Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 42: C42



Editor: Phailin

Beta: Nê

———

Kiếp này.

Có Bạch Tiên Tiên làm bạn đời, Trần Nhượng đã sống 40 năm.

Do ăn uống quá độ mà dạ dày của hắn vẫn không luôn được tốt lắm, Bạch Tiên Tiên đã đi cùng hắn đến cuối đời.

Cả đời của Trần Nhượng mặc dù gặp khó khăn nhưng lại rất vinh quang.

Sau khi hắn chết, Bạch Tiên Tiên đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và rời khỏi thế giới. Nhưng lần này cô lại không có trở về không gian hệ thống, mà là trực tiếp bị quăng vào thân thể của ký chủ.

Hệ thống Ngân Hà không rõ tung tích.

- -


Đây là thời đại mà huyết tộc cùng tòa thánh chia cắt thế giới.

Lâu đài Mansfeld tứ phía đều được núi bao quanh, sừng sững trước một hồ nước trong xanh. Tòa lâu đài này mang phong cách Châu Âu thời trung cổ điển hình, sang trọng hoa mỹ mang theo cảm giác uể oải chết chóc, số lượng lớn những bụi gai nhọn được quấn dày đặc trên lan can xung quanh tòa lâu đài, mang ý nghĩa khát máu.

Vào ban đêm, trên tầng ba của lâu đài.

Thiếu nữ ở giữa phòng ngủ, Bạch Tiên Tiên mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một người nam nhân từ ngoài cửa sổ bay vào.

||||| Truyện đề cử: Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em |||||

Đúng vậy, đây là...... Bay!

Yêu phi nương nương duy trì bình tĩnh, ngồi ngay ngắn ở mép giường, nàng mất đi liên lạc với Ngân Hà, việc duy nhất có thể làm vào lúc này, chính là trình độ cao nhất không đến mức phải phá hỏng cốt truyện.

Nói cách khác, trước tiên phải nương theo người trong thế giới này.

Nam nhân mặc một thân lễ phục màu đen trắng, anh tuấn lại phong độ nhẹ nhàng, hắn ta có một đôi mắt màu đỏ nhạt, khóe mắt mang theo một tia phong lưu.

Nhưng lúc này mặt hắn tràn đầy uy nghiêm, thu hồi đôi cánh màu đen sau lưng, đi tới gần thiếu nữ.

Một bước, hai bước, thẳng đến trước mặt Bạch Tiên Tiên.

"Liliane, đi theo ta!" Âm thanh trầm ấm vang lên, nam nhân duỗi tay ôm lấy thiếu nữ.

Hóa ra bổn cung ở thế giới này, tên là Liliane.

Bạch Tiên Tiên mặc áo ngủ trắng tinh, dưới chân đi một đôi dép lê bằng lông chim, cả người cực kỳ sạch sẽ và không biết gì về thế sự.

Nàng bình tĩnh nói: "Được."

Trên mặt nam nhân không có vẻ kỳ quái nào, trực tiếp bế ngang người nàng đi đến bên cửa sổ, mở ra đôi cánh sau lưng, mạnh mẽ bay lên tạo một không khí cuồng bạo khiến cho bức màn bay ngược ra sau.

Hai người hướng ra bên ngoài mà bay đi.


Gió đêm lướt qua khuôn mặt mềm mại của Bạch Tiên Tiên, nàng rúc vào trong ngực nam nhân, nghĩ rằng đây hẳn là anh trai của mình. Nhưng có vẻ như không cần phải có chiến lược, bởi vì nàng có thể nhìn ra được tình yêu ở trong mắt nam nhân này.

Nam nhân cụp đôi mắt màu đỏ xuống.

Liliane là báu vật của lâu đài Mansfeld, mái tóc của nàng mang màu đen tuyền mà huyết tộc không thể sánh được, đôi đồng tử đen láy giống như những vì sao sáng trên bầu trời, sống mũi và đôi môi anh đào mang vẻ đẹp như được ông trời ưu ái. Ngay cả khi nàng mặc bộ đồ ngủ vô cùng giản dị, cũng không thể che giấu được phong thái xinh đẹp của mình.

Hắn ta đã lấy được kho báu của Mansfeld!

Trái tim của nam nhân đang vô cùng sung sướng.

Hắn ta mang theo Bạch Tiên Tiên bay đến một ở ngọn núi đối diện lâu đài.

Hai người đứng cạnh nhau, bởi vì trong lúc bay dép lông chim của Bạch Tiên Tiên đã bị rơi, nam nhân liền đặt chân nàng lên trên đùi của mình.

Sự quan tâm của nam nhân khiến cho Bạch Tiên Tiên cảm thấy rất thoải mái.

"Không sao đâu ca ca." Đôi mắt cô cụp xuống: "Ta đặt chân lên mặt đất cũng không vấn đề gì hết."

Cùng lúc đó, ngọn lửa từ tòa lâu đài đối diện ngọn núi phun lên bầu trời, tiếng nổ lấn át đi mọi âm thanh, ngọn lửa tô lên màn đêm đen kịt một màu đỏ tươi.

"Liliane! Thật tốt quá! Ca ca của em đã chết, thân vương của Mansfeld rốt cuộc đã cũng đã chết! Chúng ta có thể song túc song phi* rồi!"

*Song túc song phi: Cùng sống với nhau, cùng bay với nhau.


Nam nhân quay đầu lại với ánh mắt sung sướng, trên khuôn mặt anh tuấn nở rộ ra một nụ cười cực kỳ vui mừng.

Người này không phải ca ca.

Bạch Tiên Tiên rùng mình.

Ca ca đang chết cháy trong lâu đài!

Nàng đột nhiên tránh xa khỏi cánh tay của nam nhân, đôi tay nhấc làn váy của áo ngủ lên, điên cuồng chạy xuống dưới chân núi bằng đôi chân trần.

Hoắc An Đặc đang muốn đuổi theo cô, thì một con dơi nhỏ từ trên trời bay xuống.

Con dơi ngậm một bông tường vi đã héo ở trong miệng. Đây là ám hiệu đặc thù.

Đại diện cho hành động ám sát thân vương........ Đã thất bại.

"Chết tiệt! Mansfeld chưa chết."

Thủ đoạn trả thù của thân vương Mansfeld tàn bạo cỡ nào, mỗi người trong huyết tộc đều biết, Hoắc An Đặc không thể bại lộ mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ chạy trốn.