Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 32: Loại tình huống này phải cắt bỏ chi



Lục Vân rõ ràng là rãnh rỗi sinh nông nỗi.

Nếu đổi lại là người bình thường, khẳng định đã sớm mắng hắn lưu manh sau đó đá hắn ra bên ngoài.

Nhưng Lâm Thanh Đàn vẫn ôn nhu nhỏ nhẹ, dường như vĩnh viễn không biết tức giận.

Tính cách như vậy, kỳ thật rất dễ chịu thiệt.

Lục Vân thật sự không đành lòng trêu chọc chị hai, vì thế gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành, một là báo bình an cho cô, nói mình đã từ sòng bạc an toàn đi ra, hai là muốn cô giúp mình giải thích thân phận.

Sau khi Lâm Thanh Đàn biết được chân tướng, lạch cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

Hốc mắt lập tức ươn ướt.

Trách không được quen thuộc như vậy, hóa ra không phải ảo giác.

Hai chị em ôm nhau, sau đó thì nói về những chuyện xưa cũ.

Lục Vân nhớ lại nói ra: "Chị hai, còn nhớ khi còn bé chúng ta chơi trò ai nhảy xa hơn, chị không cẩn thận đũng quần bị xé rách, em cười chị một trận, kết quả mấy ngày liền chị đều không để ý đến em."

Lâm Thanh Đàn không ngờ Lục Vân còn nhớ rõ chuyện này, đỏ mặt, ngụy biện nói: "Nói bừa, đó rõ ràng là chị cả không phải chị.”

“Lâm Thanh Đàn! Chị còn chưa cúp điện thoại, em đã dám hắt nước bẩn lên người chị, xem lần sau chị xử lý em như thế nào!”

Lúc này trong điện thoại di động đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng của Diệp Khuynh Thành.

Lâm Thanh Đàn lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi quá mức kích động, quên cúp điện thoại, vì vậy vội vàng sửa lại: "Vậy có thể là em nhớ lầm, chắc là chị tư của cậu..."

Nói xong liền đem di động từ trên mặt đất nhặt lên, vô tình cúp máy, không cho Diệp Khuynh Thành cơ hội nổi điên nữa.

Tiếp theo hai chị em lại hàn huyên một hồi, bỗng nhiên từ ngoài cửa vội vã chạy vào một đôi cha con, lớn chừng bốn mươi tuổi, nhỏ hơn hai mươi tuổi.

“Bác sĩ Lý có ở đây không? Mau đến xem tay ba tôi, cánh tay ba tôi bị gãy rồi!”

Thanh niên không kịp thở dốc, chạy vào Hạnh Lâm Đường, lập tức vội vàng mở miệng nói.

Chỉ thấy trước sau cánh tay trái của cha hắn, xuất hiện một dấu bầm rất lớn, rất rõ ràng là bên trong đã bị gãy xương.

Lâm Thanh Đàn không chậm trễ: "Bác sĩ Lý không có ở đây, hôm nay tôi trực ca, tôi có thể thử xem cho cha anh.”

“Thử xem?”

Thanh niên lập tức nóng nảy: "Không được không được, nữ bác sĩ tôi không tin, tôi chỉ cần bác sĩ Lý.”



Đối mặt với bệnh tật bình thường, nam nữ bác sĩ khác biệt kỳ thật không lớn, nhưng vết thương liên quan đến xương không giống nhau, nhất là phục hồi vị trí của xương bị gãy, cần có lực tay nhất định, phương diện này nữ bác sĩ khẳng định là không bằng nam bác sĩ.

Thanh niên không tin Lâm Thanh Đàn là chuyện bình thường.

Hiện nay Hạnh Lâm Đường bao gồm cả Lâm Thanh Đàn, tổng cộng có ba vị bác sĩ khám bệnh, trong đó danh tiếng lớn nhất, chính là bác sĩ Lý trong miệng thanh niên, Lý Tuyền.

Mỗi lần Lý Tuyền trực ca, chính là lúc bệnh nhân của Hạnh Lâm Đường nhiều nhất, bởi vì bọn họ đều tin tưởng vị bác sĩ này.

Đương nhiên, cũng không phải là nói ai danh tiếng lớn, trình độ y thuật của người đó sẽ cao hơn.

Lý Tuyền sở dĩ được hoan nghênh như vậy, là bởi vì thầy của hắn, là quốc y đại sư Dư Hồng Văn.

Chỉ cần treo bảng hiệu đệ tử thân truyền của Dư Hồng Văn lên đó, người bệnh sẽ theo bản năng cho rằng, Lý Tuyền đáng tin cậy.

