Bình Dương Công Chúa

Chương 30: Kế trong kế



Lý Thuật rất mệt.

Nàng một đêm không ngủ, sáng sớm thời tiết không nóng không lạnh, ven hồ gió hiu hiu, thật sự hợp để ngủ.

Hơn nữa trong lòng đã soạn xong kế sách, không còn thấy nặng đầu, lại thêm Thẩm Hiếu đứng câu cá bất động như một cái cột, nàng nhìn chàng một lát mà díu hết cả mắt.

Lúc thức dậy còn hơi ngơ, theo bản năng hỏi: "Hồng Loa, giờ là lúc nào rồi?"

Thẩm Hiếu ngẩn người, nghe thấy giọng nàng có chút khàn, lại mơ màng không rõ, chui từ tai vào đến tâm, làm trái tim ai đó hơi ngứa.

Đột nhiên chàng nhớ tới một đêm kia của ba năm trước, nàng cũng nói bằng chất giọng này.

Thẩm Hiếu rất ít khi cố tình nhớ lại, thường để kí ức thị tẩm ngày đó giấu dưới một lớp sương thật dày, những chi tiết vụn vặt sẽ không nhớ quá rõ.

Như vậy nàng mới không thể chiếm quá nhiều trong tâm trí chàng.

Lúc này thanh âm của nàng lại phảng phất từ trong sương mù lặng lẽ vươn tay, tóm chặt lấy y phục chàng, khiến chàng chẳng nhấc chân lên được.

Thẩm Hiếu định tâm, đáp: "Sắp trưa rồi."

Lý Thuật nghe được giọng chàng, giật mình tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện thì ra mình ngủ gật ở ven hồ từ lúc nào.

Thẩm Hiếu đang đứng chếch phía trước nàng, trong tay chàng vẫn là cần câu như cũ, dây câu vẫn đặt trên mặt hồ loang loáng ánh nước.

Chàng vẫn mặc bộ quan phục màu xanh, đứng thẳng như thanh trúc, quay đầu nhìn nàng.

Lý Thuật xoa xoa giữa mày, trong miệng líu ríu: "Ta ngủ lâu vậy rồi hả......"

Nếu đã đến trưa, theo lý thuyết ánh mặt trời hẳn phải chiếu đến đây rồi.

Lý Thuật ngước mắt, thấy sống lưng Thẩm Hiếu thẳng tắp, vừa lúc đứng trước nàng, không biết cố ý hay vô tình thay nàng che đi ánh nắng.

Bóng của chàng vừa hay đổ lên người nàng, không hiểu sao có cảm giác bảo hộ, quan tâm.

Bị nắng chiếu đến toát một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt ửng đỏ, ngược lại so với vẻ ít nói ngày thường đẹp mắt hơn một chút.

Lý Thuật tỉnh hẳn, đứng lên khỏi ghế, đang muốn nói một câu "Bổn cung thất lễ", Thẩm Hiếu bỗng phát hiện điều gì đó, chàng lập tức nhìn lại chỗ mặt hồ, lòng bàn tay vừa động, nhanh chóng thu dây, nhoáng cái lại câu lên được một con cá.

Vảy cá ướt át dưới mặt trời phản chiếu ánh lên những giọt nước lóng la lóng lánh, vẽ một đường cong hoàn mỹ rồi rơi vào giỏ tre dưới chân chàng.

Thẩm Hiếu lúc này mới thu lại cần câu, nhìn Lý Thuật.

"Công chúa, cá đã câu xong rồi."

Không một động tác thừa, liền mạch lưu loát, thật sự là...... Đẹp thật.

Thẩm Hiếu đánh mắt xuống giỏ cá dưới chân:

"Công chúa muốn thần câu ba con, nhưng thần không cẩn thận câu hai mươi con mất rồi."

Ngữ khí có phần đắc ý.

Lý Thuật nhìn giỏ cá đầy ắp......

Không nhiều không ít vừa đúng hai mươi con, định mỗi một con đổi lấy một vạn thạch lương thực của nàng sao? Nằm mơ đấy à.

Lý Thuật cắn răng khen ngợi: "Thẩm đại nhân kĩ thuật tốt ghê!"

Thẩm Hiếu cười nhạt: "Công chúa quá khen."

Chàng câu cá giỏi, cũng thích câu cá.

Trước khi làm quan gia cảnh bần hàn, có đôi khi hết gạo ăn, chàng liền ôm theo quyển sách tìm một con suối vắng vẻ trên núi, vừa đọc sách vừa câu cá.

