Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 30



Edit: Coco

Thời điểm thiếu niên trở về, sắc mặt của cậu ta rất tăm tối.

Đã mấy ngày nay, cậu ta sử dụng vô số phương thức, cũng như thử hết các biện pháp có thể để tìm được thầy giáo.

Nhưng mọi thứ đi ngược lại với mong muốn của con người, dường như cậu ta đã thực sự đánh mất người ấy rồi. Sau mấy lần trước đó, cậu ta nhận ra một hiện tượng kỳ quái như đã được sắp đặt sẵn, cho dù cậu ta đi đến nơi nào thì vẫn luôn có thể gặp được người ấy.

Không thể tìm được người, tâm trạng của thiếu niên vô cùng bực bội.

Mới vừa đi vào nhà họ Hàm, người phụ nữ đã lập tức ngăn cản cậu ta, kéo cậu ta đi vào một góc.

"Mẹ nghe thấy những người làm nói rằng, mấy ngày nay anh trai con tìm con đấy." Thời điểm người phụ nữ nói, trong giọng nói còn ngập tràn sự hoài nghi, "Con nói xem cậu ta tìm con có việc gì chứ?"

Nguyên bản tâm trạng của thiếu niên có hơi uể oải, sau khi nghe thấy lời nói của người phụ nữ, cậu ta hơi nhíu mày, theo sau là một tia chán ghét hiện lên trong mắt.

"Con nói xem, có phải là tìm con vì chuyện con tham gia vào công việc của công ty hay không?" Người phụ nữ suy đoán bừa, sau đó lại suy nghĩ một chút điều đó là không thể nào, "Vậy sao cậu ta lại tìm con, mà không phải tìm mẹ......"

"Con nói xem, mấy ngày nay con đi ra ngoài chạy lung tung làm gì!"

Âm thanh ồn ào bên tài khiến cho tâm trạng khó chịu của thiếu niên lại tăng thêm một bậc.

"Mẹ ơi, con muốn đi nghỉ......"

Thiếu niên nói, dường như không muốn nghe tiếp nữa, xoay người đi lên trên tầng.

"Con nhìn con xem thằng nhóc này, chuyện quan trong như vậy mà lại không nghe......" Âm thanh của người phụ nữ còn vang lên ở phía sau, buộc cho thiếu niên phải bước lên trên tầng nhanh hơn không ngừng.

"Con nhớ kỹ ngày mai đi thăm anh trai con một chút!"

Đáp lời người phụ nữ là tiếng thiếu niên đóng của rầm một cái.

Thăm anh cả của cậu? Khóe miệng của thiếu niên nhếch lên một nụ cười chế giễu.

Đến lúc đó cậu ta sẽ rút thời gian ra đi thắp hương tỏ lòng thành kính cho anh cả, còn hiện tại, cậu ta còn có chuyện quan trọng hơn cậu ta cần làm.

Thiếu niên mở tủ quần áo ra, tìm vài món đồ, chuẩn bị tắm rửa.

Thân thể của Ân Thất cực kỳ yếu ớt, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể của bản thân như cây đèn dầu sắp cạn rồi, không bao lâu nữa, ngọn đèn này sẽ phải tắt.

Lại mơ màng tỉnh lại một lần nữa, Ân Thất ngước mắt nhìn nơi bị tấm rèm che chắn, một luồng sáng đập vào phía sau, không biết hiện tại là mấy giờ rồi.

Ở trên hành lang phía bên ngoài, người hầu vẫn giống như hôm qua, đem bữa ăn của Ân Thất đi về phía phòng của cậu, nhưng mà đi được nửa đường lại bị thiếu niên ngăn cản lại.

"Sao vẫn là cháo trắng hả?" Thiếu niên bưng cái bát lên nhìn nhìn, sau đó lại thả lại, nhíu mày nói: "Sao không chuẩn bị cho anh cả của tôi một ít đồ ăn mặn sao?"

"Nhị thiếu gia, bác sĩ đã giải thích rồi, trong khoảng thời gian này đại thiếu gia phải ăn uống thanh đạm là chính." Người hầu trả lời đúng sự thật.

