Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 25



Edit: Coco

Ngày hôm sau, Ân Thất đích thân được chứng kiến một hiện trường chia tay.

Hình ảnh chia tay của tên em trai tra nam trong trò chơi của cậu thật sự quá là cay đôi mắt nai này.

"Cái chung cư trong thành phố kia tặng lại cho em." Người thanh niên nói như là bố thí cho thiếu niên cái gì đó lớn lao, ngay sau đó lấy từ bên trong túi áo ra một tấm thẻ đưa đến trước mặt thiếu niên.

"Ở đây có 50 vạn, đủ cho em mua một vài đồ vật." Lời nói đã rất rõ ràng, chia tay xong không cần phải dây dưa với hắn nữa.

Người thanh niên đối với tình nhân này cực kỳ hài lòng, thời điểm ở bên nhau, thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ dây dưa thanh niên, cũng không làm việc gì khiến cho thiếu niên không vui.

Hy vọng rằng sau khi chia tay, thiếu niên có thể hiểu lý lẽ một chút.

Vừa nói xong, thanh niên lập tức rời đi. Ân Thất nhìn thấy thiếu niên ngồi chôn đầu sang một bên, hiên nhiên là bộ dạng rất thương tâm.

Nhìn vậy Ân Thất cũng có chút đau lòng, với tâm thái là một người anh trai lớn, cậu đi lên phía trước an ủi thiếu niên một chút.

"Em trai tôi không phải người tốt, tranh thủ còn sớm bỏ nó đi là chuyện tốt!"

Tuy rằng không biết an ủi như vậy hiệu quả có tốt hay không, nhưng Ân Thất cũng không nghĩ ra câu nói nào tốt hơn như thế.

Từ sau khi Ân Thất xuất hiện, thiếu niên ngẩng đầu lên, không chớp mắt mà nhìn thẳng tắp vào Ân Thất.

Thấy vậy trong lòng Ân Thất có hơi rợn tóc gáy, không hiểu vì sao cậu lui về phía sau một bước, "Cậu tự lo liệu chính mình cho tốt."

Vừa nói xong, cậu cũng không chuẩn bị nói thêm gì, liền xoay người rời đi.

Ân Thất vội vàng nên không biết, ở lượt chơi thứ hai, những người chơi khác sắm vai anh trai độc ác chia rẽ đôi tình nhân, đã tìm thiếu niên vào buổi tối hôm trước để thuyết minh về mong muốn của mình sau đó, làm gì còn sau đó nữa.

Những người chơi đó nếu không phải bị giết thì cũng là đột tử.

Mà nguyên nhân khiến cho Ân Thất vẫn còn bình yên vô sự đến bây giờ, cậu còn không biết, từ tối qua ngay từ giây phút đầu tiên Ân Thất xuất hiện trước mặt thiếu niên, sau khi thiếu niên nhìn thấy mặt của Ân Thất.

Người ta đã coi trọng Ân Thất rồi.

Cho nên thiếu niên mới chia tay cùng với em trai phờ boi mới dứt khoát như vậy, nhưng mà hết thảy điều này, Ân Thất người đang đi dạo trên phố không biết được.

Cậu cũng không biết rằng chính mình đã chọc phải một phiền toái lớn.

"Anh đi thong thả!" Nhân viên bán hàng đưa một ly cà phê nóng hổi mới pha cho người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai trước mắt.

"Cảm ơn!" Ân Thất đi về chỗ ở của mình sau khi lấy được ly cà phê.

Đi được một đoạn rồi, không biết có phải ảo giác hay không, Ân Thất dừng bước, xoay người nhìn lại ở phía đằng sau.

Bên trong bóng đêm đen như mực, ngoại trừ ngọn đèn ven đường thì cũng không có cái gì khác.

"Thật là kỳ lạ......" Chẳng lẽ cảm giác của mình sai sao?

Ân Thất cũng không biết sao mà cậu cứ cảm thấy sau khi cậu đi khỏi quán cà phê, cậu luôn có cảm giác có một người đi theo phía sau mình, lại còn theo mình cả một đoạn đường.

Nhưng mà khi cậu quay người lại nhìn, lại không phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ là mình nhầm lẫn rồi?

