Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 39



Edit: Coco

"Sao đằng ấy lại muốn mua "Nữ họa bì" thế?" Ân Thất cũng có hơi tò mò một chút, chẳng lẽ mua để vượt qua trò chơi hả?

"Mua để nghiên cứu á!" Lạc Nạp nói thẳng mục đích của mình ra, cậu ta hiếm khi nào gặp được một thẻ bài có thuộc tính thần kỳ như vậy, bất cứ bậc thầy quân bài nào nghe xong cũng sẽ động tâm thôi.

Lời nói của Lạc Nạp, Ân Thất vừa nghe đã lập tức hiểu, "Đằng ấy là bậc thầy quân bài đúng không?"

Không biết tại sao lại hỏi như vậy, nhưng cậu cảm thấy những người chơi mua thẻ bài nếu không phải nó là đồ mới ra thì cũng là để có thể vượt qua trò chơi thành công.

Nói chung là chỉ có bậc thầy quân bài mới rảnh để nghiên cứu chúng thôi.

Thanh niên nghe được câu hỏi của Ân Thất xong gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy hơi bực bội đá đá viên sỏi trên mặt đất một chút, "Không phải là người ta còn đang tính mua một tấm để về nghiên cứu một chút thôi sao. Không nghĩ rằng nó lại được bán hết trong thời gian nhanh như vậy."

Nhìn thấy bộ dạng buồn rầu sầu não này của Lạc Nạp, Ân Thất suy nghĩ nếu chính mình còn thừa có thể sẽ đưa cho người ta một tấm đấy, nhưng mà tiếc là lần trước cậu đã đưa hết toàn bộ cho Nguyệt Nương mất rồi.

Cậu nhớ rõ rằng bên cạnh trò chơi không phải còn được gắn kèm bức ảnh của thẻ bài sao. Ân Thất nghĩ có thể khuyên thanh niên vẽ theo hình ảnh được gắn cùng với trò chơi.

"Đằng ấy có thể vẽ theo hình ảnh được kèm theo xem sao, như vậy không cần lo lắng đến việc bán hết nữa."

Ân Thất vừa nói xong, gương mặt của Lạc Nạp trở nên càng buồn rầu hơn.

"Người ta đã thử rồi." Cậu ta cũng bất đắc dĩ lắm chứ bộ, chuyện xui rủi chắc người ta muốn đó đằng ấy ơi, "Chỉ làm ra được thẻ bài có thuộc tính khác thế thôi, cũng không hiểu là thời điểm vẻ ra cái thẻ bài đây Triệu Tư đó đã suy nghĩ cái gì vậy."

Một lời thôi khó mà Lạc Nạp có thể nói hết được, không phải là người ta không muốn phục chế lại đâu, mà người ta không thể phục chế ra được.

Ân Thất: "......"

Nói chuyện cùng người ta mấy câu sau đó Ân Thất rời khỏi cửa hàng ảo, trở lại trong phòng trọ.

Cậu bắt đầu suy nghĩ xem làm ra một thẻ bài thích hợp với trò chơi lần này mà Vi phân và tích phân đưa ra.

Khi Ân Thất đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm thẻ bài gì, cậu nhớ đến trong một đoạn video ngắn mà công ty game đang đăng tải lên ngày hôm qua, một đoạn video ngắn chỉ vỏn vẹn mười giây.

Cậu nhớ rõ rằng trong khi xem video đó, không hiểu tình huống như thế nào mà người mặc đồ đỏ đứng trên cầu gỗ đang nói chuyện cùng một người thôn dân. Từ ánh mắt kinh diễm của người thôn dân đủ để nhìn ra dung mạo của người nọ nhất định rất xuất sắc. sau đó người thôn dân bị mê hoặc tâm trí từng bước từng bước một tiến về phía trước, cho đến khi bị rơi vào cái bẫy mà người mặc đồ đỏ đang bố trì sẵn.

Người mặc đồ đỏ dùng mái tóc của hắn ta như một thứ vũ khí giết người sắc bén, mái tóc đen dài thật dài cuốn lấy cổ của người thôn dân. Cho đến tận trước lúc chết người thôn dân đó vẫn còn đang bị vây nhốt bên trong ảo cảnh, dường như đang hưởng thụ thú thiên luân chi nhạc vậy.

(*thuật ngữ "thiên luân chi lạc (天倫之樂)" được dùng để chỉ niềm lạc thú của gia đình, sự đoàn tụ của mọi người trong nhà.

