Bổn Vương Ở Đây

Chương 8



Cửa lớn đóng lại, trong sân xem ra chỉ cóba người là Hành Vân, Thẩm Ly và Hoàng thái tử, nhưng ba người có mặtđều biết, trong lúc “bài trí” hôm nay, trong nhà đã có thêm nhiều chỗ để người ta ẩn nấp.

Hoàng thái tử ngồi trên ghế đá: “Gặp công tử một lần thật không phải dễ.”

Hành Vân cười nhạt: “Vẫn dễ hơn gặp Thái tử một chút.”

Thẩm Ly từnhỏ trưởng thành ở Ma giới, Ma giới chuộng võ, bất kể là quan hay dânđều hào sảng thẳng thắn. Nàng cũng vậy, ghét nhất là người ta khách sáovới nàng, cũng không thích thấy người khác khách sáo. Thẩm Ly liền chuivào bếp lục nồi tìm thức ăn.

“Nghe nóicông tử có thể thông quỷ thần, biết tương lai, ta thấy hiếu kỳ nên đếnxem, mong cầu được một quẻ, không biết công tử có bói cho không?”

“Không bói!”

Nghe hắn quả quyết như vậy, sắc mặt Thái tử trầm đi. Hành Vân làm như không thấy,“Ta không có ý gì khác, chỉ là không thích hành nghề bói toán, cũngkhông phải là người thông quỷ thần. Nếu Thái tử có điều nghi hoặc xinhãy tìm cách khác.”

“Ha.” Tháitử cười lạnh, “Không phải công tử muốn đề bạt bản thân mình sao, được,nếu công tử có thể đoán được chuyện trong lòng ta, ta sẽ cho ngươi vinhhoa phú quý quan cao tước hậu, chờ sau khi ta đăng cơ rồi, phong ngươilàm Quốc sư cũng không phải không được.”

Hành Vân lắc đầu: “Không đi!”

“Công tửđừng nên không biết cân nhắc như vậy.” Thái tử quan sát xung quanh, “Hôm nay ta muốn đạp bằng tiểu viện nhỏ này của ngươi cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.”

Hành Vânuống một ngụm trà, không biết nghĩ ra chuyện gì, khẽ bật cười: “Thái tửphí công phí sức đến đây chẳng qua là muốn biết lúc nào mình có thể đăng cơ thôi, nhưng thọ mệnh của Thiên tử liên quan đến quốc vận, không phải tại hạ không chịu đoán mà đích thực là không đoán ra. Còn hôm nay Tháitử muốn đạp bằng chỗ này, ta thấy không dễ đâu, nhưng nếu ngài muốn ngồi bằng chỗ này thì cũng có thể đó.”

Thái tử biến sắc, đập bàn đứng dậy hét lớn: “Thật to gan!”

Thẩm Ly nhìn từ trong bếp, thấy một thị vệ áo xanh không biết từ đâu nhảy ra, kềkiếm lên cổ Hành Vân. Thái tử kia vô cùng tức giận, tạt bình trà nóngtrước mặt lên người Hành Vân. Hành Vân muốn tránh nhưng bị người phíasau khống chế, nước nóng văng khắp người hắn.

Thẩm Ly nghe Hành Vân hự một tiếng, nghĩ chắc hắn bị bỏng nặng rồi, tròng mắt nàngco rút lại, lòng dậy lên một luồng tà hóa, đang định ra cửa thì hai thịvệ áo xanh khác đáp xuống trước mặt, rút kiếm ra khỏi vỏ. Thẩm Ly cườilạnh, một cước đạp văng một người trước mặt khiến hắn bay thẳng rangoài, va vào thanh y vệ sau lưng Hành Vân, hai người ngã chồng lênnhau. Người chắn trước mặt Thẩm Ly thấy vậy thì giương kiếm đâm tới.Thẩm Ly đưa tay nắm lại, chộp thẳng lấy lưỡi kiếm, lòng bàn tay khẽ bóp, thanh kiếm thép kia bị nàng vò nhẹ nhăn nhúm như một tờ giấy. Thanh yvệ kinh hãi lạnh người.

