Bình Dương Công Chúa

Chương 45: Ngại ngùng



Thẩm Hiếu đi rất lâu.

Y phục trên người ướt dầm dề, dán lên cơ thể rất không thoải mái, Lý Thuật cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y dựa sát vào đống lửa.

Tóc cũng ướt đẫm, dính trên má trên cổ. Tay nàng bị thương không tiện, chỉ có thể chậm chạp gạt từng sợi từng sợi xuống.

Cũng may hôm nay tới chùa Thiên Phúc là để bái phật, nên chỉ bới tóc đơn giản, trên đầu cũng không có thoa xuyến gì cả, chỉ có một cây trâm——

Lý Thuật đang gỡ tóc, lập tức giật mình.

......

Cũng không biết Thẩm Hiếu đã đi bao lâu, lâu đến mức tóc Lý Thuật cũng đã được hong khô cả rồi, nàng ngồi bên cạnh đống lửa ngủ gà gật, cũng không dám ngủ say, cuối cùng nghe thấy có tiếng bước chân lẫn trong tiếng mưa.

Lý Thuật giật mình tỉnh lại, nghe thấy tiếng chân của Thẩm Hiếu dừng lại bên ngoài cửa động, từ bên trong nhìn ra cũng không thấy chàng đâu, chỉ nghe chàng hỏi: "Công chúa?"

Lý Thuật nhíu mày, sao chàng không đi vào mà đứng bên ngoài mãi vậy.

"Ơi."

Thẩm Hiếu vẫn bất động ngoài kia, Lý Thuật phảng phất có thể nghe được tiếng hạt mưa rơi xuống người chàng tí tách, giọng Thẩm Hiếu vọng vào:

"Ta tìm được thảo dược."

Lý Thuật: "...... Tốt."

Tìm được thì tìm được, đứng bên ngoài nói làm gì.

Thẩm Hiếu chần chờ một lát: "...... Ta vào nhé?"

Lý Thuật: "...... Ừ."

Muốn vào thì vào thôi, cái động này làm gì có chủ.

Được cho phép, Thẩm Hiếu mới bước vào.

Thật ra chàng sợ Lý Thuật đã cởi y phục, quần áo bất chỉnh, nhỡ may chàng cứ không chào hỏi tùy tiện đi vào, sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, mới cố tình kéo dài một chút thời gian, chờ nàng chỉnh đốn y phục.

Nhưng ai biết mới vừa bước vào sơn động, nhìn thấy Lý Thuật, đống thảo dược Thẩm Hiếu ôm trong lòng thiếu chút rơi đầy đất.

Lý Thuật sớm đã cởi bỏ chiếc áo ngoài rách nát, tùy tiện treo nó lên giá gỗ. Nàng khoác bộ quan bào đã được hong khô, nhưng bởi vì tay bị thương, không thắt được nút, chỉ có thể choàng tạm, nhìn kĩ có thể nhìn thấy nàng mặc trung y bên trong, trường đến gót chân.

Một bộ quan phục khuôn phép bị nàng mặc thành vẻ lả lơi quyến rũ không rời mắt được.

Thấy chàng đi vào, Lý Thuật quay đầu lại nhìn, ánh lửa hắt lên mặt nàng nửa sáng nửa tối. Mày dài mắt hạnh, vẻ mặt bình thường lạnh lùng sắc bén, không hiểu sao lại toát lên vẻ diễm lẹ dập dờn.

Thẩm Hiếu vội vàng thu hồi mắt, cũng không biết mình nên tiến hay lùi, nhưng Lý Thuật dường như không cảm thấy mình quần áo bất chỉnh, nàng hỏi chàng:

"Thẩm đại nhân, trên đường ngươi tìm ta có nhìn thấy cây trâm nào không?"

Vẻ mặt rất lo lắng.

Lý Thuật nghĩ, đến miếng ngọc bội kia mà Thẩm Hiếu cũng nhặt được, có thể chàng cũng đã thấy cây trâm kia.

