Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 10: Có khách đến



Nhà họ Hứa có khách tới thăm. 

Bình thường nhà có khách đến, đều phải nấu món ngon chiêu đãi.

Lần này cũng không ngoại lệ, nên rất nhanh, từ bên ngoài bay vào một mùi thơm nứt mũi.

Tiểu Đào Tử ngồi trên băng ghế nhỏ ở phòng phía Tây. Bím tóc nhỏ lắc la lắc lư, người cũng nhích tới nhích lui, cứ như bị ai đốt lửa dưới mông vậy.

Lúc này Tuyết Lâm đã làm xong công cụ để nuôi dế nhũi, cậu nói: “Đợi khi nào tạnh mưa, tìm một ít đất mùn bỏ vào đây là được rồi.”

Tiểu Đào Tử vỗ tay: “Anh tuyệt quá đi!”

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại trông mong nhìn ra phía bên ngoài. Tâm tư cô nhóc, đã bị mùi thơm của đồ ăn bên ngoài câu đi mất rồi. Cô nhóc dịch mông, lại gần Tuyết Lâm, hạ thấp giọng, làm ra vẻ thần bí, nói khẽ: “Anh, đoán xem có thịt hay không.”

Tuyết Lâm giả vờ suy nghĩ một chút, nhìn đôi mắt to tròn của cô nhóc, dường như tràn ngập khao khát. Cậu nổi ý xấu, quả quyết lắc đầu, nói: “Chúng ta không có thịt.”

Cậu cười khẽ một tiếng, rồi nhướng mày nói: “Không phải em không muốn ăn thịt sao?”

Năm nọ, Nhu Nhu vô tình gặp phải một con lợn rừng, thời điểm đó bọn họ phải ăn thịt thật lâu.

Tiểu Đào nghiêm trang đáp: “Do lúc đó em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên không biết chỗ tốt của thịt!”

Cô nhóc chống cằm, nghiêm túc nói: “Thịt ăn ngon lắm.”

Màn cửa bị xốc lên, Hứa Nhu Nhu đi vào hỏi: “Em gọi chị làm gì?”

Tuyết lâm: “…”

Đào Đào: “…”

Tiểu Đào Đào lắc lắc bàn tay, sợ khách nghe thấy, cô nhóc nói: “Em nói là nhục nhục, không phải Nhu Nhu.” (Nhục nhục <肉肉> là thịt thịt, đọc là [ròu], còn Nhu Nhu <柔柔> đọc là [róu], đọc khá giống nhau.)

Sao Hứa Nhu Nhu lại không biết được chứ, chẳng qua là muốn trêu em gái chút thôi.

Cô bé nói: “Chị mặc kệ, dù sao chị cũng nghe thấy em gọi chị, đã gọi, thì phải ra giúp chị.”

Tiểu Đào Tử cười ngọt ngào, nói: “Chị hư quá đi.”

Cô nhóc nũng nịu vậy thôi, nhưng vẫn lập tức đứng dậy, nói: “Để em giúp nhóm lửa nhé.”

Hứa Nhu Nhu đưa tay: “Lại đây.”

Thường Hỉ làm đầu bếp chính đang chuẩn bị cơm trưa, thấy Tiểu Đào Tử ra cũng thêm phiền, nên chị chỉ cười cười, nói: “Đi đi, con giúp được gì ở đây chứ? Đi vào chơi với chú thím đi. Giúp mẹ đãi khách đi nào.”

Vừa nghe vậy, Tiểu Đào Tử lập tức cúi đầu, nói khẽ: “Ồ, dạ.”

Cô nhóc còn đang muốn giúp đỡ “nếm đồ ăn” mà.

Hu hu.

Nhưng Tiểu Đào Tử nhà chúng ta là bé Đào biết vâng lời, nên cô bé đi vào phòng phía Đông, lúc này Hứa Lão Tam đã không làm việc nữa, mà đang ngồi trò chuyện cùng hai vị khách. Vừa nhìn thấy con gái nhỏ, thì lập tức ôm cô nhóc lên, nói: “Đào Tử, sau này sẽ có em trai con của chú và thím chuyển về, con dẫn theo em chơi cùng, có được không?”