Một ngày câu có thể thu hoạch rất nhiều, giải quyết chuyện cơm ăn mấy hôm.

Cá nuôi trong phủ Bình Dương công chúa sống vô tư quá, cái não bé tí, thấy mắc câu cũng không biết trốn đi đâu. Hai mươi con cá này vẫn là chàng khắc chế lắm rồi đấy, nếu cho chàng một cái sọt đủ to có khi chàng còn câu hết cá trong hồ lên được.

Còn cái cô Bình Dương công chúa kia, ngồi câu từ sáng sớm, một con cá cũng không câu được, còn đổ tội lên đầu chàng, bảo chàng dọa cá của nàng chạy mất.

Rõ ràng chính là nàng không biết câu.

Trên đời làm gì có ai câu cá như nàng.

Ngốc chết được.

Lý Thuật mắt to trừng mắt nhỏ với lũ cá trong sọt, cảm thấy hai mươi con cá nhảy tách tách kia đang trần trụi nhạo báng nàng không biết câu cá.

Lý Thuật bèn ngoắc tay gọi thị nữ: "Mang đến phòng bếp đi, để lại ba con. Những con khác......"

Lý Thuật cười với Thẩm Hiếu: "...... Đều tặng cho Thẩm đại nhân. Nhìn Thẩm đại nhân gầy như vậy, nên uống canh cá bồi bổ cơ thể."

Thẩm Hiếu ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, lại nghe Lý Thuật phân phó:

"Đúng rồi, đừng quên đòi tiền quản gia trong phủ Thẩm đại nhân. Cá câu trong phủ bổn cung, cứ mười lượng bạc một con, thiếu một hào cũng không bán."

Lý Thuật lại cười với Thẩm Hiếu.

Bảo ngươi câu ba con thì câu ba con đi, rảnh rỗi câu nhiều thế làm gì, khoe khoang cả thiên hạ chỉ có ngươi biết câu à.

Thẩm Hiếu cắn răng, đúng là xem tiền như rác.

170 lượng bạc, nếu có thể đổi lấy ba vạn thạch lương thực, chàng cũng đồng ý.

Chỉ là...... Thẩm Hiếu nhíu mày, vẫn cảm thấy Lý Thuật hôm nay không thật sự muốn cho chàng mượn lương, cứ như nàng chỉ muốn trêu chọc chàng thôi.

Lúc thì bắt chàng câu cá, lúc lại bắt chàng mua cá.

Chàng và Lý Thuật giao phong nhiều lần như vậy, trong lòng chàng vẫn luôn chỉ có hai chữ để đánh giá Lý thuật.

Chính khách.

Bình Dương công chúa là một chính sách biết đầu biết cuối, không có lợi thì không dậy sớm, làm chuyện gì cũng có suy tính sâu xa.

Chuyện nàng làm đều không bao giờ do bột phát, không bao giờ vì nhàn rỗi sinh nông nổi, muốn cùng chàng chơi đùa.

Chàng cảm thấy Lý Thuật hôm nay chịu gặp mình, chắc chắn đã có tính toán từ lâu.

Thẩm Hiếu nghĩ đến đây, ánh mắt trầm xuống. Nàng mưu tính gì cũng được., miễn là đường cản chàng mượn lương.

Thẩm Hiếu chắp tay: "Công chúa, hạ quan đã câu được ba con cá, không biết ba vạn thạch lương thực của công chúa ở đâu?"

Lý Thuật thấy Thẩm Hiếu cả đầu chỉ nghĩ đến lương, bất đắc dĩ nói:

"Thẩm đại nhân, ngươi biết ba vạn thạch lương thực nhiều thế nào không? Một kho lúa chỉ chứa được ba ngàn thạch, mười kho thì được ba vạn thạch, ngươi tìm trong phủ ta xem có đủ mười cái kho như thế không."

"Mười kho lúa không phải con số nhỏ. Cứ cho là bổn cung muốn giao nộp thì cũng không thể giao ra một lúc được nha."

Thẩm Hiếu cau mày, cảm thấy Lý Thuật đang cố ý kéo dài thời gian.

"Thế rốt cuộc khi nào người có thể giao lương? Còn mong công chúa cho hạ quan một lời chắc chắn, hạ quan sẽ triệu tập nhân thủ đi lấy về."

Lý Thuật: "Thẩm đại nhân đừng nóng vội."