Thẩm Hiếu nhíu mày, lắc lắc đầu: "Không thấy."

Chàng có thể tìm được ngọc bội cơ bản là trùng hợp, miếng ngọc bội vừa hay mắc trên cành cây, lung lay thế nào lại lọt vào tầm mắt.

Ánh mắt Lý Thuật liền ảm đạm.

Thẩm Hiếu nhìn nàng, thấy mái tóc nàng đã được gỡ bỏ, tùy tiện xõa ở sau lưng.

Chàng nhớ lại mỗi lần gặp nàng, bất luận xiêm y trang sức hay trang dung thay đổi thế nào, trên đầu luôn cắm một cây trâm vàng nhỏ bé.

Mộc mạc giản dị, căn bản không giống đồ vật mà người có địa vị như nàng sẽ mang.

Thẩm Hiếu hỏi: "Rất quan trọng sao?"

Lý Thuật do dự một lát, vẫn lắc đầu: "Không quan trọng. Chẳng qua...là một vật cũ mà thôi."

Ai ngờ Thẩm Hiếu lại nói: "Vật cũ mới quan trọng."

Lý Thuật nghe xong bật cười, cũng không muốn nói gì về chuyện cây trâm nữa. Rơi mất thì thôi, nàng còn sống đã là may mắn lắm rồi.

Nàng đổi đề tài, nhìn đống thảo dược Thẩm Hiếu đang ôm, hỏi:

"Ngươi ôm cái gì đó?"

Thẩm Hiếu liền hồi thần: "Tiên hoàng liên, có thể cầm máu tiêu sưng."

Lý Thuật hỏi như vậy, Thẩm Hiếu mới nhớ ra, chuyện quan trọng bây giờ chính là vết thương của nàng. Chàng gác chuyện cây trâm ra sau đầu, thả đống thảo dược xuống bên cạnh đống lửa.

Nhờ ánh sáng hắt lên từ đống lửa, Lý Thuật nhìn thấy những cây thuốc kia đều ướt đẫm. Bên ngoài tối như vậy, cũng không biết Thẩm Hiếu tìm được những cây thuốc này thế nào.

Nàng nói nhỏ: "Không ngờ Thẩm đại nhân còn biết dược lý."

Thẩm Hiếu sắp xếp lại dược thảo, cũng không nâng mắt, chỉ đáp: "Ta có xem qua một ít sách thuốc, mấy loại thuốc thường dùng có biết một hai."

Chàng quờ quạng một phen, chỉ biết tiên hoàng liên sinh trưởng ở nơi ẩm thấp dưới tán cây, vì thế bất chấp tất cả túm loạn một đám. Lúc này nhờ ánh sáng mới phân loại ra, mấy cây cỏ vô dụng thì ném ra ngoài động.

Sau đó chàng vo lá thuốc lại, siết chặt trong lòng bàn tay một hồi, một ít chất lỏng màu xanh lục rỉ ra từ kẽ tay chàng.

Thẩm Hiếu giục: "Tay đâu."

Lý Thuật vội vươn tay ra. Nàng thật sự không dám nhìn vết thương của mình, nhìn một cái thôi cũng ghê sợ, đành phải quay đầu sang nhìn ánh lửa, cảm thấy có nước rơi trên lòng bàn tay, có chút xót, nhưng vẫn chịu được.

Đúng lúc này, Lý Thuật nghe được tiếng nước tí tách, mới hậu tri hậu giác nhận ra —— cả người Thẩm Hiếu đều bị nước mưa làm ướt đẫm.

Lý Thuật giật mình, quay đầu lại nhìn Thẩm Hiếu đang nửa quỳ ở trước mặt nàng, cụp mắt cẩn thận ép nước thuốc vào vết thương cho nàng.

Lý Thuật ngắm chàng từ trên cao, lông mày của chàng vừa rậm vừa đen, mũi rất thẳng, chỉ có điều đôi môi hơi mỏng, lại thường nhíu mày bặm môi, trên người lúc nào cũng có cảm giác lãnh lệ.

