Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 42



Edit: Coco

Boss trò chơi biến thành phụ nữ sao?

Nếu không nhờ Daphne nói ra trước như vậy, Ân Thất cũng không nghĩ đến trường hợp này. Cao Đại bị hệ thống chọn làm Boss, thì tất nhiên bọn họ cũng cho rằng Cao Đại cứ như vậy vào thôi, không hề nghĩ nhiều được đến như vậy.

Nhưng mà Ân Thất vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cậu cảm thấy trò chơi này sẽ không được thiết kế đơn giản như vậy. Cảm giác còn có chỗ nào đấy mà bọn họ chưa phát hiện ra, tất nhiên là ở thời điểm hiện tại thì không có cách nào để có câu trả lời chính xác nhất.

"Boss biến thành phụ nữ hả?" George cười lạnh một cái giống như là anh ta đã nghe được việc gì vớ vẩn nhảm nhí. Sau đó anh ta nhìn về phía Daphne nói, "Cô nói là Boss biến thành phụ nữ, thế biến như thế nào, nếu không thì cô cũng biến thành đàn ông cho chúng tôi nhìn xem nào?"

Bị George nói như vậy tất nhiên Daphne cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, cô nàng dùng ánh mắt cực kỳ khó chịu hờn dỗi đáp lại, "Tuy rằng trò chơi đã lựa chọn người chơi nam làm Boss, nhưng mà, anh không nghe thấy những người thôn dân nói sao, bây giờ gõ cửa là nữ quỷ!"

Cô nàng nhấn mạnh vào hai chữ nữ quỷ như là để nhắc nhở George cái gì, sau đó Daphne nhìn về phía Ân Thất, tựa như muốn trưng cầu ý kiến của cậu, "Anh cảm thấy em nói có đúng không?"

Ân Thất nghe Daphne nói vậy, nhưng nhìn chung vẫn cảm thấy việc sẽ không đơn giản như vậy, "Chúng ta tìm thêm chút manh mối đi."

Sau đó Ân Thất chuẩn bị đi ra khỏi nhà trọ, tìm một người trong trấn nhỏ hỏi thăm một chút. Để xem có thể tìm thấy một vài manh mối nào khác hay không, mọi người dựa theo phân công của Ân Thất phân thành mấy nhóm nhỏ.

Nhưng cậu chẳng thể nào nghĩ đến, ngay cả rút thăm cũng có thể khiến cho cậu với ông lão nhà họ Cao cùng một nhóm với nhau.

"Chúng ta thật đúng là có duyên nha!" Ông cầm một cây bút màu đỏ giống như cái Ân Thất đang cầm trên tay, mỉm cười tủm tỉm nhìn cậu nói.

Ân Thất: "......"

Cuối cùng thì Lưu Anh Tuấn cũng được phân cùng một nhóm với Chu Dịch, còn Tất Mộc Nhĩ với Y Nhĩ cùng một nhóm.

"Tại sao lại để em cùng với tên to con này một nhóm hả trời?" Daphne nhìn cây bút màu xanh lục trên tay, gương mặt như ăn phải đồ vật không nên ăn, cái thứ mà ai cũng biết là thứ gì.

George cũng không hài lòng với lần chia nhóm lần này, anh ta nhăn mày lại cảm tưởng như có thể kẹp chết con ruồi.

"Cô cho rằng tôi muốn cùng nhóm với cô đấy à, đại tiểu thư."

Daphne cười khẩy một cái, xoay người trực tiếp đi ra ngoài, không đọi George ở phía sau.

Bốn nhóm người chia ra đi về những hướng khác nhau.

(Coco: đông tây nam bắc à? =)))))))

......

Tất Mộc Nhĩ đi cùng Y Nhĩ hai người vào một cửa hàng trang sức, bài trí trong cửa hàng mang phong cách cổ trang, một người phụ nữ nhìn rất xinh đẹp thấy có khách đi đến đón tiếp.

"Quý khách muốn mua thứ gì đây ạ?"

Khi vừa nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ Y Nhĩ đã bị kinh ngạc trước vẻ đẹp đấy, sau đó chị mới phản ứng lại được, nhìn về phía người phụ nữ ấy. "Cứ để chúng tôi tự xem là được rồi!"