Nàng vẫy tay gọi một gã sai vặt đến, phân phó: "Gọi lục sự vào thư phòng, bổn cung có chuyện muốn hỏi hắn."

Gã sai vặt tuân lệnh, Lý Thuật cứ thế bỏ đi, Thẩm Hiếu vội vàng đuổi theo nàng. Dọc theo hành lang xuyên qua cổng vòm, lại vào đình viện, viện này trống trải to lớn, có tới sáu gian, nền lát đá xanh.

Đám thị nữ đang vẩy nước lau nhà thấy Lý Thuật tới, vội càng ngừng tay quỳ xuống hành lễ, nín thở ngưng thần, thẳng đến khi Lý Thuật đi qua, các nàng mới tiếp tục làm việc.

Thị nữ vén mành, Lý Thuật đi vào nhà chính. Thẩm Hiếu mới phát hiện hóa ra đây là thư phòng của nàng.

Thư phòng rộng lớn, không thiết kế vách ngăn, liếc mắt thấy toàn là sách. Lý Thuật ngồi xuống phía sau chiếc bàn.

Thẩm Hiếu đứng giữa chính đường, nhìn qua Lý Thuật đang nhàn nhã ngồi đó.

Kệ sách cao cao, toàn sách là sách, nếu là cô gái khác, ngồi ở nơi đó đều có cảm giác thua kém không bằng. Nhưng Lý Thuật tuy dáng vẻ gầy yếu, ngồi tại đó lại đầy vẻ quý khí ngạo mạn, dường như tất cả sách vở ở đây đều là thứ nàng có thể tùy tiện dùng.

Thẩm Hiếu chưa từng thấy cô gái nào có khí chất như vậy.

Thị nữ dâng trà, Thẩm Hiếu ngồi xuống ghế dành cho khách.

Một lát sau, gã sai vặt dẫn một vị tiểu lại vào thư phòng. Đây là lục sự trong phủ công chúa phủ.

Lục sự quỳ hành lễ với Lý Thuật, nàng hỏi: "Điền trang nào có đủ ba vạn thạch lương thực?"

Lục sự nghe xong, trầm mặc một lát, tựa như đang nghĩ, sau đó đáp:

"Bẩm công chúa, ba vạn thạch lương thực không phải số lượng nhỏ, mấy điền trang ngoài thành cộng lại cũng chỉ được mấy ngàn thạch."

Lý Thuật mất kiên nhẫn: "Bổn cung hỏi ngươi điền trang nào có ba vạn thạch, không hỏi ngươi chỗ nào không có."

close

Giọng tuy không lớn, lục sự nghe xong lại vội vàng xin thứ tội.

Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật, bỗng phát hiện nàng là một người rất có khí thế. Từ trước đến nay lại chỉ cảm thấy nàng lạnh nhạt.

Hôm nay chàng đã được nhìn thấy rất nhiều phương diện của nàng. Ngủ say an tĩnh, uy nghiêm khí thế, còn có trào phúng châm chọc của ngày xưa, lãnh đạm ít lời, và đêm đó ba năm trước, lười biếng tản mạn.

Thật kì lạ, nhiều phương diện đặc biệt như thế, nhưng đều là công chúa Bình Dương.

Lục sự ngẫm nghĩ:

" Điền trang ở quận Vạn Niên có số lương thực nhiều nhất, nhưng số lượng cụ thể còn phải tính toán lại. Ba vạn thạch hẳn là đủ, chỉ là quận Vạn Niên cách khá xa, không biết công chúa khi nào muốn lấy ạ?"

Lý Thuật liếc Thẩm Hiếu: "Thẩm đại nhân, bao giờ ngươi muốn đến lấy?"

Thẩm Hiếu nghe xong ánh mắt sáng ngời, vô cùng vui sướng, vội đứng lên chắp tay với Lý Thuật: "Đa tạ công chúa, hạ quan ——"

Chàng còn chưa nói xong, liền thấy Hồng Loa vội vã chạy vào thư phòng.

Hồng Loa nôn nóng: "Công chúa, Trần công công của Đông cung tới đây."

Dứt lời Hồng Loa cố ý nhìn qua Thẩm Hiếu: " Sắc mặt của Trần công công không tốt lắm...Chắc là theo lệnh Thái Tử đến ạ."

Lý Thuật liền trầm mặt, nàng cau mày.

Thẩm Hiếu nhìn thấy, chợt nhớ lại ban nãy nàng ngủ dựa vào thân cây cũng cau mày như vậy, như thể trong mộng còn bị chính sự vây khốn, không có được một giây thanh tịnh.

