Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 24



Edit: Coco

Vào thời điểm mà Ân Thất phục hồi ý thức, phát hiện chính mình đã trở lại cùng với mọi người.

"Anh Triệu Tứ, anh làm tốt lắm!" Lưu Anh Tuấn là người đầu tiên chạy tới, lúc mà định ôm lấy Ân Thất không ngờ còn chưa đụng được tới góc áo, đã bị một người giành ôm lấy trước.

"Con dâu, không nghĩ đến con sẽ thành công nha......"

Người phụ nữ dùng một tay ôm Ân Thất lên.

Ân Thất không thể ngờ được người nhìn trong nhu nhược như vậy mà sức lực lại lớn đến thế.

Không hiểu vì sao mà Ân Thất mơ hồ cảm giác được thời điểm mà người phụ nữ nói chuyện còn có tia nguy hiểm bên trong.

"Bây giờ phải làm thế nào, thời điểm tiếp theo của trò chơi, anh lại dùng gương mặt này gặp Boss hắn ta sẽ nhận ra anh mất!" Daphne dùng một tay chống cằm, rõ ràng là rất hao tổn tâm trí mới có thể vất vả thành công một lần, nhưng bây giờ lại có một vấn đề mới nữa.

Nhìn mọi người đều có vẻ như suy nghĩ đau đầu rất nhiều, nhưng mà Ân Thất lại không có vẻ như hoảng loạn cho lắm.

"Con đã có biện pháp gì sao?" Người phụ nữ nhìn về phía Ân Thất.

Ân Thất cũng không biết nên giải thích với mọi người như thế nào, cậu lấy ra từ trong túi một tấm thẻ bài, rồi đưa đến trước mặt mọi người.

"Đây là cái gì?"

Daphne đã nhìn thấy rất nhiều thẻ bài đa dạng ở trên Tinh Võng, chỉ là chưa từng nhìn thấy loại giống như tấm ở trong tay Ân Thất.

(*Tinh Võng: là kiểu diễn đàn mạng của tinh tế chăng? Bạn nào biết thì nhắc mình nha.)

Hoa văn của thẻ bài rất tinh tế, ngay cả những họa tiết vẽ bên trên cũng khiến cô nàng nhìn thêm vài lần.

"Đây là một thẻ bài nhân vật?" Ngay cả người phụ nữ cũng nhận ra sự khác biệt trong đó.

Ân Thất cũng không biết có cái gì khác biệt giữa thẻ bài chính mình vẽ ra với những thẻ bài cậu nhìn thấy được bán ở cửa hàng.

"Ơ đúng này!" Lưu Anh Tuấn cũng nhìn lên thẻ bài, sau một lúc, hắn dường như đã nhìn thấy cái gì đó từ thẻ bài.

"Ơ tại sao lại không có mặt nhỉ?" Lưu Anh Tuấn chỉ vào người phụ nữ trong gương ở trong thẻ bài, kinh ngạc kêu lên.

"Đây là thẻ bài tôi chế tác mấy ngày trước dựa trên thuộc tính của Boss trong trò chơi." Ân Thất suy nghĩ một chút về ước nguyện ban đầu của cậu khi mà chế tác thẻ bài này.

Không ngờ Ân Thất vừa mới nói xong, người phụ nữ như là nghe thấy có cái gì đó khác trong lời của Ân Thất, người phụ nữ nhìn về Ân Thất hơi nghi ngờ.

"Con nói là, con chế tạo ra là nhằm vào thuộc tính của Boss sao?"

Để chứng minh với mọi người, Ân Thất đã cho mọi người thủ một chút tác dụng của thẻ bài này.

Chỉ thấy sau khi tinh thần lực màu xanh đậm rót vào thẻ bài, một ánh sáng màu nhàn nhạt bao phủ hết lên thẻ bài, ngay sau đó thẻ bài lóe phát sáng lên.

Nhóm người nhìn thấy sau khi mà Ân Thất rót tinh thần lực vào thẻ bài, thẻ bài xảy ra biến hóa ngay sau đó.

Một mỹ nhân mặc váy cổ trang dài màu đỏ đi ra từ trong đó, người phụ nữ một tay cầm một chiếc gương đồng trên mặt có hoa văn tinh xảo, tay khác cầm một cây bút.

Dưới sự chú ý của mọi người chỉ thấy người phụ nữ bay về lại về hướng của Ân Thất, dừng lại ở bên cạnh cậu.

Sau đó xảy ra một việc mà khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Người phụ nữ cầm lấy bút trong tay, vẽ lên mặt Ân Thất, theo sau động tác của người phụ nữ, ngũ quan trên mặt của Ân Thất đã xảy ra biến hóa.

Đôi mắt phượng hơi hơi nhướng lên, ánh mắt câu người, phía dưới đôi mắt còn có một nốt ruồi lệ chí nho nhỏ, sau đó là một nụ cười như có như không.

Lần họa mặt này dường như chỉ là trang điểm riêng, người phụ nữ dùng màu đỏ chu sa vẽ cho Ân Thất một đóa hoa nho nhỏ chỗ khóe mắt.

