Bộ Bộ Thông Thiên

Chương 32: khai sáng tâm cảnh





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânDiệp Bất Phàm đau khổ nhìn tà dương, mặt trời buồn tủi xuống phía sau chân núi trả cho thế gian khung cảnh tịch mịch, hắn thời điểm này không suy nghĩ được gì nhiều, trong đầu ngoài hận thù chồng chất thì còn lại là nỗi nhớ nhà da diết, lòng hắn cảm thấy có lỗi, có lỗi với Diệp phụ, Diệp mẫu..Hai người sinh hắn ra trao cho hình hài toàn vẹn, để đến hiện tại làm một kẻ tật nguyền.

Diệp Bất Phàm xiết chặt nắm đấm hướng bầu trời gầm lên một tiếng bất lực, thương thế của hắn mặc dù là cực nặng nhưng ở dưới diệp lục đan điền không ngừng xuất ra diệp lục linh khí chữa trị theo thời gian cũng chậm rãi khôi phục, chỉ riêng cánh tay thì có lẽ không thể nào lập tức mọc lại.

Diệp Bất Phàm nhìn cánh tay vẫn còn ứa máu, đôi môi cong lên, tự giễu:" Còn toàn mạng đã là may mắn, đây coi như bài học, về sau nếu không chắc chắn giết chết được đối phương thì nhất định phải tìm cách bỏ chạy, thể nghiệm này chung quy đáng giá, nếu một ngày đi đến Kết Đan cánh tay tự khắc khôi phục, việc trước mắt là khiến cho bản thân không ngừng cường đại, mà để làm được việc này..Ma luyện chính là phương thức hiệu quả nhất!" Diệp Bất Phàm quả quyết, hơn 2 canh giờ sau, khi bóng đêm phủ xuống Khâu Sơn cũng là lúc thương thế hắn khôi phục đến 7 thành.

Thu xếp tư trang, thay vào một bộ y phục màu tím nhạt, dùng vải trắng buộc phần tay cụt cẩn trọng chôn xuống mặt đất Khâu Sơn, xong xuôi mọi chuyện mới đánh thức Thượng Quan Môn Khánh đang hôn mê cùng hắn nói lời từ biệt.

Diệp Bất Phàm tiếp tục hướng chỗ sâu Khâu Sơn thâm nhập, trên đường đi điên cuồng săn giết yêu thú, ở dưới quá trình mài giũa này tu vi hắn cũng dần dần ổn định, mấy ngày sau liền bước vào Ngưng Khí trung kỳ đỉnh phong, tốc độ tiến cảnh nhanh chóng như vậy có lẽ phụ thuộc phần nhiều vào tâm cảnh.

Diệp Bất Phàm chủ yếu săn giết yêu thú cấp thấp tu vi Ngưng Khí hậu kỳ trở xuống, nhưng thi thoảng vẫn bắt gặp một vài đầu Đại Yêu, đối với yêu thú Trúc Cơ hắn chỉ biết tránh né hoặc trốn chạy, lại sau nửa tháng số lượng nội đan hắn tích góp được cũng vượt quá con số 100.


Chỗ sâu Khâu Sơn cảnh vật phong phú, cỏ cây, sinh mệnh sống cũng muôn hình vạn trạng, địa phương này bình thường thì cách mấy canh giờ mới bắt gặp được một vài tu sĩ qua lại, bọn hắn đa phần đều là đằng vân giá vụ mà đi, hiển nhiên ai nấy tu vi cực cao, muốn ở chỗ sâu Khâu Sơn thu hoạch Đại Yêu nội đan, hoàn cảnh khốc liệt như vậy Diệp Bất Phàm chỉ còn cách cẩn thận từng ly từng tí.