Chàng chỉ mặc trung y, trên người ướt đẫm, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp dưới lớp vải mỏng.

So với đám nam nhân chàng có hơi gầy, nhưng bởi vì vai rộng chân dài nên cũng không có vẻ nhỏ yếu, ngược lại toát lên hương vị bất khuất kiêu ngạo.

Nước mưa dọc theo tóc mai chảy xuống sườn mặt, chàng lại từ trên mặt đất nhặt lên một nắm tiên hoàng liên, vội không ngơi tay, chỉ dùng mu bàn tay tùy tiện lau mặt một cái.

Lý Thuật ngắm chàng một hồi, bỗng nghĩ lại lần trước Khang Ninh trưởng công chúa chọn trúng Thẩm Hiếu làm trai lơ, cũng thật tinh mắt.

Lý Thuật hồn nhiên không hề biết ánh mắt của mình có bao nhiêu gàn rỡ, nhưng Thẩm Hiếu là người bị nhìn, chỉ cảm thấy nàng ngắm chàng một đường từ đầu đến chân, cả người chàng đều căng thẳng, lông tơ dựng đứng.

Chàng thấy thật mất tự nhiên, định nói nàng "Đừng nhìn nữa", nhưng lại cảm thấy nếu nói thế lại thành ra —— ánh mắt của nàng đánh động đến mình.

Vừa hay Lý Thuật mở lời:

"Lần này ta gặp nạn, nếu không phải Thẩm đại nhân cứu giúp, không biết ta sẽ thế nào."

Ngữ khí rất chân thành.

Thẩm Hiếu chỉ cười nhẹ, Lý Thuật trước giờ hiếm khi thật lòng nói lời cảm tạ. Nàng nhìn có vẻ lãnh đạm, thật ra tâm cũng mềm.

Thẩm Hiếu nghĩ nghĩ.

Lý Thuật lại nói: "Ơn cứu mạng lớn lao, nói gì cũng chỉ là thừa thãi. Chờ ta được cứu rồi, nhất định tặng ngươi thật nhiều của cải."

Trên đời này thứ hữu dụng rất, đơn giản là tiền tài và quyền lực.

Chàng đang là quan ngũ phẩm, Lý Thuật cũng không đưa chàng lên được chức vị nào cao hơn, thế thì chỉ có thể đưa tiền.

Nàng nghĩ, Thẩm Hiếu xuất thân nhà nghèo, dù cho đã ra làm quan, nhưng bổng lộc quan viên không cao, chàng ở lại Trường An này sống qua ngày hẳn cũng không dễ.

Nàng cho rằng việc cảm tạ như vậy rất hợp lí rồi, ai ngờ Thẩm Hiếu nghe xong liền dừng động tác, chàng ngước lên nhìn Lý Thuật chằm chằm, đôi mắt ban nãy vẫn còn vương ý cười đã biến mất.

"Của cải?"

Chàng đi khắp quả núi này tìm nàng, chỉ là muốn nhận được của cải từ nàng ư?

Thẩm Hiếu siết dược thảo trong lòng bàn tay, giọng nói cũng trầm xuống, lộ ra mười phần lãnh đạm:

"Giống ba năm trước à, sau khi thị tẩm công chúa liền thưởng vàng bạc?"

Trong sơn động ánh lửa hắt lên bóng dáng hai người, rõ ràng chẳng có gì thay đổi, nhưng không khí giữa hai người đã không giống trước nữa.

Lý Thuật không nghĩ ra vì sao Thẩm Hiếu tự dưng lại lạnh lùng như thế, nàng nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

Thưởng cho ngươi vàng bạc của cải, có gì không tốt?

Thẩm Hiếu mím môi, lui về phía sau một bước, đứng lên, cúi đầu nhìn xuống nàng:

"Công chúa, ta không có ý gì cả. Chỉ là có những thứ, cô có dùng bao nhiêu vàng bạc cũng không đổi được."