"Đi đi!" Thiếu niên có vẻ cũng lười nói thêm một câu nào nào nữa, sau đó xoay người đi xuống dưới tầng.

Ân Thất bên này vùa mới tỉnh lại không bao lâu, người hầu đã đem đồ ăn tiến vào.

"Mời đại thiếu gia dùng bữa!"

Ân Thất nhìn người hầu nâng cậu dậy, sau đó chuẩn bị đút thức ăn cho cậu ăn, vừa mới tỉnh lại không lâu, Ân Thất không muốn ăn uống gì, tâm trạng của cậu có hơi đi xuống tránh đi.

"Nhị thiếu gia đã trở về chưa?"

Tiếng nói của Ân Thất cực kỳ nhẹ.

"Nhị thiếu gia vừa rồi còn ở ngoài cửa mà!" Người hầu vừa dứt lời, Ân Thất lập tức phản ứng lại, cậu vội vàng đứng dậy, thất tha thất thểu đi ra bên ngoài.

"Đại thiếu gia, cậu cẩn thận!" Hầu gái bị dọa lập tức đứng lên, đỡ cho cậu, dìu cậu đi.

"Tôi muốn đi tìm em ấy......" Ân Thất biết, cậu không còn nhiều thời gian nữa, cơ hội trước mắt rồi mà còn không bắt lấy nữa, không biết bao giờ mới được gặp lại lần nữa.

Có lẽ còn không có lần sau......

"Đại thiếu gia, cậu đi chậm thôi, để em đi ra bên ngoài bảo người gọi nhị thiếu gia lên cho cậu" Người hầu gái nói, sau đó trước hết cô để cho Ân Thất chờ ở đây rồi cô nhanh bước chạy xuống dưới lầu.

Ân Thất ở phía sau cũng chậm rãi đi ra bên ngoài, đôi chân mất sức khiến cậu phải bám vào lan can bên cạnh.

"Nhị thiếu gia đâu?" Âm thanh của người hầu gái ở dưới lầu truyền tới.

"Nhị thiếu gia?"

"Vừa mới đi ra ngoài rồi......"

Ân Thất nghe được câu trả lời, tia sáng cuối cùng trong mắt cậu dường như cũng đang tắt dần.

Cậu đi từng bước một thông thả xuống dưới tầng.

"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia......" Người hầu gái không biết phải nói tiếp câu như thế nào. Đại thiếu gia chờ đợi hết lần này đến lần khác, nhưng mà giống như những mong muốn của con người thường không được toại nguyện vậy.

"Tôi ở chỗ dưới này chờ em ấy!" Ân Thất xuống dưới phòng khách ngồi ở đấy như là đang giận dỗi, nói phải chờ cho thiếu niên kia trở về.

"Vậy thì đại thiếu gia ơi, chúng ta uống cái gì đó nhé......" Người hầu gái phủ một cái chăn mỏng cho Ân Thất, dường như sợ Ân Thất bị lạnh.

Ân Thất không bao giờ có thể nghĩ đến việc mình lại kiên trì như vậy, chờ từ giữa trưa đến tối luôn.

"Em trai tôi đã trở về sao?" Trong lúc mông lung, dường như cậu nghe được tiếng mở cửa.

"Thiếu gia......"

"Nhị thiếu gia đi trại hè, phải một tuần sau mới trở lại......"

Một tuần? Ân Thất tỉnh lại, đèn treo tường màu vàng trong phòng khách đã được bật lên, sắc trờ bê ngoài cũng trở thành một màu đen nhánh hoàn toàn, chỉ không có duy nhất hình ảnh của thiếu niên trở về nhà thôi.

"Có thể gọi cho em ấy không?"

Nghe được lời nói yếu ớt của Ân Thất, người hầu gái cũng không đành lòng, cầm điện thoại gọi cho thiếu niên bên kia.

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được......"

Nghe thấy thông báo từ đầu bên kia điện thoại, hầu gái cũng không biết phải nói với Ân Thất như thế nào mới được, "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia nói......"

