Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 43: C43



Editor: Phailin

Beta: Nê

————

Tiên Tiên xách váy chạy nhanh trên đường núi vào đêm khuya, cành cây đá cứa qua da thịt nàng, máu tươi từ đường núi chạy dài đến tận lâu đài Mansfeld.

Ngọn lửa cháy xuyên khung cửa sổ Gothic, nàng đứng trước tòa lâu đài chìm trong biển lửa, nhỏ bé tựa như một hạt bụi.

"Vì ca ca...... Bổn cung sẽ liều mạng." Bạch Tiên Tiên hít sâu một hơi, xông vào biển lửa.

Bên trong và ngoài lâu đài đều được bao bọc bởi ngọn lửa nóng bỏng, khói đen mù mịt tràn ngập ở trong không khí, làm cho con người ta căn bản là không thể mở nổi đôi mắt. Nhưng Tiên Tiên lại trợn to hai mắt, lần theo đầy thi thể của con dơi trên mặt đất chạy lên tầng năm.

Một căn phòng chứa nhiều thi thể nhất gần như đã bị ngọn lửa nuốt chửng, ở chính giữa căn phòng có một quan tài màu đen, bốn phía quan tài đều được bụi gai bao phủ.

Không nghĩ ngợi, Bạch Tiên Tiên liền biết đây là phòng "ca ca" của nàng.

Có phải bổn cung đã đến muộn rồi không?


Ca ca đã về âm phủ rồi à?

Nhớ tới sự trừng phạt khi nhiệm vụ bị thất bại, yêu phi nương nương đột nhiên cảm thấy quặn đau ở gan, trong lòng thầm chửi Ngân Hà tại sao lại biến mất đột ngột.

Nhưng vào lúc này, phía sau nàng vang lên tiếng bước chân kèm theo thanh âm lạnh lùng.

Một cơ thể lạnh và cứng hơn cả đá cẩm thạch dán lên sống lưng cô.

"Liliane, đây là vụ ám sát thứ 132 mà ta đã trải qua, bọn tùy tùng chân chó và đám tình nhân của em thật ngu ngốc. Ý đồ để một nhóm những tên nhỏ bé giết chết một vị thân vương cao quý......"

?!

Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên quay đầu lại.

Vừa mới nhìn thấy người đàn ông đó, ký ức như thủy triệu đột ngột xâm chiếm lấy tâm trí nàng.

Đôi mắt của nam nhân mang màu máu tinh khiết nhất, giống như một đại dương máu không thấy đáy, như thể muốn hút thiếu nữ vào trong đó.

Hắn tóc đen môi mỏng, đôi mắt như thủy tinh, khuôn mặt tuấn tú có thể gọi là kiệt tác xuất sắc nhất của thượng đế.

Không! Hắn không liên quan gì đến thượng đế.

Hắn là thân vương ma cà rồng, trung tâm quyền lực của huyết tộc.

Hắn là, Hạ Dạ · Mansfeld.

"Hạ Dạ!"

Bạch Tiên Tiên dựa vào bản năng của cơ thể mà kêu thốt lên.

"Liliane, em hẳn nên gọi ta là ca ca."


Hạ Dạ nheo lại con ngươi lạnh như băng, quan sát toàn thân thiếu nữ từ trên xuống dưới.

...... Chà, đúng là có hương vị ngọt ngào.

Hắn đột nhiên muốn ăn.

Nhìn vào ánh mắt xuyên thấu này, Bạch Tiên Tiên có áo giác như bị lột sạch quần áo.

Hương vị máu tươi ngọt ngào tràn ngập trên người thiếu nữ, cô chạy từ trên đường núi xuống, vị trí dưới cẳng chân dính đất bị cắt đứt máu chảy đầm đìa.

Mà Hạ Dạ chỉ cần vung tay, tất cả những vết thương đó đều đã được chữa lành.

Thật thần kỳ.

Yêu phi nương nương trong lòng cảm động, trên mặt lại nở ra nụ cười thuần khiết.

"Cảm ơn Hạ Dạ ~"

Lúc này bảo nàng gọi ca ca, nhưng nàng không gọi.

Nam nhân dường như đã thích nghi với tư duy phản nghịch của nàng, đối với điều này lại chưa bao giờ phủ nhận.

Tuy nhiên hắn nói: "Lần này em trở lại rất ngoan, nhưng ta vẫn còn rất tức giận, cho nên em đáng bị trừng phạt nghiêm khắc."


Môi mỏng khẽ nhếch lên, Hạ Dạ tới gần cần cổ trắng nón yếu ớt của thiếu nữ, trong nháy mắt nhe ra chiếc răng nanh lạnh băng......

Gương mặt tươi cười của Tiên Tiên đông cứng lại, chỉ cảm thấy một trận đau đớn rất nhỏ, cảm giác mất máu rất nhanh đã từ cổ truyền đến.

Nếu lúc này có người ngoài ở đây, họ sẽ chỉ nhìn thấy ——

Trong biển lửa bao trùm, một thân hình cực cao của người huyết tộc mở rộng đôi cánh, tựa như một tán cây màu đen bao vây lấy một thiếu nữ nhỏ ở trong đó.

Hàm dưới của thiếu nữ khẽ nâng lên, vẻ mặt thất thần. Nam nhân anh tuấn cúi đầu, răng nanh vô tình đâm vào động mạch của nàng.

Khung cảnh quỷ dị nhưng lại vô cùng mỹ lệ...

Những người bị thân vương huyết tộc hút máu, sẽ không thể khống chế được ham muốn của mình.

Cảm giác trống rỗng nhanh chóng xâm nhập Tiên Tiên, hai chân nàng không tự giác mà run rẩy, tiếng rên rỉ ngắn ngủi thoát ra từ hàm răng và đôi môi như cánh hoa.

Nàng bị bắt phát ~ tình.