Thẩm Ly vứtkiếm, không ngó ngàng đến hắn, thân pháp như bóng ma lướt đến trước lunước ở góc tường, múc một vốc nước rồi dùng tay tạt ra, nước băng lạnhnhư những mũi tên bắn hết lên người Thái tử, lực đạo mạnh đến mức cảngười hắn bị đẩy ra khỏi ghế, bùn đất bám đầy người: “Á, ái da…” Hoàngthái tử toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối bời dính đầy trên gương mặt thịt.

Những độngtác này của Thẩm Ly chỉ diễn ra không chớp mắt, trong sân nhất thờikhông có ai khác nhảy ra cản nàng. Giống như bị nàng dọa đến ngây người.

Thẩm Ly bước lên phía trước, giật lấy cổ áo Thái tử lôi hắn từ dưới đất lên, nhìnvào đôi mắt dài hẹp của hắn nói: “Cút hay là chết?” Trên người nàng sátkhí bừng bừng, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ kinh người trong đêm tối.

“Yêu… yêunghiệt to gan…” Thái tử sợ hãi toàn thân co giật, cố gắng trấn tĩnh thốt lên bốn chữ, thấy sắc đỏ trong mắt Thẩm Ly càng đậm, hắn lập tức nói:“Đi, đi!”

Thẩm Ly kéocổ áo lôi hắn ra cửa, mở cửa ném hắn ra ngoài. Hoàng thái tử cao quý lập tức được chúng nhân đón lấy, có thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, Thẩm Ly cười lạnh nhìn Hoàng thái tử nói: “Xem ra các ngươi muốn chết ở đây rồi.”

Thái tử lập tức té lăn một vòng, chui vào trong kiệu hét lớn: “Đi! Còn không đi mau! Đám phế vật này!”

Sau một hồiloạn lạc, tiểu viện lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Thẩm Ly bực bội đóng cửa, nhưng thấy Hành Vân đang dùng y phục ướt đẫm che mặt mình, sau đó lạinhìn về khoảng sân sũng nước thở dài, trong lòng Thẩm Ly lại tức giậnmột cách kỳ lạ: “Ngươi ngốc à? Ngày thường trông có vẻ cao thâm khólường, sao trước mặt kẻ khác chỉ luôn bị ức hiếp!”

Hành Vânnhìn Thẩm Ly đang lửa giận bừng bừng, hắn cười nhẹ: “Ta không lợi hạinhư cô, cũng không lợi hại như cô nghĩ.” Hắn chỉ là một phàm nhân màthôi, không thoát khỏi sinh lão bệnh tử, cũng không thể rời khỏi tục thế hồng trần này.

Nhìn vếtbỏng đỏ hồng trên mặt hắn, còn có đôi môi tái nhợt kia, lòng Thẩm Lybỗng nghẹn lại, không biết nên nói gì. Phải rồi, hắn vốn chỉ là mộtngười bình thường, một chút nước nóng kia cũng có thể khiến hắn bị bỏng, một khi bị người có võ công khống chế hắn liền không động đậy được, cóthể biết được thiên mệnh khiến hắn có vẻ như chuyện gì cũng làm được,nhưng lại không có năng lực đó, hắn cũng chỉ là một nhục thân, sẽ dễdàng bị chết.

Vậy… rốt cuộc hắn lấy đâu ra sức lực mà sống bình thản thế này!

Thẩm Ly thởdài, ngồi xuống ghế đá, im lặng một lúc rồi cúi đầu hỏi: “Hôm nay ta làm vậy có phải đã khiến sự tình trở nên tệ hại… gây phiền phức cho ngươirồi không?”

Tuy nàngđánh người ta rất sảng khoái… nhưng Bích Thương vương có thể tỉnh ngộsau khi gây chuyện, biết mình đã gây phiền phức, chuyện này mà truyền về Ma giới không biết lại có bao nhiêu người kinh hãi nữa đây.