Ân Thất đưa mắt nhìn về thiếu nữ.

"Nhị thiếu gia nói, cậu ấy sẽ lập tức trở về......"

"Nhị thiếu gia đang ở thành phố D, giờ mà muốn về thì cũng phải mất hai ngày, đại thiếu gia ngài đợi nhé!"

"Thành phố D?" Ân Thất không nghĩ đến việc thiếu niên sẽ chạy qua bên đấy.

"Đại thiếu gia, trước hết chúng ta cứ đi lên tầng nghỉ ngơi đã, sau khi cậu tỉnh dậy, đợi một ngày nữa là nhị thiếu gia trở lại rồi." Hầu gái mỉm cười nhìn Ân Thất, chỉ là ở trong nụ cười này không khỏi thêm mấy phần chua xót.

"Cảm ơn em nhé!" Ân Thất nói lời cảm ơn với người trước mặt.

Sau khi đã đưa Ân Thất lên nghỉ ngơi, người hầu gái xuống dưới tầng sau đó gọi cho Hàm Số rất nhiều cuộc điện thoại. Không biết có phải là do số của Ân Thất không được may mắn hay không mà mãi không có một cuộc gọi nào thanh công.

Cuối cùng thì Ân Thất vẫn không thể chờ cho đến khi mà thiếu niên trở lại được.

Vào ngày hôm sau, sau khi thiếu niên rời đi, Ân Thất đã rời khỏi nhân thế.

Ngày đầu tiên sau khi đại thiếu gia nhà họ Hàm chết, gia chủ nhà họ Hàm bạc trắng đầu sau một đêm.

Hàm Số nhận được thông tin mà mình muốn, lại là chính trong tang lễ của Ân Thất

Lúc đầu biểu cảm của thiếu niên cực kỳ bình tĩnh nhưng ngay sau khi nhìn thấy di ảnh trắng đen của Ân Thất, cậu ta mất bình tĩnh trong nháy mắt.

"Thằng ranh con này, sao đến tận bây giờ mày mới trở về?" Gia chủ nhà họ hàm phẫn nộ nhìn thiếu niên.

Mà giờ phút này thiếu niên như đã hóa thành pho tượng, cậu ta đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống nào.

Trong nháy mặt dường như có cái gì đang sụp đổ vậy, trong đầu thiếu niên trống rỗng.

"Mấy ngày nay, anh trai con tìm con nói chuyện......"

"Ngày mai con nhớ lên tầng thăm anh trai con đấy......"

"Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã đợi cậu cả ngày rồi......"

......

Giờ phút này đôi mắt của thiếu niên đỏ hết lên, nước mắt tràn bơ mi.

"Sao anh lại không nói cho em biết?" Cảm xúc của thiếu niên lập tức trở nên kích động, cầm lấy ảnh chụp của Ân Thất.

"Rõ ràng anh biết rằng, dạo này em đang tìm anh mà......"

Giờ khắc này sự không cam lòng của thiếu niên hoàn toàn bùng nổ ra.

Trong mấy ngày nay, cậu ta tìm anh như người điên vậy, nhưng lại không thể nào mà ngờ được, người thanh niên lại đó ở ngay bên cạnh cậu ta.

"Mày còn phát điên cái gì đấy?" Gia chủ nhà họ Hàm không thể chấp nhận nổi dáng vẻ không vô lễ của thiếu niên ngay trên đám tang của con trai lớn nhà mình, ông tím lấy thiếu niên bắt cậu ta xuống dưới.

"Anh trai mày còn bảo...... Để lại toàn bộ nhà họ Hàm cho mày......"

"Anh ơi......" Thiếu niên ngơ ngác nhìn ảnh chụp của Ân Thất.

"Con muốn nhìn thấy di thể của anh!" Vẻ mặt của thiếu niên trở nên điên cuồng, "Anh đâu, ba giấu anh ở chỗ nào rồi!"

Thiếu niên bắt lấy bả vai của gia chủ nhà họ Hàm giữ chặt, vẻ mặt mất khống chế.