Đi qua mới biết Khâu Sơn rộng lớn, vạn dặm phía trước vẫn là sâm lâm mênh mông, ở đây đại thụ nguyên sinh cao lớn, tán chạm tầng mây, thân mấy người ôm không hết, tại chỗ này Diệp Bất Phàm cảm nhận được nồng đậm Mộc linh khí, có lẽ bản thân hắn sở hữu diệp lục đan điền, Linh căn càng là Mộc hệ cho nên hô hấp hay thổ nạp đều vô cùng thông thuận.

Tại một gốc đại thụ rỗng mục Diệp Bất Phàm im lặng đả tọa, hắn vừa rồi bị một đầu Tam Nhãn Tử Lang truy sát, phải cực kỳ chật vật, dùng hết mọi thủ đoạn mới có thể an toàn trốn thoát, đầu Tam Nhãn Tử Lang kia sau cùng bị một tên cường giả dùng đao chém giết.

Đang tập trung đả tọa, đúng lúc này mênh mông đại ngàn bên trong bỗng nhiên vang lên một tiếng thú gầm kinh thiên động địa, Diệp Bất Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy âm lực hóa thành gợn sóng vặn vẹo từng đợt từng đợt trôi đi, những nơi đi qua phong vân sạch bóng, thậm chí còn nhấc lên phong quyển, để cho da đầu hắn tê dại, đại não bị thanh âm oanh minh kia làm cho nhức nhối.

Diệp Bất Phàm kinh hãi nuốt vào một hơi khí lạnh, cảm nhận được ở trung tâm Khâu Sơn có một cỗ khí tức kinh khủng đang cường hoành bộc phát, sau đó là nhiều hơn một cỗ khí tức, bát phương càng liên tục vọng lại thanh âm chấn động, chứng tỏ có cường giả đang cùng với Đại Yêu chém giết, chiến đấu dạng này vượt xa quá nhiều trận chiến ở chân núi Khâu Sơn, vượt qua Nguyên Anh chi chiến.

Cả Khâu Sơn lay động, đại địa từng nhịp rung lắc, dưới áp lực kinh khủng, Diệp Bất Phàm phải tận lực hô hấp, cả người nằm sát mặt đất tránh đi trận trận dư ba đang hóa thành đao phong mãnh liệt quét ngang.

Sau nửa ngày chấn động kia mới triệt để kết thúc, Diệp Bất Phàm tiếp tục hướng chỗ sâu Khâu Sơn lặng lẽ thâm nhập, trên đường mỗi bước chân đều cực kỳ cẩn trọng, hơi sơ suất thôi chính là lấy tính mạng ra làm đại giá, ở đây không có Thử Yêu, không có những đầu Ngô Công nhút nhát, mà đa phần là cự thú hình thể khổng lồ cực kỳ hung tàn khát máu.

Mặc dù sợ hãi nhưng ở dưới tâm lý tò mò cùng khao khát thực lực thôi thúc Diệp Bất Phàm hứng thú đến độ có phần quên đi nhiệm vụ của hắn khi đi vào Khâu Sơn là thu thập Hắc Thiết Thạch, cũng phần nào nguôi ngoai thù hận trong lòng.

" Quay lại!" Một ngày này đang khi vạch từng lớp cỏ dại Diệp Bất Phàm bỗng nhiên nghe được một tiếng quát, tiếng quát như kinh lôi ở giữa bầu trời trống rỗng nổ tung, đánh vào tâm thần hắn tựa hồ cự chùy nện thẳng đỉnh đầu để cho Diệp Bất Phàm không khỏi ôm ngực thổ huyết, may mắn là vị cường giả kia không có ác ý.

Kinh sợ nhìn lên, ở ngay phía trên tán rừng đang đạp kiếm phi hành một vị đại hán cao lớn phương phi mặt hùm râu én, cả người bao trùm bên trong chiến giáp, phía trước ngực mặt đồng thau hình tròn nhô cao đúc hình mãnh hổ, khí thế cuồn cuộn như trường giang đại hải, uy áp tuyệt luân càng để cho tán rừng lay động như bão táp quần đảo.