Vì sao người của Thái Tử đến, Bình Dương công chúa lại có biểu cảm như thế nhỉ?

Thẩm Hiếu nghĩ, sợ rằng Thái Tử phái người tới phủ là bởi vì mình. Buổi sáng chàng mới vừa vào phủ công chúa, buổi trưa Thái Tử đã phái người tới rồi. Mà Thái Tử có thái độ thế nào với việc mượn lương, Thẩm Hiếu trong lòng rõ ràng.

Thái Tử phái người tới, rõ ràng là sợ Bình Dương công chúa cho chàng mượn lương.

Mình đang ép nàng cho mượn, thì cũng có người đang ép nàng phải từ chối.

Thẩm Hiếu nhìn nàng, chợt thấy nàng có chút đáng thương.

Thoạt nhìn nàng phong quang vô hạn, nhưng thực ra lại đang đứng giữa một khe hở hẹp, sống cũng không vui vẻ gì.

Lý Thuật nói với Hồng Loa: "Ta đã biết, thay y phục xong sẽ qua."

Nàng nhìn Thẩm Hiếu một cái: "Không khéo rồi, trong phủ có khách, làm phiền Thẩm đại nhân chờ một lát. Hồng Loa, ngươi dẫn Thẩm đại nhân đi dạo trong phủ đi."

*

Trần công công tuy chỉ là một hoạn quan, nhưng cũng là quan thất phẩm, chưa kể còn là người Đông cung. Hầu hạ có chút chậm trễ, nhỡ bị hỏi cũng khó ăn nói.

Thị nữ đều rất cẩn thận hầu hạ.

Hắn ngồi ở phòng khách, thị nữ dâng lên một chén trà nhỏ, Trần công công nhấc nắp trà ngửi ngửi.

Đây là trà Long Tỉnh mà Giang Nam tiến cống tháng trước, bệ hạ thưởng cho vài vị hoàng tử công chúa được sủng ái.

Dùng trà quý như vậy tiếp đãi, cũng coi như mười phần chu đáo rồi.

Trong phòng khách đặt bồn băng, dù cho bên ngoài có nóng bức đến đâu, bên trong lại mát lạnh như đêm. Trần công công mới nhấp được một ngụm trà, đã thấy Bình Dương công chúa tiến vào phòng khách.

Trần công công vội hạ chung trà, đứng lên hành lễ: "Nô tài tham kiến công chúa."

Lý Thuật cười cười với Trần công công: "Công công khách khí."

Nàng ngồi ở ghế chủ tọa: "Trong phủ có việc, làm công công đợi lâu."

Thấy chung trà Trần công công đã dùng, Lý Thuật hỏi: " Trà xuân Long Tỉnh này như thế nào?"

Trần công công cười gật đầu: "Công chúa thật là khách khí, nô tài chỉ là một người thô tục, làm sao biết được mùi vị trà như thế nào ạ."

Lý Thuật lại cười: "Vốn định đãi công công trà Minh Tiền, nhưng Minh Tiền Long Tỉnh để lâu quá đã mất vị rồi, cho nên không còn cách nào, miễn cưỡng để công công dùng trà xuân vậy."

Trần công công cười đáp: "Công chúa khách khí."

Ai nói Bình Dương công chúa lãnh đạm? Còn không phải đối đãi với hắn rất cung kính đấy à.

Hắn thấy Lý Thuật khách khí, biết Lý Thuật không dám chọc vào hắn, trên mặt cũng mang theo chút ngạo mạn: "Mới vừa rồi công chúa nói trong phủ có việc? Không biết là chuyện gì?"

Lý Thuật nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lập tức thu lại nụ cười.

Trần công công hỏi lời này thật không có ý tứ gì hết, đây rõ ràng là chõ mũi vào việc riêng của người ta. Ai mà dám nói chuyện với công chúa như vậy?

Hắn đơn giản là cậy có Thái Tử chống lưng.

Lý Thuật nhìn Trần công công một cái, ánh mắt bén nhọn, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc.

Lại cười: "Cũng không có việc gì, Hộ Bộ đề cử Thẩm Hiếu sáng nay tới bái phỏng ta, hiện giờ còn ở trong phủ không chịu đi."

Trần công công nhấc mí mắt: "Ấy...... Là cái người tên Thẩm Hiếu chuyên đi mượn lương kia?"

Lý Thuật đáp: "Đúng vậy."