Vàng bạc của cải không lấy lại được tôn nghiêm của chàng bị giẫm đạp trên mặt đất năm kia, càng không đổi được nỗi lòng lo lắng của chàng khi tìm kiếm nàng.

Dùng tiền để nói về những điều ấy chính là sự sỉ nhục to lớn.

Lý Thuật ngửa đầu, biểu cảm trên mặt Thẩm Hiếu rất lạnh nhạt, so với người ban nãy quỳ trước mặt nàng, bôi thuốc cho nàng hoàn toàn khác biệt.

Hai người một người nhìn xuống, một người ngước lên, đều im lặng không nói, như thể đang trong một trận giằng co lặng lẽ.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Hiếu nhìn vết thương trên tay nàng, cam chịu thua cuộc, lại im lặng nửa ngồi nửa quỳ hoàn thành nốt công việc ban nãy.

Chàng nhặt cây tiên hoàng liên cuối cùng lên, ép nước ra rồi nhỏ xuống tay Lý Thuật.

Chỉ là so với ban nãy, sắc mặt chàng rõ ràng lạnh đi rất nhiều.

Lý Thuật nhìn nước thuốc xanh trên tay, mở miệng tiếp lời Thẩm Hiếu:

"Thẩm đại nhân, ngươi nói câu kia không đúng rồi. Trên thế gian này ngoại trừ quyền lực, tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết được bằng tiền."

Dù sao chàng cũng mới nhập quan trường, vẫn có chút ngây thơ.

Lý Thuật đảo mắt nhìn Thẩm Hiếu: "Tiền tài, và quyền lực, là thứ tốt nhất. Có thể dùng hết thảy để đổi lấy chúng, và chúng cũng có thể đem ra đổi lấy mọi thứ trên đời."

"Ta biết con người Thẩm đại nhân thanh cao, coi tiền tài như cặn bã, thứ quan trọng nhất với ngươi là tôn nghiêm. Nói vậy ba năm trước ta bức ngươi thị tẩm, sau lại nuốt lời, ngươi vẫn luôn ghi hận ta đúng không?."

"Chẳng qua......"

Lý Thuật cúi xuống sát bên Thẩm Hiếu, đôi mắt nàng ghim chặt chàng, nhỏ giọng:

"...... Tôn nghiêm thì có ích gì đâu?"

Chỉ cách nhau gang tấc, trong đôi mắt đen của Thẩm Hiếu phản chiếu gương mặt của Lý Thuật, chàng không nói một lời.

Lý Thuật nhếch miệng cười nhạt: "Ba năm trước ngươi vứt bỏ tôn nghiêm không phải giả, nhưng ngươi nghĩ lại xem, ngươi cũng nhận được từ ta một cọc tiền, cũng đủ chống đỡ cho ngươi học tập gian khổ, giúp ngươi đỗ cao trung Trạng Nguyên."

"Quyền lực có thể nói chuyện được với thần tiên, tiền tài có thể sai khiến ngạ quỷ. Thẩm đại nhân à, trong quan trường hỗn loạn, mấy chữ này đừng quên."

Thẩm Hiếu im lặng nghe nàng nói xong, cũng không phản bác.

Nỗi tức giận vì hai chữ "Của cải" ban nãy rất nhanh đã tan đi, chàng lẳng lặng đối mắt với Lý Thuật, chợt hỏi:

" Quyền lực có thể nói chuyện được với thần tiên, tiền tài có thể sai khiến ngạ quỷ. Nếu như thế, vì sao công chúa phải phản bội Thái Tử trong chuyện quyên lương? Đi theo Đông Cung, con đường quyền lực của cô sẽ ngày càng trôi chảy, mà không giống hiện tại, phải tránh dưới vách núi hoảng sợ như chó nhà có tang."

Đôi mắt chàng sâu thẳm, tựa như kiếm sắc đâm tới, xé toạc lớp ngụy trang trong lời nói của Lý Thuật, Thẩm Hiếu vạch trần nội tâm của nàng.