"Tiểu tử to gan! Ngươi không biết đây là đâu sao? Còn dám lén lút đi vào?" Đại hán thâm trầm quét mắt nhìn xuống, cái quét mắt này như lưu tinh giáng lâm để cho Diệp Bất Phàm kinh sợ ngã ngồi trên mặt đất.


Mất mất hơi thở lấy lại bình tĩnh, Diệp Bất Phàm thở sâu, cúi gập người, ôm quyền hướng lên bầu trời nhỏ giọng:" Tiền bối..Vãn bối thực sự không biết đây là đâu, tại gần 1 tháng trước tham gia Liệp Yêu Đại Hội bị một đầu Tam Nhãn Tử Lang truy sát, trong quá trình bỏ chạy lưu lạc, nếu có mạo phạm tiền bối, xin được bỏ qua!" Thái độ nhất mực cung kính, đây không phải là lần đầu tiên trong đời hắn gặp cường giả, nhưng những người kia so với vị trung niên nhân này ở trên khí thế xem ra còn kém quá xa, ngay như Triệu Thánh Anh môn chủ cũng tuyệt đối không bằng.

Người này tu vi nhất định vượt qua Nguyên Anh, ở trên thân ngoài uy áp tuyệt cường thì còn ẩn chứa Vương giả khí thế không giận tự uy, càng có một cỗ kinh lịch khói lửa khó nói, tựa hồ là chiến tướng quanh năm biên thùy, trải qua vô tận chém giết tích súc tạo thành.

"Ngươi là đệ tử tông môn nào? Có thể bằng vào chút tu vi kia đi đến được đây phải cảm thấy may mắn..Trước mặt 10 dặm là Khâu Sơn cấm địa, bên trái 10 dặm là Đông Hoang cấm địa, còn bên kia.. Đông Lâm Hoàng Tộc lăng mộ!" Trung niên hờ hững chỉ tay phương xa, biểu tình lạnh nhạt, nhưng khi nhắc đến mấy chữ" Đông Lâm Hoàng Tộc" Ánh mắt hắn cũng không che dấu được một tia phức tạp.

" Đệ tử là tân môn đệ tử Bát Cực Đạo Tông đi vào rìa Khâu Sơn làm một ít nhiệm vụ, không may tao ngộ hung thú, bị truy sát.." Diệp Bất Phàm lấp lửng nói, biểu tình càng thêm cung kính.

" A! Bát Cực Đạo Tông, một trong hai tông môn còn chưa quy thuận Thiên Hoàng.. Tốt!" Ánh mắt trung niên nhân bỗng nhiên sáng lên, đối với Diệp Bất Phàm nhếch môi cười nhẹ gật đầu tán thưởng.

" Đây mới là cường giả chân chính a! Không kiêu ngạo, không ỷ lớn hiếp nhỏ, thái độ dễ gần.. " Diệp Bất Phàm cảm khái nói thầm, gật đầu xưng phải.

" Lão đầu Thanh Tử Chân Nhân còn khỏe không?" Buột miệng nói ra, trung niên nhân ngưng lại một chút, cười cười phân trần:" Ta lại quên mất ngươi là tân môn đệ tử.. Làm sao có thể gặp được lão đầu kia a".

" Thanh Tử Chân Nhân là ai?" Diệp Bất Phàm nhỏ giọng hỏi, hắn cả đời chưa nghe qua cái tên này.

" Haha! Không có gì, ta bình thường ở nơi này ngoài yêu thú rất ít khi gặp được nhân loại.. Hôm nay thấy ngươi có chút thèm nói chuyện, cũng may...Nếu trôi qua vài năm nữa có lẽ ta quên mất tiếng mẹ đẻ!" Trung niên nhân cười cười, ở trên bầu trời thu hồi phi kiếm, một bước đi ra trực tiếp giáng lâm bên cạnh Diệp Bất Phàm, thu liễm uy áp, bằng ánh mắt sáng rực như nhật nguyệt chăm chú thăm dò.