Sau khi họa mặt hoàn thành người phụ nữ biến thành một điểm sáng rồi biến mắt trước mắt mọi người.

"Cái này cũng thật thần kỳ nha......" Lưu Anh Tuấn nhìn bộ dạng lúc này của Ân Thất, "Quả thực nhìn như một người khác vậy!"

không chỉ mỗi Lưu Anh Tuấn bị sốc mà ngay cả người phụ nữ bên cạnh Ân Thất, lúc này cũng hiện lên một tia kinh ngạc trong mắt.

Hắn chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này lại còn có người có thể chế tạo thẻ bài với công hiệu như vậy.

"Đây là thẻ bài gì vậy?" Thẻ bài thần kỳ như vậy cũng làm cho Daphne cực kỳ tò mò.

"Nữ họa bì." Ân Thất nói ra tên thẻ bài.

(*画皮女: Người phụ nữ vẽ da =)))) kiểu hiểu thô nó là như thế ý nhưng mình không biết nên để như thế nào nghe cho nó hợp lý. Nên mình xin phép để nguyên nhé. Bạn nào có biết thì bảo mình nha)

"Cái tên thật kỳ quái."

"Đằng sau thẻ bài còn có một câu chuyên xưa mỹ lệ, em có muốn nghe không?" Ân Thất mỉm cười thâm sâu.

"Còn có chuyện xưa?" Daphne rất chi là tò mò. Trong lòng đã tự động liên tưởng đến vài phiên bản cho những câu chuyện tình yêu trong lòng mình.

"Người ta đồn rằng có một người phụ nữ muốn lấy đi trái tim của những người đàn ông, vì vậy......" Ân Thất nói, cậu nhìn về phía Daphne.

Sau đó kể tiếp với giọng nói hơi thần bí: "Vì vậy nên cô đã vẽ cho chính mình một tấm da mỹ lệ, chuyên môn mê hoặc đàn ông, để đạt được mục đích của riêng mình."

Daphne: "......"

Đúng thật là một chuyện xưa cảm động đó nha!

Cho nên vừa rồi cô nàng nhìn thấy người phụ nữ trong thẻ bài không có vẽ mặt là nguyên nhân này sao?

"Nói như nào chăng nữa thì, hiện tại con có thể dùng một thân phận khác để đi tiếp cận Boss." Người phụ nữ nìn gương mặt mới này của Ân Thất, tuy rằng có một chút khác với bộ dạng trước kia, nhưng mà vẫn có một số điểm tương tự trên khuôn mặt ấy.

Sau khi mà Ân Thất đưa tên mình vào trong máy tính.

【 Người chơi bắt đầu tiến vào đêm thứ hai! 】

【 Đang tải lại trò chơi......】

【 Đang tải lại cảnh cốt truyện trò chơi......】

【 Đã mở ra cảnh tượng mô phỏng! 】

Ngay sau đó, Ân Thất phát hiện, ngoại trừ cậu ra thì những người chơi khác đều bị đưa đi ra ngoài.

Sau đó cảnh tượng trước mắt lại xảy ra biến hóa, lần này Ân Thất phát hiện chính mình được đưa đến trong một nhà hàng cao cấp, cậu cúi đầu nhìn nhìn, không chỉ mỗi cảnh tượng thay đổi mà ngay cả quần áo của cậu cũng thay đổi.

Chiếc áo sơ mi bình thường đã được đổi thành một bộ vest đen.

Ân Thất đã tưởng tượng đến thân phận của chính mình ở trong đầu.

【 Đã tải xong kịch bản trò chơi! 】

【 Thân phận của người chơi: Anh trai ác độc chia rẽ tình yêu! 】

Ân Thất: "......"

Thân phận lần này của cậu là trưởng bối ác độc chia rẽ đôi tình nhân, ngoại trừ thông tin mà hệ thống đã cấp cho Ân Thất không biết một tin tức nào khác.

【 trò chơi bắt đầu ---】

Thời điểm sau khi hệ thống tuyên bố bắt đầu trò chơi, Ân Thất phát hiện mình đang ngồi trước một cái bàn, một ly cà phê được đặt trên bàn, hiển nhiên là cậu đang chờ đợi người nào đó ở nơi này.

【 Mục tiêu Hàm Số đã đến hiện trường......】

Theo như nhắc nhở của hệ thống, trong lòng Ân Thất không khỏi trở nên khẩn trương, tuy rằng cậu dùng thẻ bài sửa lại bộ dạng của chính mình một chút, nhưng tận sâu bên trong lòng cậu vẫn không khỏi có chút lo lắng nho nhỏ, cậu sợ chỉ cần không cẩn thận một cái, đối phương lập tức nhận ra cậu.

"Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?" Đột nhiên từ phía bên trên truyền đến âm thanh.

Nghe được thanh âm quen thuộc của thiếu niên, Ân Thất ngẩng đầu lên.