*Kinh diễm: bị kinh ngạc trước một vẻ đẹp tuyệt mĩ. Vì trong tiếng việt mình không tìm thấy từ nào để diễn tả được điều này, nên xin phép được dùng từ gốc luôn. Nhưng nếu trong trường hợp khác các bạn cũng có thể dùng như A bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của B. nhưng tại chỗ này dùng như thế mình thấy không hợp lý lắm nên xin phép không chuyển như vậy)

Sau khi thôn dân đã bị chặt đứt cổ, máu thịt dần dần biến mất, cơ thể hóa thành một bộ xương trắng mà thôi.

Đã không còn cái gì chống đỡ, khung xương kia rơi xuống trên mặt đất tách thành mấy mảnh, nhưng nói thật cũng khá kỳ lạ, thế mà lại có hoa mọc ra từ cái đầu lâu đó.

Nhìn thấy bộ xương trắng toát đó, không hiểu vì sao trong đầu Ân Thất lạ hiện ra một thứ khác.

Linh cảm xuất hiện bất thình lình, khiến Ân Thất kích động, ngay sau đó cậu vào trong không gian ảo để sáng tạo thẻ bài. Nhìn cái gương cao sấp xỉ với người đó, cậu lấy ra một thẻ bài chủ cấp hai có hoa văn màu tím, sau đó để thẻ bài vào bên trong công cụ chế tạo.

Ân Thất chậm rãi nhắm hai mắt lại cùng với sự vận hành của công cụ.

Ở trong biển ý thức hỗn độn đó, dường như xuất hiện trước mắt cậu là một thẻ bài giống như thẻ bài chủ của cậu. Đầu tiên thẻ bài kia nghịch ngợm xoay vài vòng trước mặt Ân Thất, sau đó ngừng lại trước mặt cậu.

Ân Thất nhìn chăm chú vào quân bài gốc trước mắt, mà dương như trước mắt cậu xuất hiện một khung cảnh.

Sau khi người con gái mặc đồ trắng bị chính người đàn ông mà mình yêu sâu đậm gifết cfhết. Người đàn ông đó đem thi thể của người con gái ấy ném xuống bên dưới vách núi sâu thăm thẳm. Thời gian fdài trôi đi, người con gái ấy nằm ở dưới chân núi Bạch Cốt, đầu tiên cô ấy hóa thành một bộ xương trắng hấp thụ tinh hoa trời đất, tắm trong tinh hoa minh nguyệt, sau đó biến thành một người con gái mỹ lệ.

Tuy vậy tu vi của cô ấy không phải quá cao thâm gì, trên con đường phiêu bạt giang hồ, còn vừa phải duy trì biến hóa gương mặt yêu diễm này và hình hài xương trắng.

Theo Ân Thất ở trong đầu hình ảnh bắt đầu trình diễn, trước mặt thẻ bài cũng bắt đầu đã xảy ra biến hóa.

Như những gì hình ảnh đã được vẽ ra trong đầu cả Ân Thất, tấm thẻ bài trước mặt cũng bắt đầu xảy ra biến hóa

【 Bắt đầu vẽ quân bài......】

Sau khi tấm thẻ bài chủ cấp hai kia bắt đầu chuyển động, xung quanh người Ân Thất bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh đậm, quanh người cậu dần dần xuất hiện một vài dây sợi tơ màu xanh lá, sau đó những sợi dây nhỏ đó sôi nổi tụ lại trước thẻ bài.

【 Đang vẽ quân bài......】

Câu nói của hệ thống vừa dứt, hoa văn trong tấm thẻ bài trong suốt kia bắt đầu được vẽ ra.

【 Đã hoàn thành việc vẽ quân bài! 】

Sau khi Ân Thất mở mắt ra, quân bài kia đã được thu nhỏ vào rồi rơi vào trong tay cậu.

Sau khi ánh sáng xen lẫn bên trong mặt trên của tấm thẻ được tan đi, Ân Thất nhìn thấy một cô gái được vẽ bên trong quân bài ấy.

Cô gái mặc một bộ cổ trang màu trắng, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, tóc được vấn cao lên, hai bên có sợi dây đằng thề màu trắng bạc, một tay đặt ở cằm, một tay khác giữ tay áo, tư thế tao nhã.

Chỉ là hai tay vươn ra từ tay áo kia lại hoàn toàn là xương trắng.

Tổng thể cả quân toát ra một loại cảm giác quỷ dị mà khó có thể tả được.

Sau đó Ân Thất để quân bài mới vừa được chế tạo thành công vào bên trong máy kiểm tra.

【 Đang kiểm tra......】

"Tích ---" vang lên một tiếng, chiếc máy đưa ra số liệu đã được kiểm tra ra.

【 Kiểm tra quân bài mới được tạo ra bởi người chơi Nữu Hỗ Lộc Triệu Tư! 】

Sau đó Ân Thất nhìn thấy một vài thuộc tính thuộc về quân bài của của mình.