"Kéo nó xuống cho tôi!" Gia chủ nhà họ Hàm ra lệnh một cái, nhưng người từ bên cạnh đ ira kéo thiếu niên xuống dưới.

"Buông tôi ra, tôi phải tìm anh tôi......"

Thiếu niên giãy giụa.

"Đại thiếu gia cũng thật đáng thương, ngày hôm qua còn đang chờ nhị thiếu gia về nhà......"

"Trước khi cậu ấy đi, còn muốn nhìn thấy mặt của nhị thiếu gia......"

Âm thanh đột ngột khiến thiếu niên dừng lại động tác giãy dụa.

Cho đến ngày đưa tang của Ân Thất, thần trí của thiếu niên vẫn còn chưa được tỉnh táo lắm.

Gia chủ nhà họ Hàm sợ rằng Hàm Số sẽ làm hỏng cái gì nên nhốt thiếu niên trong phòng.

Trong phòng không một bóng người, ngay sau đó có tiếng của bị mở ra.

Thiếu niên đi vào phòng của Ân Thất, ánh đèn màu vàng vẫn còn đang sáng, chỉ là chủ nhân của căn phòng đã sớm rời đi.

Thiếu niên nhẹ nhàng đi vào trong phòng, bước chân nhẹ nhàng khó có người nghe được, dường như là sợ đánh thức chủ nhận của căn phòng vậy. Hàm Số nhìn chiếc giường trước kia người thanh niên kia ngủ, chỉ là hiện tại nó đã được dọn dẹp qua một lượt, không thể nào tìm thấy hơi thở lúc sinh thời của người thanh niên.

Ngay sau đó cậu ta lơ đãng nhìn qua, cậu ta thấy ở trên mặt bàn sách có một tờ giấy, nhìn từ xa hình như bên trên có đầy cái gì đó.

Hàm Số đi lên trước, cầm lấy tờ giấy vừa thấy.

【 Nói không yêu người là giả

Muốn quên đi người là thật......】

Sau đó tay của thiếu niên trở nên run rẩy.

"Thầy ơi, thầy đã sửa cho em chưa ạ?"

"Ngày mai tôi đưa cho em......"

......

Đây là cái mà thanh nên đã sửa cho cậu ta?

Lần đầu tiên là cậu ta cố ý hạ độc, lần thứ hai là cậu ta vô tình đầu độc khiến thiếu niên chết, lần thứ ba là cậu ta hại thanh niên chết, đây là lần thứ tư người thanh niên đó vốn không thể chết nhanh như vậy được, mà là cậu ta cố tình bỏ thêm thuốc vào trong đó.

Cứ liên tiếp một lần lại một lần, người bình thường sẽ không chịu nổi nhất định rời bỏ cậu ta rồi, nhưng mà anh ấy lại cố tình ngốc như vậy.

Chưa từng trách tội cậu ta......

Đang lúc thiếu niên rơi vào trầm tư, không biết âm thanh gì vang lên từ phía sau.

【 Có mở ra đêm thứ năm hay không? 】

Màn hình màu xanh lam đột nhiên xuất hiện trên không trung.

Thiếu niên quay người nhìn về khoảng không kia.

Ngay sau đó có một dòng lệnh mà không ai có thể tưởng tượng được xuất hiện.

【 Người chơi có muốn mở đêm cuối cùng ra không? 】

【 Tiếp nhận trả lời, đang mở bàn chơi mới......】

【 Người chơi còn muốn tự chọn bàn chơi đêm thứ năm hay không? 】

Vẻ mặt của thiếu niên dường như đã ngưng lại, như thể cậu ta đang kết nối với cái gì đó......

Nhìn kỹ một chút, trong con ngươi màu xanh lam đang có một con chip nhỏ được giấu bên trong, trong lúc sơ ý, nó sang lên một chút rồi lại tối trở lại.

【 Bàn chơi đang được thiết lập kết nối......】

【 Đang tải lại kịch bản......】

【 Tải lại kịch bản thành công. 】

Ánh mắt của thiếu niên cũng dần trở nên có hồn theo sự biến mất của giao diện trò chơi.

"Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ lại gặp lại......"