Người phụ nữ ấy nhìn đánh giá Y Nhĩ và Tất Mộc Nhĩ một lúc, rồi dường như đã hiểu ra cái gì, "Hai vị tới đây để mua tín vật đính ước đúng không?"

Tín vật đính ước? Lời nói này của người phụ nữ khiến Y Nhĩ bị dọa sợ, trong nháy mắt khiến cô ấy có hơi xấu hổ. Tất Mộc Nhĩ là ai kia chứ, đó là bậc thầy quân bài của hội Blue Sky. Hơn nữa trước kia thời điểm cô ấy còn trong hội từng nghe thấy có người nói qua rằng, hình như Tất Mộc Nhĩ có một người bạn gái môn đăng hộ đối.

"Quan hệ của chúng tôi không phải như thế đâu!" Tất Mộc Nhĩ nhẹ nhàng hắng giọng một cái, sau đó giải thích với người phụ nữ kia một phen.

"Tôi hiểu rồi!" Người phụ nữ cầm hộp trang sức lên, sau đó đưa đến trước mặt của hai người, "Hai người nhìn xem, cái này được chế tác từ ngọc Hòa Điền loại tốt nhất mà thành......"

Có loại người nào mà bà chủ cửa hàng trang sức này chưa từng gặp qua đâu. Mấy năm gần đây, cô gặp được những đôi tình nhân tới mua đồ vật nhưng không thừa nhận còn ít sao.

Tất Mộc Nhĩ nhận lấy hộp trang sức kia, dùng ngón tay sờ vào bên cạnh cái hộp đó một chút, "Bà chủ à, chúng tôi muốn hỏi cô một chút chuyện."

Người phụ nữ kia mỉm cười thân thiện cực kì nhiệt tình, "Hai người muốn hỏi cái gì?"

"Tất nhiên là về câu chuyện có nữ quỷ đi gõ cửa trong trấn rồi."

Y Nhĩ vừa nói xong, trong mắt người phụ nữ có chút mất tự nhiên, sau đó dùng nụ cười che giấu đi, "Hai người nói là nữ quỷ đi gõ cửa từng nhà kia ấy hả?"

Người phụ nữ nói tiếp như vậy, Tất Mộc Nhĩ liền gật đầu với người phụ nữ ấy, hai người cũng rất tò mò nhìn, "Chuyện này là như thế nào vậy?"

"Cái này tôi cũng không biết đâu, cũng không biết từ khi nào mà trong trấn lại có một người phụ nữ, trong đêm khuya tĩnh lặng, đột nhiên đi gõ cửa miễn bàn đến việc nó dọa người khác như thế nào......"

Nghe bà chủ cửa hàng nói dường như có vẻ không để tâm lắm đến sự việc của nữ quỷ kia một chút nào, ngược lại với bà chủ thì Y Nhĩ lại khá tò mò với chuyện này, "Cô bé à, em thích chàng trai đẹp trai này hả?"

Đầu tiên Y Nhĩ lập tức lắc đầu cực kỳ quyết đoán với người phụ nữ đột nhiên hóa thân thành bà mối này. Gương mặt cô có hơi ngại ngùng như thể đã bị phát hiện ra một bí mật nho nhỏ rồi.

"Chị nhìn nhầm rồi ạ!"

Thấy rằng không thể hỏi được cái gì từ người phụ nữ này, Tất Mộc Nhĩ cũng không tính tiếp tục hỏi tiếp nữa, cậu ta trực tiếp kéo Y Nhĩ theo đi đến nơi khác xem xem.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn bóng dáng hai người rời đi, dường như suy tư gì

*Ngọc Hòa Điền: một trong tứ ngọc của Trung Quốc hay còn được biết với cái tên "ngọc bích Tân Cương".

Hai người vừa mới rời đi không bao lâu, cửa của cửa hàng trang sức lại bị đẩy ra. Lần này là hai chàng trai, một người trong đó còn mang khăn quàng cổ

"Hai người tới đển mua tín vật đính ước hả?" Người phụ nữ xinh đẹp đi ra từ bên trong.