Ân Thất xoay người tiếp tục đi về phía trước mặt.

Sau khi Ân Thất quay người đi về phía trước chưa được bao xa, thiếu niên đi ra từ trong góc tối tăm.

Áo hoodie liền mũ màu đen, cùng cả khẩu trang che đi khuôn mặt thiếu niên một cách kín mít, trong con ngươi của thiếu niên phản chiếu bóng dáng của Ân Thất cách đó không xa.

Ngay sau đó thiếu niên bước chân nhẹ nhàng đi theo.

Bên này Ân Thất vừa mới đem ống hút cắ.m vào, còn chưa uống được một ngụm cà phê nóng nào, ngay sau đó đã nghe thấy một thanh âm sột soạt phía đằng sau lưng.......

Trong lòng cậu căng thẳng, thời điểm đang chuẩn bị quay đầu lại nhìn xem, một bàn tay đột nhiên xuất hiện vươn trước mặt, kèm theo cả khăn tay ướt lập tức bịt kín mũi của Ân Thất.

Mà một bàn tay khác của thiếu niên ôm lấy eo của Ân Thất, ôm cậu vào trong lồng ng.ực.

Một bàn tay đầy mùi hóa chất y tế, lúc mà Ân Thất ngất xỉu, hiển nhiên cậu không nghĩ đến việc cậu bé vậy mà sẽ ra tay với cậu.

......

Thiếu niên nhìn người đã lâm vào hôn mê trong ngực, khuôn mặt này làm hắn cảm thấy quen thuộc, khiến hắn không khống chế được mà vươn tay lên vuố.t ve.

Chính vì thế mà Ân Thất còn chưa kịp giãy giụa gì đã bị người nọ đánh thuốc mê, trực tiếp vác về ổ.

Khi mà Ân Thất tỉnh lại cậu phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường, mà có một việc làm cậu không thể ngờ được đó là căn phòng này được trang trí không khác gì căn phòng cậu ở đêm thứ nhất giống nhau như đúc.

"Anh tỉnh rồi?" Không biết thiếu niên đã tiến vào từ khi nào, hắn đi lên phía trước, mê mang si mê nhìn cậu.

Trong ánh mắt ngoại trừ Ân Thất dường như không còn chứa bất kỳ một thứ gì khác.

"Đây là nơi nào?" Trong lòng Ân Thất có một tia dự cảm không tốt lắm.

"Đây là căn phòng tân hôn của chúng ta......" Thiếu niên đáp lại.

Ân Thất: "......"

Cậu nhớ rõ rằng ở đêm thứ nhất cậu không đáp ứng kết hôn cùng thiếu niên mà.

"Anh có thích không?" Thấy Ân Thất không nói lời nào, thiếu niên chồm tới, nói một câu khó hiểu, "Em đã trang trí dựa theo kiểu anh thích đấy!"

"Tôi......Thích?" Ân Thất bị dọa sợ lui về phía sau một chút, alo bạn ơi bạn nói gì cơ, ai là người yêu thích cơ???

"Ôi xem trí nhớ của em này, anh chắc chắn là đã quên mất rồi......" Không biết thiếu niên nhớ tới cái gì nói, "Em còn có cài này để đưa cho anh, anh chờ e một chút......"

Thiếu niên nói xong đi ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn lại về phía Ân Thất, "Anh phải ngoan ngoãn chờ em đó nhe!"

Nói vừa xong, thiếu niên liền cửa đóng lại, đi ra ngoài, không biết đi để làm cái gì.

Thiếu niên vừa đi, Ân Thất rốt cuộc cũng không thể ngồi yên, cậu bò xuống giường, việc đầu tiên làm là đi đến bên chỗ cái cửa kia, cậu xoay cái nắm cửa vài cái.

Hình như cửa đã bị khóa trái, từ bên trong Ân Thất hoàn toàn không thể mở ra.

Một loạt phản ứng vừa rồi của thiếu niên, khiến cho trong lòng của Ân Thất không tự giác mà sởn tóc gáy, hiển nhiên hoàn toàn không có chút gì giống người ở đêm đầu ôm cậu làm nũng, người mà đòi cậu muốn uống nước lê tuyết.

