng Nhân phường, ngoại trừ Thập Tam Vương phường thì Sùng Nhân phường cách hoàng thành gần nhất, cũng có nghĩa giá đất ở đây là cao nhất.
Tòa nhà trước mặt tuy chỉ có ba cổng,không so được với phủ đệ vương công quý tộc, nhưng cũng là đầy đủ không thiếu gì, phòng khách thư phòng, nhà chính sương phòng đầy đủ mọi thứ, chưa nói đến cảnh vật thanh u, núi giả ao cá, hoa viên đình các đều nhỏ xinh tinh tế.
Người hầu Nhị hoàng tử đưa qua từ sớm đã dọn dẹp sạch sẽ, lúc này quản gia đứng bên cạnh sư tử đá ngoài cổng, thấy Thẩm Hiếu trong kiệu liền cung kính hành lễ: "Tham kiến đại nhân."
Màn kiệu được vén lên, Thẩm Hiếu bước xuống, gật đầu với quản gia.
Thẩm Hiếu ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải hai chữ "Thẩm phủ" trên chiếc biển mới tinh treo cao, trầm mặc thật lâu, sau đó thu hồi mắt, nâng chân, chậm rãi mà kiên định bước qua bậu cửa.
Những món quà mà vận mệnh mang đến đều đã được định giá trong âm thầm, Thẩm Hiếu biết, chàng có được những thứ này, là vì ngày mai chàng có chuyện phải trả giá.
Chàng mặc cho người khác lợi dụng, để trở thành một lưỡi dao sắc bén giữa chốn quan trường nhơ nhớp này.
Không sao cả, chàng sẵn sàng bị lợi dụng —— chỉ cần có thể đứng vững gót chân trên triều.
Chàng sẽ từ từ tiến về phía trước, cho đến một ngày có thể đứng trên đầu người khác, đứng trên đỉnh quan trường..