Lưu Anh Tuấn tiến vào sau, nên giời mới phát hiện đây là một cửa hàng trang sức.

"Cái này được chế tác lên từ ngọc Hòa Điền tốt nhất." Người phụ nữ lại lấy cái hộp trang sức vừa rồi ra, "Ngụ ý rằng nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn."

Lưu Anh Tuấn nhìn hai chú cá nhỏ ôm nhau bên trong chiếc hộp, gương mặt đột nhiên nóng bừng lên.

"Hai người là người yêu hả?" Người phụ nữ hỏi trực tiếp.

Gương mặt của Lưu Anh Tuấn lại càng đỏ thêm, cậu chàng có hơi ngại ngùng chôn mặt ở bên dưới khăn quàng cổ.

Người phụ nữ kia thấy vậy mỉm cười càng tươi hơn, như là nổi lên hứng thú trêu đùa, cô nhìn Lưu Anh Tuấn, "Làm sao vậy chẳng lẽ nô gia đã nói cái gì sai sao, thật ra là công tử không có cảm tình với hắn ta sao?" Người phụ nữ nói rồi nhìn thoáng qua Chu Dịch.

Dường như Chu Dịch cũng cảm giác được người phụ nữ không có ý tốt, hắn ta vươn tay kéo Lưu Anh Tuấn ôm vào trong lồng ng.ực, sau đó cảnh giác nhìn về phía người phụ nữ đó.

Khi mà Chu Dịch đang nhìn chằm chằm người phụ nữ nọ, đúng lúc đó người trong lồng ng.ực hắn ta lại nói tiếp lời.

"Tất nhiên là có tính cảm rồi......" Âm thanh cực kỳ nhỏ, nhưng mà vẫn vào trong tai Chu Dịch không thiếu một chữ nào, lời nói đánh trúng tim hắn rồi.

"À ~" Người phụ nữ nở nụ cười duyên nói.

"Vậy thì vật này tặng cho các người vậy!" Người phụ nữ vừa mới dứt lời, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên trong đầu hai người.

"Chúc mừng người chơi Lưu Anh Tuấn, Chu Dịch đã đạt được cửa hàng trang sức —— Mạnh Bà tặng lời chúc phúc "Con đường đầu tiên của hôn nhân"."

Mạnh Bà? Ngay cả Lưu Anh Tuấn cũng cảm thấy chính mình vừa rồi đã nghe thấy cái gì đó không đúng lắm, người phụ nữ trước mắt cậu, tự nhiên trở nên có chút kỳ lạ.

"Vậy người có biết việc nữ quỷ gõ cửa không ạ?" Lưu Anh Tuấn một tay nằm chặt quần áo của Chu Dịch, cậu chàng không dám đến gần người phụ nữ kia.

"Nữ quỷ gõ cửa?" Phản ứng của người phụ nữ kia hoàn toàn khác hẳn lúc mà trả lời cho Y Nhĩ và Tất Mộc Nhĩ lúc vừa rồi, "Tất nhiên là có biết một chút rồi......"

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lưu Anh Tuấn và Chu Dịch, người phụ nữ đó mỉm cười nói.

"Nghe nói rằng nữ quỷ kia đang tìm đồ vật gì đó!"

......

"Ngươi đã dẫm lên váy của bổn tiểu thư rồi!" Daphne tự hình phải vô phúc tám đời mới có thể cùng một nhóm với George.

George cũng không chú ý tới, George ở phía sau chỉ đi theo người phía trước thôi. Trong lúc nhất thời anh ta không chú ý tới con đường dưới chân, vì vậy một bi kịch đã được xảy ra.

"Tôi cũng không có cố ý mà!" George để dịch chân ra chỗ khác.

"Chiếc váy bổn tiểu thư mới mua." Daphne hung dữ nhìn George, cô nàng tức tối dùng ngón tay chọc chọc ngực của George, dường như đang chỉ trích người phía sai, "Cách bổn tiểu thu xa một chút!"

"Cô kêu tôi cách xa một chút, thì tôi sẽ phải cách đấy à......" George vừa nói vừa tới gần chỗ Daphne, "Cái cô gái xấu xí này."

Lời này được thốt ra, Daphne nổi trận lôi đình.