Trần công công nhấp ngụm trà nhỏ, dựa vào lưng ghế, dò hỏi:

"Không biết công chúa...... Nghĩ như thế nào?"

Lý Thuật lại nhìn Trần công công một cái.

Chẳng qua chỉ là một tên hoạn quan, ỷ nhận được mệnh lệnh của Thái Tử mà dám ở trước mặt nàng giở thói bề trên.

Nàng uống một ngụm trà, che giấu khóe môi cười lạnh. Buông chung trà xuống, lại là một bộ khách khí.

"Trần công công hỏi thừa rồi. Hôm qua ở trên cung yến, bổn cung đã cùng Thái Tử nói qua. Bổn cung sẽ không cho ai mượn lương hết."

"Vậy vì sao công chúa......"

Trần công công chỉ chỉ bên ngoài, "...... còn tiếp kiến Thẩm đề cử? Thái Tử gia đang khó hiểu, mới sai nô tài lại đây hỏi một chút."

Lý Thuật trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Thái Tử thật đúng là quan tâm nàng! Phàm là nàng làm ra một chút động tĩnh khác lạ, Thái Tử liền phải phái người lại đây cảnh cáo.

Lý Thuật siết chung trà trong tay, chén trà hơi nóng, cơ hồ làm bỏng tay nàng.

Nàng đặt chung trà xuống bàn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, sau một lúc lâu, dường như thấy gì đó, hồi thần lại quay sang Trần công công cười cười.

"Là ta sai, trước khi làm việc lại không nói trước với Thái Tử."

"Phụ hoàng muốn ta cho mượn lương, ta đây một lòng trung thành với Thái Tử, tất nhiên không đồng ý. Chỉ là nếu quá quyết đoán cự tuyệt phụ hoàng, về sau ta nhất định không được sống thoải mái, còn mong Thái Tử hiểu cho."

Trần công công nghe vậy liền lạnh mặt:

"Công chúa có ý gì? Nô tài nghe không hiểu, trở về cũng không biết nên nói lại với Thái Tử thế nào."

Lý Thuật giải thích: "Ý của ta là, trước tiên ta giả vờ nghe lời phụ hoàng. Ta gặp Thẩm Hiếu, đối đáp với chàng ta một buổi, chàng ta muốn bao nhiêu lương ta sẽ cho chừng ấy. Chỉ là......"

"Chỉ là điền trang của ta ở Quan Trung rải rác khắp nơi, lương thực phân phối không đều, nếu muốn gom lại đủ số lượng...... Sợ cũng phải đến cuối tháng."

Trần công công sửng sốt, chợt nở nụ cười.

Bình Dương công chúa đây là dùng kế hoãn binh.

Ngoài thì tỏ vẻ mềm dẻo với Hoàng Thượng, miệng nói sẽ cho mượn lương, bệ hạ cũng không thể thúc giục nàng. Nhưng thời hạn sắp hết rồi, công chúa vẫn luôn tìm cách kéo dài đến tháng sáu, chuyện này hiểu được.

Như vậy vừa không phản bội Thái Tử, lại không hề công khai chống đối bệ hạ.

Trần công công vỗ tay: "Công chúa thông minh."

Lý Thuật cười, nhấp một ngụm trà: "Công công quá khen."

Nàng đặt chung trà xuống, nhìn thấy bên ngoài song sửa phúc thọ duyên niên của phòng khách mơ hồ có bóng người.

Lý Thuật nhướng mày cười, tiếp tục nói với Trần công công:

"Về phía Thẩm Hiếu...... Công công cũng không cần lo lắng. Bổn cung sẽ còn tiếp kiến chàng ta thêm nhiều ngày nữa, gần đây ta đang chán đến phát hoảng, không ngại lợi dụng chuyện mượn lương lần này trêu đùa chàng ta. Nếu không ngày dài đằng đẵng, chán quá phải làm thế nào, công công nói xem đúng không?"

Khẩu khí này, như thể đang nói về một con sủng vật.

Trần công công nghe xong cười nói:

"Đúng vậy đúng vậy. Nô tài trở về nói với Thái Tử gia một tiếng. Công chúa nhàn rỗi không có việc gì, ngài cứ chơi cho thoải mái ạ."

Trần công công hiểu.

Một ngày trong thâm cung dài hơn bên ngoài rất nhiều, hắn khi nhàm chán cũng sẽ đi tìm những cung nữ, thái giám khác trong cung tiêu khiển, nhìn bọn họ khom lưng uốn gối, cũng thú vị lắm.