【 Tên quân bài: Bạch cốt phu nhân

Thuộc tính của bài: Bài nhân vật

Chức năng của bài: Đoạt hồn tam xá

Cập bậc quân bài: Cấp hai

Giới thiệu quân bài: Xương trắng phơi đồng nội, ngàn dặm tiếng gà không. Trăm người còn sống một, nghĩ tới thực đau lòng. (Bản dịch của Điệp luyến hoa)

Số lần sử dụng: Ba lần 】

(*Bài thơ Hao Lý hành của Tào Tháo









Bạch cốt lộ ư dã,

Thiên lý vô kê minh.

Sinh dân bách di nhất,

Niệm chi nhân đoạn trường.)

Ân Thất nhìn vào số liệu giới thiệu của quân bài, cậu cũng khá tò mò với thẻ bài được tạo ra lần này. Nghĩ vậy, cậu liền triệu hồi thẻ bài ra nhìn xem, rồi cậu rót tinh thần lực của mình vào.

Đầu tiên quân bài phát ra ánh sáng, sau đó xung quanh dường như xuất hiện làn sương mù mỏng manh......

Sau khí làn sương mù đó tan đi một người con gái xinh đẹp tuyệt trần đi ra. Cô gái nhìn thấy Ân Thất, đầu tiên cô ấy hơi hơi cúi đầu xuống làm một cái lễ, rồi mỉn cười nhẹ nhàng với cậu.

"Tiểu nữ có lễ ạ!" Đầu tiên cô gái nói hạ thấp bản thân mình xuống.

"Ngài đã từng gặp đứa con gái số khổ của tôi chưa?"

Cô gái vừa nói xong sau đó hóa thành một điểm sáng biến mất ở trước mặt Ân Thất.

Ân Thất: "......"???!, WTF

Không hiểu sao nhưng lời nói của cô gái khiến Ân Thất có cảm giác đã từng nghe qua ở đâu rồi.

Nhân lúc đang có thời gian rảnh rỗi, Ân Thất tiếp tục tạo ra mấy quân bài "Bạch cốt phu nhân" nữa. Tuy nhiên khi câu làm ra tấm thứ ba, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thẻ bìa cấp hai có hoa văn màu tím kia bị nứt ra từ trong chính giữa.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ân Thất không tin việc ma quỷ gì đó làm lại một tấm nữa.

"Răng rắc ----" Lại là âm thanh nứt vỡ đó.

Tình huống này giống hệt như lần trước cậu tạo ra "Nữ họa bì", Ân Thất còn nhớ rõ tình huống này xảy ra lần trước do trong quá trình chế tạo lần đó, cậu không suy nghĩ hoàn chỉnh về hình ảnh như thế nào.

Hắn cầm lấy kia vỡ ra thẻ bài nhìn nhìn, theo sau phát hiện một cái làm hắn kỳ quái đồ vật.

Từ trong hoa văn bị vỡ ở tấm thẻ cậu phát hiện ra một số thứ màu xanh đậm, không biết đó là cái gì. Nó nằm ở phía bên trên hoa văn, dường như là do Ân Thất đã tô màu lên trên hoa văn đó trong quá trình chế tác vậy.

Cậu vẫn không tin nó lạ như vậy thử lại một lần nữa.

"Răng rắc!" Lần này thẻ bài còn chưa được đến bước vẽ thành hình được vài giây rồi mới vỡ ra, mà ngược lại trong quá trình vẽ đã trực tiếp hỏng luôn.

Loại tình huống như thế này khiến Ân Thất muốn tiền đình luôn, cậu đi vào bên trong trung tâm thương mại ảo. Hiện tại cậu có hơi nghi ngờ rằng có phải bản thân đã mua phải thẻ bài có vấn đề hay không, nếu không thì tại sao chế tác rất trơn tru, thế nhưng lại tự nhiên bị nứt ra từ giữa bên trong thẻ bài đâu.

Ân Thất tìm được người bán thẻ bài rong kia, chuẩn bị hỏi về việc này là như thế nào.

"Em trai nói rằng, em trai cứ chế tạo được đến một nửa thì thẻ bài kia lại nổ tung ý hả?" Người bán rong nghe Ân Thất nói xong, sau đó nhìn thẳng vào cậu.

Ân Thất gật gật đầu.

Người bán rong kia suy tư trong chốc lát, sau đó như là nghĩ ra cái gì rồi, cười cười, "À cái này tất nhiên là do tinh thần lực của khách hàng vượt quá cấp bậc mà thẻ bài có thể phụ tại được rồi, cậu phải mua tấm thẻ có cấp bậc từ hai sao trở lên để vẽ thì mới có thể chứ."