Ngay khi hai người mắt đối mắt, trong nháy mắt hốc mắt thiếu niên trở nên đỏ lên.

Ủa gì đột nhiên phản ứng thế, làm Ân Thất trở nên khẩn trương, đối tác làm sao vậy? Đáng ra không có khả năng nhận ra cậu mới đúng chứ, trong lòng cậu không ngừng an ủi chính mình.

Nếu người cần tới đã tới, cậu cũng muốn bắt đầu diễn kịch.

"Mời cậu ngồi." Ân Thất nhìn về phía thiếu niên.

"Cậu hẳn là đã biết mục đích tôi tới tìm cậu." Ân Thất dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Tuy rằng "bổng đả uyên ương" không phải sự tình gì vẻ vang lắm nhưng cậu vẫn phải làm theo nhiệm vụ thôi, Ân Thất nói với vẻ mặt tôi vẫn còn nhân tình, "Tôi có một trăm vạn ở đây, cậu rời khỏi em trai tôi đi."

Nói xong cậu lấy chi phiếu một trăm vạn được hệ thống tạo ra, đẩy đến trước mặt của thiếu niên, ra hiệu cho cậu ta một chút.

(*100 vạn = 1 triệu => 1 triệu tệ = 3,586,289,064 VND)

(*棒打鸳鸯 /bàng dǎ yuān yāng/

Hán việt: bổng đả uyên ương (dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia tách chúng)

Nghĩa: chia rẽ uyên ương, chia loan rẽ thúy, chia đôi xẻ lứa.)

Thiếu niên có vẻ như không nghe được Ân Thất nói gì, ngay từ khi mới bắt đầu cậu bé đã dùng một ánh mắt rất chi là kỳ quái nhìn thẳng vào cậu.

Ấy không phải choáng váng quá chứ? Trong lòng Ân Thất thấp thỏm.

Cuộc sống vốn khắc nghiệt, mà dù cho khó khăn đến đâu cũng vẫn phải tiếp tục.

(Coco: cuộc sống khắc nghiệt thật đấy, giờ mà có ai cho bé 3 tỏi rưỡi bé cũng cin là cin nhận lấy =)))))))

Ân Thất cố gắng không ngừng, dường như chỉ là suy nghĩ cho thiếu niên, "Em trai của tôi cũng chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi, thời điểm hẹn hò cùng với cậu, nó cũng đồng thời ở bên vài người nữa....."

Lấy thân phận trưởng bối của con người một chân đạp nhiều thuyền khuyên can thiếu niên.

Ân Thất nói xong gõ gõ vài cái vào chi phiếu rồi đưa cho thiếu niên, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Vừa mới đứng lên, đã bị thiếu niên kéo tay lại.

"Chi phiếu em không cần!" Thời điểm thiếu niên nói lời này, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ân Thất, sua đó như sợ Ân Thất hiểu lầm cái gì, chạy nhanh giải thích một câu, "Em đồng ý chia tay với em trai của anh."

Đồng ý? Việc này cũng quá là thuận lợi rồi nhe, mí mắt của Ân Thất nhảy vài cái, trong sâu thẳm cảm thấy việc này không giản như vậy.

"Nhưng em có một điều kiện."

Ha cậu biết mà sự việc sao có thể đơn giản như vậy.

"Nói!" Ân Thất giả vờ diễn một bộ dạng có chút bực bội.

"Em muốn anh hẹn hò với em!"

Lời nói của thiếu niên như có tiếng vang vậy, có tiếng vọng lại ở trong đầu Ân Thất.

Sợ là quý ngài còn chưa tỉnh táo đi? Ân Thất hoài nghi ông tướng này còn chưa tỉnh ngủ đó.

"Tôi với cậu không thích hợp."

"Anh có cùng lúc một chân đạp mấy thuyền không?" Thiếu niên đặt câu hỏi.

"Tôi là một con người đứng đắn." Ân Thất đáp lại.

"Em cũng không phải là một con người tùy tiện." Thiếu niên tiếp tục nói.

Cậu có hơi đau đầu rồi đấy, hệ thống cho cậu kịch bản là anh trai ác độc chia rẽ đôi tình nhân, chứ không phải là tới tìm đối tượng cho chính mình.

Thấy bộ dạng của thiếu niên vẫn còn nghiêm túc, Ân Thất uyển chuyên đưa ra một biện pháp khắc phục.

"Tôi là một người yêu lâu dài......" Ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng, cậu không nghĩ đến việc tìm đối tượng.

"Em cũng là một người nghiêm túc với tình yêu." Mắt thiếu niên sáng rực lên.

Rõ ràng là nghiêm túc nói hươu nói vượn, vì cái gì mà nghe nó lại có đạo lý như vậy nhỉ.

"Tôi cảm thấy rằng cậu cần yên lặng một chút." Ân Thất kéo tay của thiếu niên ra, sau đó xoay người rời đi.

Bên kia một lúc sau khi Ân Thất rời đi, thiếu niên mới có phản ứng lại từ trong đó.

"Thật sự rất giống......"