Mấy hơi thở qua đi mới mỉm cười, ung dung nói:" Tay trái của ngươi là bị người khác chặt xuống a! Dùng Trúc Cơ nguyên khí chặt xuống, tiểu tử ngươi chút tu vi kia lại có thể đi gây thù kết oán".

" Đúng! Tay của vãn bối là bị một tên Thiên kiêu Trúc Cơ kỳ chặt xuống, vãn bối cùng hắn từ trước không thù không oán!" Diệp Bất Phàm ôm quyền gật đầu xác nhận, hắn có chút bất ngờ, trung niên nhân kia chỉ nhìn qua vết thương liền có thể đưa ra kết luận chính xác.

" Ngươi có hận không?" Trung niên nhân thâm thúy nhìn Diệp Bất Phàm, bỗng nhiên hỏi, từ miệng đi ra thanh âm trầm trầm.


"Hận! Tất nhiên hận, ta hận không thể chặt thây, moi tim, móc mắt, hủy đạo, đoạt cơ.." Diệp Bất Phàm xiết chặt nắm đấm, mắt phun hàn mang, biểu tình cực kỳ dữ tợn, cảm xúc hắn bị trung niên nhân dẫn dắt rốt cuộc không kiềm chế được bộc phát không chút che dấu.

" Tốt tâm cảnh! Ngày trước ta cũng từng như ngươi.. Tu sĩ trên đời buộc phải có động lực mới đi đến đỉnh cao Tiên đạo, còn một kẻ suốt đời bình bình đạm đạm trôi qua dù cho thiên tư có cao bằng trời rốt cuộc cũng chỉ là phế vật..Dùng phần hận thù đó làm động lực, ngươi sẽ có ngày quát tháo phong vân" Trung niên nam tử cười hiền nói, trong mắt hắn vậy mà phảng phất một tia đồng cảm, tựa hồ bản thân hắn cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự cho nên đồng bệnh tương liên.

Nhãn thần Diệp Bất Phàm thăm thẳm như hồ thu thủy, sau khi quả quyết gật đầu xác nhận mới mang theo ánh mắt biết ơn nhìn trung niên nam tử, không biết nên mở miệng nói gì.

" Ngươi có muốn ta dùng Thiên Địa nguyên khí khôi phục cánh tay cho ngươi không? " Trung niên mỉm cười đầy thâm ý, ôn nhu hỏi.

" Thật sao? Nếu vậy ơn nghĩa kia vãn bối cả đời không quên!" Diệp Bất Phàm kích động gần như là gào thét, đối với trung niên lần nữa cúi đầu, lần này gần như là bái tạ.

" Khôi phục cánh tay kia giúp ngươi đối với ta quá đơn giản, nhưng làm như vậy hoàn toàn không có tác dụng gì, trái lại càng khiến ngươi nguôi ngoai thù hận, mất hết động lực!" Trung niên cười cười, quắc mắt nhìn Diệp Bất Phàm, thanh âm trầm trầm.

" Đa tạ tiền bối khai sáng!" Diệp Bất Phàm giật mình, cung kính nói, trong đầu như ngàn vạn lôi đình quét qua, sạch bóng u mê, hắn thực sự đã minh bạch, minh bạch cánh tay kia chung quy chỉ là chuyện nhỏ.. Động lực phát triển, tâm cảnh tương lai mới là đại sự.

" Đi đến Kết Đan, khôi phục cánh tay, đồng thời giết chết Dương Cường..Báo thù!" Diệp Bất Phàm xiết chặt nắm đấm, lẩm bẩm.

" Thật tốt tâm cảnh!" Trung niên nhân một lần nữa khen ngợi, nhìn Diệp Bất Phàm càng thêm vừa mắt.