Thẻ bài gốc có cấp bậc từ hai sao trở lên sao? Ân Thất cũng chưa từng nghĩ tới vẫn về này, cậu hỏi lại: "Thế chỗ anh có bán không ạ?"

"Cửa hàng nhỏ như bọn anh thì làm gì có chứ." Vẻ mặt của người bán hàng rong kia tựa như chê cười vậy, "Cậu cứ qua bên Bán lộ Tiểu Hi xem sao, bên đó là cửa hàng lớn, tất nhiên cái gì cũng có rồi."

Rồi sau đó Ân Thất lại trở về với Bán lộ Tiểu Hi, vừa mới đến cửa tiệm, cậu đã lập tức nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong.

"Bà chủ à, xin chị kiểm lại giúp em với, xem còn tấm thẻ "Nữ Họa Bì" nào không cái, em chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi mà." Ân Thất vừa mới gặp thanh niên mà, dường như thanh niên vẫn chưa mua được đồ mà mình muốn, vẫn còn đang ở bên trong cửa hàng kì kèo với người phụ nữ. Cậu ta vẫn muốn thử lại một chút xem, Nguyệt Nương kia còn có biện pháp nào để có tấm thẻ "Nữ họa bì" hay không."

"Tôi đã nói rồi, người chế tác chỉ đưa tôi co ba tấm mà thôi, đã bán hết sạch rồi!" Người phụ nữ bị thanh niên làm cho bất lực luôn.

Nguyệt Nương đã từng gặp khách hàng dở hơi, nhưng mà chưa từng gặp khách hàng nào mà vừa không biết xấu hổ mà lại còn vừa dở hơi như thế này.

Lạc Nạp đi ra nhìn có chút đáng thương, trước khi đi ra khỏi cửa còn không quên nói với Nguyệt Nương một câu, "Nếu có một đợt mới, chị nhớ phải giữ để dành cho em một tấm đấy nhé!"

Ân Thất chuẩn bị đi vào mua mấy tấm bài cấp cao một chút để dùng luôn, không ngờ còn chưa kịp đi vào bên trong. Cậu gặp người bước ra từ bên trong, cậu bị thanh niên kéo ngược trở lại.

"Lại là cậu à!" Nhìn Lạc Nạp cứ như hai người chúng ta thân thiết lắm ý, "Cậu lại tới thử xem mình có may mắn hay không à?"

"Tôi đến mua thẻ bài gốc." Ân Thất nhìn người đang giữ chặt cậu lại.

"Thẻ bài gốc á, tôi có một đống nhiều lắm luôn, cậu muốn cấp bậc như thế nào." Lạc Nạp cực kỳ nhiệt tình, không hề có một chút ngài ngùng gì.

Ân Thất chỉ nghĩ rằng thanh niên đang muốn bán cho cậu mà thôi, cậu cũng không để ý lắm, trực tiếp nói ra cấp thẻ mà mình muốn, "Tôi định tìm thẻ hai sao."

Thanh niên vừa mới nghe, có hơi ngạc nhiên, trong không gian của cậu ta toàn từ ba sao trở lên mà thôi. Nhưng cũng không phải là không có hai sao, Lạc Nạp trực tiếp lấy ra mấy tấm thẻ gốc hai sao từ bên trong ra đưa ra trước mặt Ân Thất.

"Vậy cậu dùng cái này đi, cái này dùng ok này."

Ân Thất nhìn thanh niên đưa mấy tấm thẻ có màu trong suốt trong đó kèm theo một vài tấm thẻ bài gốc có hoa văn màu xanh lam đậm vào trong tay cậu.

"Bao nhiêu tinh tệ thế?" Nói gì thì nói cậu cũng đâu thẻ lấy không đồ của người khác được đâu.

Lạc nạp vẫy vẫy tay, "Cho cậu hết, dù sao tôi cũng không thể dùng được mà."

Không ngờ được thanh niên lại dứt khoát như vậy, thế này khiến cho Ân Thất cũng có hơi ngượng ngùng. Cậu cũng không thể nào lấy không đồ của người ta được, nghĩ đến vậy, Ân Thất liền nghĩ đến trong túi của mình còn có một vài thẻ bài mà chính mình vừa chế tạo ra xong, cứ coi như đó là đáp lễ mà đưa cho thanh niên.

"Cái này cho cậu này, tôi tự mình chế tạo ra đấy."

Thanh niên nhìn Ân Thất lấy ra một thẻ bài đưa cho mình, Lạc Nạp không ngờ được mình còn nhận được đáp lễ. Cậu ta chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng bỏ vào trong không gian tùy thân của chính mình, căn bản là không nhìn kỹ.

"Cảm ơn cậu nha!"