Lý Thuật nhìn đi chỗ khác, nàng thậm chí không dám đối mặt với một Thẩm Hiếu như thế.

Vì sao muốn phản bội Thái Tử? Vì sao muốn từ bỏ một con đường quyền lực vô cùng thuận lợi, ngược lại khiến bản thân phải chịu gian khổ?

Vì sao?

Bởi vì nàng không muốn bị coi như một con chó.

Bởi vì nàng cũng muốn có tôn nghiêm.

Thẩm Hiếu thấy Lý Thuật né tránh ánh mắt của mình, biết mình đã chọc thủng lớp ngụy trang của nàng. Chàng cười nhạt: "Vậy nên, cô mới là người sai."

Quyền lực và tiền tài đúng là hai thứ quý giá trên đời, nhưng lại không phải thứ đáng quý nhất.

Chàng cũng luôn tìm kiếm chúng, nhưng chàng sẽ không làm nô lệ của chúng.

Lý Thuật không thích cảm giác bị nhìn thấu này, nàng có chút bực dọc, theo bản năng muốn nắm bàn tay.

Nhưng Thẩm Hiếu tinh mắt, mới thấy tay nàng động đã nhanh nhẹn đè lại: "Đừng nhúc nhích, mới vừa bôi thuốc xong."

Tay chàng vừa ướt vừa lạnh, nhưng rất lớn, dịu dàng đè trên tay nàng. Khoảng khắc ngắn ngủi khi hai bàn tay chạm vào nhau, Thẩm Hiếu đã cảm thấy mình có chút đường đột, bèn rút tay về.

Lý Thuật nhìn tay Thẩm Hiếu còn dính đầy nước thuốc, trên người nước mưa còn rỏ tong tỏng. Chàng vội giúp nàng bôi thuốc, bản thân cũng không kịp lo.

Lý Thuật: "Ngươi ướt thế kia rồi, hay là cởi ra hong khô đã, lát lại mặc."

Thẩm Hiếu sửng sốt, vội lắc đầu: "Không...... Không cần."

Chàng chỉ mặc trung y, cởi ra thì chẳng còn gì nữa.

Vì câu này mà bộ mặt lạnh lùng của Thẩm Hiếu tan đi, Lý Thuật nghi ngờ bản thân hình như nhìn thấy mang tai của đối phương hồng một mảng.

Hồng đến mức...... nàng muốn sờ một cái.

Đề tài quyền lực nặng nề nào đó bị ném ra sau đầu, Lý Thuật ngó tai Thẩm Hiếu cười cười: "Ngươi xấu hổ cái gì? Ta lại không phải chưa từng thấy ngươi cởi trần."

Hai người bọn họ còn từng lên giường cơ mà.

Đây cũng là lí do Lý Thuật trước mặt chàng quần áo lả lơi, hành động không câu nệ. Đều đã trần trụi đối diện nhau rồi, còn có gì phải xấu hổ nữa.

Xã hội Đại Nghiệp vốn thoáng, Thôi Tiến Chi thời trẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, còn Lý Thuật thì lớn lên trong cung, đám hoàng tử đến tuổi đều được giáo tập ma ma đưa cho thị nữ làm ấm giường dạy dỗ, đám công chúa sau khi hạ giá đều nuôi trai lơ, chuyện nam nữ nàng đã gặp rất nhiều.

Nói đi nói lại, nàng căn bản không biết thẹn thùng là như thế nào.

Ai ngờ Thẩm Hiếu nghe xong chỉ cảm thấy một ngọn lửa bốc lên tận đỉnh đầu, cả người đều muốn thiêu cháy. Khóe miệng giật giật, sau một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.

Nàng sao có thể tùy tiện...... tùy tiện nói như vậy!

Mang tai lại càng đỏ.

Lý Thuật chỉ hận tay mình lại bị thương, bằng không sờ một cái chắc thích lắm nhỉ?.