“Phải mà cũng không phải, dù sao thì lỗ thủng này cũng là ta đâm, chẳng qua cô khiến nó rách to hơn một chút thôi.”

Thẩm Ly hiếu kỳ: “Rốt cuộc ngươi đã nói gì với hắn?”

Hành Vâncười nhìn nàng nói: “Tóm gọn lại thì có thể nói thế này, hắn bảo ta làmngười của hắn, ta không chịu, hắn uy hiếp ta là sẽ đạp bằng chỗ này, tacười hắn chỉ có thể ngồi bằng chỗ này thôi, hắn giận ta cười thân hìnhcủa hắn nên ra tay, sau đó thì bị cô đánh.” Hành Vân bất lực lắc đầu,“Xem ra đụng chạm đến thân hình người khác đúng là đại kị.”

Đáng đời ngươi…

Nụ cười trên môi Hành Vân bỗng khẽ tắt: “Người này cố chấp lại ngạo mạn, lúc nàocũng mong chờ phụ thân huynh đệ chết sớm, nếu giao quốc gia vào tay loại người này thì e là thiên hạ khó lòng yên ổn.” Hắn ngẩng đầu nhìn saotrên trời, nhìn một lúc rồi nói: “Sợ là thiên hạ sắp đổi chủ.”

Thẩm Ly không hiểu: “Không phải ngươi không thích bói toán đoán mệnh dự báo tương lai sao?”

“Đây khôngphải là bói toán. Chuyện này liên quan đến quốc vận, cho dù ta muốn đoán cũng không đoán ra được gì.” Hành Vân đứng dậy đi vào nhà, giọng từ xaxa truyền đến. “Theo bản tính của hắn thì thấy được như vậy, còn tươnglai… có thể để nó từ từ phát triển theo hướng đó.”

Lại nóinhững lời cao thâm khó lường, Thẩm Ly mím môi, nàng đã không thể đoánđược người này rốt cuộc là mạnh mẽ hay yếu đuối nữa rồi.

“ Thẩm Ly, lấy giúp ta chút nước, ta phải nấu thuốc cao. Nếu không trị cho tốt thì ta sẽ bị phá tướng đó.”

Thẩm Lynghiến răng: “Sai bảo người khác thì đúng là cao thủ.” Vừa dứt lời, lúcnày dường như nàng mới kịp phản ứng, cao giọng nói: “Tại sao ta phảigiúp ngươi chứ!” Thái tử cũng vậy mà lấy nước cũng vậy, đều là chuyệncủa hắn, tại sao bây giờ nàng cũng bị lôi vào. Bây giờ rõ ràng nàng chỉnên suy nghĩ một chuyện là “Lúc nào rời khỏi đây” thôi!

Trong bếpbỗng truyền đến mấy tiếng ho, vẻ mặt tức giận của Thẩm Ly chợt tắt, nàng chỉ thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đến chỗ lu múc nước đem vào bếp: “Đi nằm đi!” Thẩm Ly đẩy Hành Vân ra khỏi kệ bếp, “Để ta làm!”

Hành Vânngây ra, đứng một bên không động tĩnh, thấy Thẩm Ly lục lọi nồi niêu một lúc sau đó quay sang hỏi: “Thuốc cao… phải làm thế nào?”

Hành Vân cười thấp: “Để ta làm thì hơn!”

Giúp khôngđược gì, Thẩm Ly chỉ đành đứng một bên, im lặng nhìn Hành Vân khuấythuốc, hiếm khi yên tĩnh ở bên cạnh hắn, nhìn một lúc lâu, lúc Hành Vânsắp nấu thuốc xong, Thẩm Ly bỗng nói: “Hôm nay nếu không có ta thì ngươi sẽ làm thế nào? Rõ ràng không chịu đòn được mà cứ giả vờ ra vẻ nhưchuyện gì cũng làm được.”