Thiếu niên của hiện tại chỉ làm cho Ân Thất kinh hãi.

Cậu định thừa dịp thiếu niên chưa quay lại, chạy trốn trước. Nếu không cậu không biết thiếu niên sẽ làm ra việc gì với cậu nữa.

Mà ở bên phòng giám sát, những người chơi cũng trở nên lo lắng vì Ân Thất.

"Chỉ sợ đây là gặp phải biế.n thái rồi?" Lưu Anh Tuấn không khỏi oán giận.

"Mau nghĩ xem xem có biện pháp gì để có thể mở cửa ra!" Daphne nhìn bên ngoài tay nắm cửa bị một sợi dây xích to thật to quấn quanh.

"Trước hết chạy đi còn tốt hơn cứ ngây ngốc lại ở nơi đó......" Lưu Anh Tuấn cũng muốn liên hệ với Ân Thất, để cho cậu thử một lần xem có thể mở cánh cửa không, nhưng mà cũng không biết vì lý do gì mà, tin tức cậu gửi đi lại không thể đến được.

"Sau khi chạy rồi thì làm gì?" Chu Dịch cũng không khỏi nghi hoặc.

Người phụ nữ đứng ở một bên không biết suy nghĩ tới điều gì, thần bí khó lường nói một câu khiến cho những người khác bất ngờ.

"Chạy đi sẽ chết!"

Lưu Anh Tuấn. "......"

Không trốn sẽ chết, chạy đi cũng sẽ chết......

Ây đề bài này, cậu chàng khum thể hiểu được.

Những con người bên kia đang lo lắng cho Ân Thất sau này, mà sau khi Ân Thất suy nghĩ một số biện pháp cậu cũng vẫn không thể mở nổi cánh cửa, cậu lại không vội vàng nữa, ôm chân nghỉ ngơi trên sô pha.

Không qua bao lâu, phía bên kia cánh cửa truyền vào âm thanh leng keng của xiềng xích, ngay sau đó cánh cửa được mở ra.

Không biết thiếu niên ra ngoài để mua cái gì, một túi to đùng, thiếu niên vào phòng sau đó đóng cánh cửa lại. Thấy được người thanh niên ngồi trên sô pha sau đó cười một chút.

"Anh xem em mua cho anh cái gì này." Thiếu niên vừa nói vừa cởi dây đồ vật ra để Ân Thất nhìn thoáng qua, bên trong có thật nhiều thứ, ngoại trừ đồ ăn vặt ngoài ra còn có một vài trái cây, Ân Thất ngó trái ngó phải, không thấy có chút nước tuyết lê nào.

Cũng không biết tại vì sao, sau khi cậu nhìn thấy thiếu lấy đồ vật bên trong ra ngoài, không khống chế được miệng nói.

"Cậu không mua nước tuyết lê sao?"

Vừa mới dứt lời, âm thanh quả táo rơi xuống đất.

Ân Thất: "......"

Xong rồi, cậu nói nhầm lời kịch rồi.

Sau khi thiếu niên sửng sốt xong, khóe miệng giơ lên độ cung cực lớn.

"Em sẽ không làm đâu, em muốn anh làm cho em uống cơ!" Lời nói của thiếu niên mang theo cảm giác hơi làm nũng, hắn cúi thân mình xuống nhìn Ân Thất, trong mắt đột nhiên có độ ấm.

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì cả!" Ân Thất giảo biện nói.

"Chờ khi em sốt, anh sẽ làm cho em uống......" Thiếu niên nhặt quả táo trên mặt đất lên, sau đó hắn ôm lấy Ân Thất, trong tay trở nên siết chặt.

"Thích nơi này sao?" Trong lời nói tràn đầy ý tứ dò hỏi.

Trong đầu Ân Thất đột nhiên nhớ tới một câu của hệ thống trò chơi.

【 Mở ra ký ức tuần hoàn của Boss! 】 Chẳng lẽ ý chỉ là ký ức của Boss ở mỗi một đêm đều có liên hệ?

Việc chính là làm sao mà hắn lại có thể nhận ra cậu? Căn cứ vào giả thiết của trò chơi, nếu để Boss phát hiện sự tồn tại của cậu, thì nhiệm vụ của cậu lập tức thất bại.