Thẩm Diêm Vương mới vừa nhậm chức đã làm cho đám người Môn Hạ Tỉnh cảm thấy bất an, ai nấy đều đau đầu, nhác thấy bóng chàng đều muốn chọn đường vòng mà đi.

Nếu vị Diêm Vương này bị nàng nắm lỗ tai...... Nghĩ thôi đã thấy rất có cảm giác thành tựu!

Lý Thuật nghĩ một hồi, cũng mặc kệ tay đau, vươn móng vuốt muốn sờ vành tai Thẩm Hiếu.

Thẩm Hiếu bất thình lình bị ngón tay lạnh lẽo của nàng chạm vào, hận không thể nhảy cao ba trượng chạy trốn, chàng dựa sát vào vách động nhìn chằm chằm Lý Thuật.

Như thể nàng là đăng đồ tử muốn làm chuyện bậy bạ với chàng.

Hầy, mới sờ được có xíu, còn chưa nắm được trong tay, có chút thất vọng.

Lý Thuật thu tay, thấy Thẩm Hiếu như lâm đại địch nhìn mình, màu đỏ trên mặt lan xuống tận cổ. Nhưng chàng vẫn căng cơ mặt giả vờ một vẻ trấn định nghiêm túc, còn cố che giấu "...... Ngồi xổm lâu chân bị tê, ta dựa tạm một chút."

Lý Thuật nhướng mày, nhìn bộ dạng Thẩm Hiếu, một phỏng đoán bỗng hiện lên trong đầu.

Sợ là nàng đã cướp đi cái trong trắng của Thẩm đại nhân rồi.

Hơn nữa xem tình hình, phỏng chừng nàng là người phụ nữ duy nhất Thẩm Hiếu từng tiếp xúc qua.

Nàng năm đó...... cũng tồi tệ quá.

Mặc quần lên liền chối bỏ không nhận người, tội lỗi tội lỗi.

Thẩm Hiếu đến lúc này cả người vẫn nhỏ nước, Lý Thuật sợ chàng không chịu hong khô quần áo, sau lại mắc phong hàn thì khổ.

Nàng dỗ: "Ngươi vẫn nên hong khô y phục đi."

Vì mặt mũi của Thẩm Diêm Vương mà suy nghĩ, Lý Thuật vội xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía đống lửa, mặt hướng về phía vách đá thô ráp:

"Ta không nhìn đâu, ngươi cứ tự nhiên cởi, ta hứa ta sẽ không nhìn trộm."

Hai người bọn họ rốt cuộc ai là nam ai là nữ đây trời.

Thẩm Hiếu thấy Lý Thuật xoay người sang chỗ khác, sửng sốt một lát, cuối cùng quyết định cởi trung y. Lý Thuật đã hào phóng như vậy, chàng còn câu nệ nữa thì thật không giống đàn ông!

Nhưng đúng thật từ nhỏ chàng chỉ biết vùi đầu đọc sách, cơ hồ chưa bao giờ có tiếp xúc với cô gái trạc tuổi nào. Càng không gặp qua cô gái nào mà nói đến chuyện nam nữ... không thèm giữ chút thẹn thùng nữ tính nào như Lý Thuật.

Trung y mỏng, dính ở trên người xác thật không thoải mái.

Thẩm Hiếu cởi áo trên, treo lên chiếc giá đơn sơ, một bên ngó qua Lý Thuật đang diện bích suy nghĩ.

Củi cháy lách tách, sơn động nhất thời trở nên vô cùng an tĩnh.

Thẩm Hiếu nhìn mái tóc đen xoã tung của nàng, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện cây trâm.

Lúc nàng hỏi, sắc mặt rất nôn nóng, đoán được cây trâm kia đối với nàng quả thực quan trọng.

Thẩm Hiếu chợt hỏi: "Cây trâm kia...... là Thôi thị lang tặng cô?"

Ngoại trừ liên quan đến tình cảm, chàng không nghĩ ra được còn lí do nào để nàng coi trọng một cây trâm chẳng đáng bao tiền.