“Nếu khôngcó cô thì đương nhiên ta sẽ không xấc láo như vậy.” Hành Vân vừa khuấythuốc vừa nói, “Nhưng chẳng phải là có cô đó hay sao.” Hắn nói tự nhiênđến mức Thẩm Ly nghe thấy liền khẽ ngây ngẩn, hắn không nhìn Thẩm Ly màtiếp tục cười, “Cô còn xấc láo hơn ta nhiều, khiến ta cũng xấc láo theo. Chỉ với bá khí đầy mình kia thôi cũng đã khiến người ta thán phục rồi.Tuấn tú vô cùng!”

Tuấn… tuấn tú…

Chưa từng có nam nhân nào khen Thẩm Ly như vậy, lúc nàng tức giận toàn thân sát khídày đặc, có lúc thậm chí khiến Ma quân cũng cảm thấy bất lực, làm gì cóai khen nàng như vậy.

Thẩm Ly ngẩn ra nhìn gương mặt đang mỉm cười của Hành Vân, tuy trên mặt hắn còn cómột vết bỏng đỏ hồng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến dung mạo củahắn, cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn đã lay động con tim nàng.

“… Cô đưa ta miếng giẻ kia, ấm thuốc nóng quá không cầm lên được.” Dường như HànhVân đã nói gì đó, nhưng trong lúc ngơ ngẩn Thẩm Ly chỉ nghe mấy chữ phía sau, đầu óc nàng dường như vẫn còn trong trạng thái mơ hồ vì sự xaođộng kia, phát giác Hành Vân quay đầu nhìn mình, Thẩm Ly lập tức dịchchuyển ánh mắt, dùng tay cầm ấm thuốc lên. Hành Vân còn chưa kịp ngăncản, nàng đã nắm lấy tay cầm của ấm thuốc đang sôi, đổ thuốc vào trongchậu.

Mãi đến khiđặt ấm thuốc xuống Thẩm Ly mới nhận ra lòng bàn tay mình hơi rát. Nàngchớp mắt vài cái, chùi loạn bàn tay vào người: “Nè, đổ thuốc ra rồi đó!”

Hành Vânngây người, nhưng thấy Thẩm Ly giấu bàn tay sau lưng chùi chùi như mộtđứa trẻ, Hành Vân thở dài: “Tốt xấu gì cũng là một cô nương, thật sự coi mình là nam nhân sao…” Hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay Thẩm Ly đang giấu saulưng, mượn ánh đèn xem xét kĩ lưỡng, bàn tay và ngón tay đều bị bỏngsưng đỏ, nhưng nếu là người bình thường thì e đã bỏng hỏng cả bàn tayrồi. Hắn nói, “Nam nhân cũng không làm như cô vậy đâu… Chờ ta làm xongthuốc cao trị bỏng này thì có thể cùng thoa.”

Cổ tay bịHành Vân nắm lấy có chút kỳ quái, Thẩm Ly không tự nhiên rút tay về,trong lúc hoảng loạn, nàng tùy tiện tìm một chủ đề nói: “Hôm qua ta chỉnói ngươi là đệ tử của tên lừa trọc nào đó thôi mà ngươi cũng tính toán, lấy thịt muối để chọc giận ta, lần này ngươi bị tên Hoàng thái tử kialàm bị thương hai lần, sao không thấy ngươi giận? Ngươi cảm thấy ta dễức hiếp hơn à?”

“Sao cô biết ta không giận?” Hành Vân lọc bã thuốc, “Chỉ là chuyện giải quyết người này thì không gấp được.”

Thẩm Ly ngẩn ra nhìn hắn: “Ngươi? Giải quyết Hoàng thái tử?”

Hành Vâncười nhạt: “Ta thì chắc là không được rồi, nhưng có thể mượn đao giếtngười thử xem. Thẩm Ly, ngày mai cùng ta ra ngoài nhé!”

“Ờ… Hả? Khoan đã, tại sao ngươi bảo ta đi cùng thì ta phải đi!”