"Anh đồ đàn ông tứ chi phát triển này," Daphne sống sờ sờ đang giương nhanh múa vuốt so ra còn đáng sợ, dọa người ta hơn nữ quỷ trong miệng của thôn dân ngày hôm qua.

Nhìn thấy bộ dạng của Daphne, đầu tiên George lùi ra phía sai một bước, sau đó cũng không thua về khí thế.

"Bây giờ cô định ăn thịt người hay sao hả?"

"Ăn anh hả?" Daphne cười khẩy một cái, "Bà đây còn sợ bẩn đấy."

Vào thời điểm Daphne đang chống eo nói câu đó, đột nhiên trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt mấy cái. Sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của cô nàng, một thôn dân run bần bật chạy ra bên ngoài, dùng ánh mắt rất chi là hoảng sợ nhìn Daphne.

"Yêu quái!"

"Yêu quái ăn thịt người......" Thôn dân kia hét lên một tiếng rồi chạy biến.

Daphne: "......"

George: "......"

......

Lúc này Ân Thất cũng rất chi là mệt mỏi, từ lúc bắt đầu đến giờ ông lão vẫn luôn nói chuyện ong ong bên tai của cậu, không dừng lại một chút nào cả.

"Đại đồ đệ này, sư phụ có hơi mệt rồi!" Đột nhiên ông lão ngừng lại.

"Người muốn con tìm cho người một con ngựa sao ạ?" Ân Thất đáp lại.

Ông lão vừa nghe đến vậy, lập tức có hơi ngại ngùng cười cười, "Ngựa thì thật ra cũng không cần lắm, nhưng mà......"

"Đại đồ đệ à, nếu con đã không ngại nói như vậy, thì con hãy giúp sư phụ thuê một cái xe ngựa là tốt nhất!"

Ân Thất: "......"

Ha nơi rừng núi hoang vu như này thì cậu phải chạy đi đâu để tìm xe ngựa cơ chứ. Cậu nghĩ đến vết bánh xe còn không thấy chứ nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Nhưng cuối cùng suy nghĩ không muốn xảy ra qua nhiều drama nên Ân Thất đi đến trước mặt ông lão dừng lại, rồi cậu ngồi xổm xuống trước mặt ông.

"Nào người lên đi ạ!" Câu không biết rằng do cậu quá nghiệp hay như thế nào mà lại như này, nhưng thôi Ân Thất chấp nhận hết vậy.

"Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ......" Ông lão còn chưa nói xong, Ân Thất đã liền có cảm giác người phía sau trực tiếp bò lên trên lưng cậu rồi.

Cuối cùng Ân Thất thở dài một hơi sau đó cõng người ta lên.

"Nhóc con à con thật tốt!" Âm thanh vang lên từ phía sau tựa như than thở.

"Ta có nặng không?" Ân Thất nghe người ở phía trên đặt ra câu hỏi.

......

" Bácà, chúng ra đi vào trong trấn thôi!" Ân Thất không nhịn được thốt ra tiếng, cậu vừa nghe theo ý kiến của người lớn sau đó lên trên núi. Bên trên đến bóng dáng của một thôn dân cũng không thấy được chứ đừng nói đến tìm người hỏi sự việc ở trong trấn.

Bận bịu cả ngày trời cũng không tìm thấy chút manh mối nào.

"Vậy thì chúng ta đi xuống núi thôi!" Lão thái gia nói bâng quơ.

Ân Thất cõng một người đi xuống dưới chân núi, còn chưa đi được bao lâu, cậu liền thấy một thôn dân sắc mặt hoảng loạn chạy qua trước mặt.

Người nọ vừa nhìn thấy Ân Thất, còn cực kỳ thân thiện nhắc nhở cậu một câu.

"Đừng đi vào bên trong đấy, nơi đấy có yêu quái ăn thịt người đó!" Nói rồi còn để lại một làn khói, người đã chạy xa từ sớm rồi.

Ân Thất cẩn thận ngẫm lại câu nói của người nọ, bên trong có yêu quái ăn thịt người sao?

"Đại đồ đệ, có muốn đi vào bên trong nhìn một cái hay không?" Ông bác lên tiếng.