Đây chính là lý do tại sao, rất nhiều bệnh viện trung y đều bỏ ra giá cao đi mời lại những lão trung y kia, thứ nhìn trúng chính là danh tiếng của bọn họ.

Loại tình huống này ở phòng khám nhỏ càng thêm rõ ràng, cho dù trình độ y thuật của Lâm Thanh Đàn có cao hơn nữa, không có danh tiếng, cũng rất khó hấp dẫn người bệnh.

Như vậy bọn họ thà đi bệnh viện lớn chữa bệnh còn hơn.

Cho nên Lâm Thanh Đàn cũng không có cách nào khác, đành phải bỏ ra giá cao mời Lý Tuyền tới, lúc này việc làm ăn của Hạnh Lâm Đường mới từ từ tốt lên.

Tình huống như hôm nay, đã không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Lâm Thanh Đàn bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mọi người ngồi chờ một lát, tôi gọi điện thoại hỏi bác sĩ Lý xem ông ấy có rảnh không.”

Lý Tuyền tính tình rất kêu ngạo, dù là Lâm Thanh Đàn hay là ông chủ của Hạnh Lâm Đường, đều có chút sợ hãi hắn.

Quả nhiên, điện thoại vừa mới chuyển được, đầu dây bên kia Lý Tuyền liền quát Lâm Thanh Đàn một trận, ý đại khái là thời gian nghỉ ngơi không nên làm phiền hắn.

Lâm Thanh Đàn ủy khuất cúp điện thoại, nhưng vẫn tận lực dùng ngữ khí ôn nhu nói với người thanh niên: "Bác sĩ Lý hiện tại đang bận chuyện khác, hay là để cho tôi tới đi!"

“Không được không được, tôi thà đến bệnh viện chỉnh hình xa một chút.”

Thanh niên đỡ cha hắn chuẩn bị rời đi, lúc này đã thấy Lục Vân đi ra nói: "Cậu đã không tin nữ bác sĩ, vậy để cho tôi làm cho!"

“Anh?”

Thanh niên hồ nghi liếc hắn một cái.

Lâm Thanh Đàn vừa định nói gì thì thấy Lục Vân đưa mắt nhìn cô, cô liền hiểu ý không nói thêm gì nữa.



Lục Vân cười nói: "Đúng vậy, chính là tôi, tôi là bác sĩ mới tuyển dụng ở Hạnh Lâm Đường, hơn nữa chuyên trị vết thương xương.”

“Vậy được, anh mau cho ba tôi xem cánh tay của ông ấy.”

Thanh niên cũng không có đa nghi.

Lục Vân tiến lên nhìn cánh tay bệnh nhân, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

"Tình huống của ba cậu có chút nghiêm trọng!"

“Làm sao vậy?" Thanh niên trong nháy mắt thắt chặt trái tim.

"Đây là sự trật khớp nghiêm trọng của khuỷu tay, chèn ép dây thần kinh trụ, dẫn đến rối loạn chức năng hoạt động của khớp ngón tay."

“Cho nên?" Thanh niên vội vàng truy vấn.

Lục Vân suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Loại tình huống này phải cắt bỏ chi.”

“Cắt bỏ chi?”

Ánh mắt thanh niên lập tức trừng to như trâu.

Lâm Thanh Đàn cũng biến sắc, nghĩ thầm Tiểu Lục Vân sao có thể bịa chuyện lung tung, nào có người gãy xương cần cắt bỏ chi.

Vừa rồi lúc Lục Vân đưa mắt cho cô, Lâm Thanh Đàn còn tưởng rằng hắn thật sự nắm chắc, không ngờ lại hồ nháo như vậy.

Về vấn đề chữa bệnh, Lâm Thanh Đàn vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc.

Cho nên dù cô yêu thương Tiểu Lục Vân như thế nào, giờ phút này cũng cảm thấy có chút thất vọng với hắn.

Biến mất mười lăm năm, sao trở về lại trở nên không đáng tin như vậy?

Thanh niên lập tức phản ứng lại, tức giận mắng: "Cắt chi, cắt của mẹ anh, rốt cuộc anh có biết chữa bệnh hay không?”

Người bệnh cũng tức giận đến cả người phát run: "Lang băm, lang băm, rốt cuộc tôi đắc tội cậu chỗ nào, sao cậu muốn hại tôi như vậy..."

Két!

Đúng lúc này, Lục Vân đột nhiên dùng tốc độ nhanh như tia sét, ấn vào khớp khuỷu tay của bệnh nhân một cái, trong nháy mắt đem nó đặt về vị trí cũ.

Người bệnh bởi vì đang ở trong phẫn nộ, cho nên ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác được, cho đến lúc khớp xương trở lại vị trí cũ, hai cha con mới sửng sốt một chút.

“Hả? Vậy là được rồi?”