"Tôi không phải hắn ta!" Ân Thất cường điệu.

"Ừ, em biết rồi." Ngữ khí nói chuyện cũng trở nên cưng chiều, giống như là Ân Thất nói cái gì chính là cái đó vậy.

Ân Thất đợi một lúc lâu cũng không thấy âm thanh phán định của hệ thống, lúc này cậu mới yên lòng, chẳng lẽ phán định của trò chơi này có liên quan đến Boss?

"Chúng ta cùng đến xem phim điện ảnh đi." Thiếu niên nói rồi mở một bộ phim điện ảnh ra.

Phong cảnh quen thuộc ở Northland, người thanh niên cuối cùng cũng đã đến được Northland, còn kéo tay một người thanh niên khác.

"Cái này......" Ân Thất nhìn ở trong bộ phim, hình ảnh người thanh niên cùng với một thanh niên khác ôm nhau, trong mắt cậu đầy vẻ không thể tin được.

"Đây mới là kết thúc chính thức!" Thiếu niên giữ chặt bả vai của Ân Thất, sau đó hôn lên môi cậu.

Đột nhiên hôn môi, khiến Ân Thất bị hôn thiếu chút nữa không thể thở nổi.

"Đã đến giờ uống thuốc rồi!" Sau khi thiếu niên buông Ân Thất ra, không biết từ nơi nào lấy ra hai viên thuốc, còn có một ly nước sôi để nguội.

"Đây là cái gì?" Ân Thất bị thao tác đột nhiên của thiếu niên khiến có chút khó hiếu.

"Chỉ là viên thuốc khiến cho anh mất hết sức lực mà thôi." Dường như chỉ là thiếu niên lo lắng cho chính mình lỡ đâu có cái gì không tốt, ngày nào đó Ân Thất biến mất không thấy tăm hơi, cho nên cậu mua một ít thuốc từ chợ đen.

Như vậy hắn có thể vĩnh viễn nhốt Ân Thất lại ở trong phòng.

Ân Thất thấy ánh mắt của thiếu niên nhìn cậu chàng giống như nhìn người yêu dịu dàng ôn nhu, tuy rằng trong mắt là ôn nhu tràn đầy nhưng mà còn có một tia kiên định không được phép cự tuyệt.

"Đến đây nào, ngoan ngoãn một chút......"

Ân Thất lấy viên thuốc từ trong tay của thiếu niên, sau đó nhận lấy ly nước sôi để nguội từ thiếu niên, do dự trong chốc lát sau đó xác nhận rằng thiếu niên không có nói đùa, mới bỏ viên thuốc vào trong miệng.

Uống một ngụm nước, sau đó nuốt viên thuốc xuống.

Sau khi Ân Thất uống thuốc xong, biểu tình của thiếu niên mới trở nên bình thường.

Thuốc này hình như là phải dùng trường kỳ, cho nên có vẻ thiếu niên đã tính toán tốt rồi, cách mỗi một quãng thời gian phải ra ngoài mua một chút về.

Thuốc ở chợ đen vừa đưa ra thị trường, khuyết thiếu của nó là chưa được thí nghiệm lâm sàng.

Ân Thất vừa mới uống thuốc xong, dần dần cảm giác được mí mắt ngày càng nặng......

Chẳng qua bao lâu, thanh âm của người bên cạnh ngày một nhỏ đi, lúc sau thiếu niên nói một vài câu, không nhận được đáp lại, mới phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, hắn vội vàng nhìn về phía Ân Thất bên này.

"Anh cảm thấy mệt sao?" Thiếu niên nhẹ giọng đặt câu hỏi.

Mà người thanh niên bên cạnh ngủ không đáp lại, giống như đã mất đi ý thức vậy.

Thiếu niên hơi hơi nghiêng người, một hành động không mong đợi, tay của thanh niên trượt khỏi người của hắn, mặc hắn có sai sử như thế nào cũng không đáp lại, lúc này thiếu niên mới phát hiện sự việc không đúng.

"Anh ơi anh tỉnh dậy đi!" Thiếu niên ôm lấy Ân Thất, lúc này mới phát hiện người trong lồng ng.ực đã sớm không còn hô hấp.