Hứa Đào Đào tròn mắt, hai mắt long lanh, ngọt ngào hỏi: “Vậy em trai có ngoan không ạ? Trẻ con mà nghịch ngợm, con không cho chơi cùng đâu.”

Hai vợ chồng kia đều nở nụ cười, người đàn ông nói: “Yên tâm, rất ngoan đấy con.”

Tiểu Đào Tử ồ dài một tiếng, chọc chọc ngón tay: “Vậy phải xem biểu hiện thế nào nữa ạ.”

“Ha ha ha, được, phải xem biểu hiện nữa.”

Trẻ con ngây thơ như thế này, ai mà không thích cho được.

Hai vị khách này, chính là hai vợ chồng Nhị Cẩu Tử, anh ta là người ở thôn Hứa gia, mất mẹ từ nhỏ, Lão Cẩu ba anh sợ lấy vợ khác sẽ đối xử với anh không tốt, nên không lấy nữa, một mình nuôi anh lớn lên. Mặc dù là gà trống nuôi con, nhưng cuộc sống trôi qua cũng không tệ chút nào.

Vì dù sao nhà cũng có mỗi hai người, nhà người khác đông người, nhưng lắm con nít, áp lực ăn uống cũng lớn, trên có già dưới có trẻ mà.

Nhà Nhị Cẩu Tử neo người, nhưng cũng nhờ vậy, nhà anh ta mới nhẹ nhàng nhiều.

Sau này Nhị Cẩu Tử trưởng thành, trổ mã đẹp trai cao to, để kể đến ai đẹp trai nhất thôn, thì một chính là Nhị Cẩu Tử, còn lại chính là Hứa Lão Tam. Nếu Hứa Lão Tam là ví dụ phản diện trong việc dạy con, thì Nhị Cẩu Tử chính là ví dụ chính diện để dạy dỗ.

Ngày nọ Nhị Cẩu Tử đi bán trứng gà, vô tình cứu được một vị phó đội trưởng một công ty vận chuyển cấp huyện, sau hai nhà trở thành thông gia với nhau.

Vợ của Nhị Cẩu Tử là Giang Thiền, chính là con gái một của vị phó đội trưởng kia, là con gái trong thành điển hình. Sau khi kết hôn anh liền đem cha mình đón vào trong thành. Cả gia đình, không chỉ có vợ chồng Nhị Cẩu Tử là công nhân, mà ba mẹ vợ anh cũng là công nhân viên chức, vẫn còn chưa về hưu.

Nhà bọn họ chỉ có mỗi một cậu nhóc con, một nhà sáu miệng có đến bốn công nhân, nên cuộc sống xem như không tệ.

Lần này quyết định muốn đem cậu nhỏ về nông thôn ở, thì nhóm người lớn trong nhà cũng đã suy nghĩ rất kỹ càng.

Nhị Cẩu Tử: “Em trai nhỏ hơn con một tuổi, nhưng rất ngoan nhé. Em ấy còn có kẹo nữa, con cho em ấy chơi cùng, em sẽ cho con kẹo.”

Con trai nhà mình, anh làm ba nên hiểu rất rõ.

Con trai anh vừa hướng nội vừa yên tĩnh, không giống hai vợ chồng anh chút nào, làm cha mẹ, sao mà không lo lắng cho được? Anh cảm thấy, muốn hòa nhập với đám trẻ con, cách tốt nhất đó là chia kẹo.

Quả nhiên, đôi mắt cô nhóc nhỏ lập tức sáng trưng lên, nhưng rất nhanh, Tiểu Đào Tử đã chính nghĩa lại: “Chỉ cần em trai ngoan, không có kẹo con cũng cho em chơi cùng.”

Cô nhóc kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Bởi vì con là bé Đào tốt nhất.”

Hai vợ chồng Nhị Cẩu Tử lại cười lên.

Giang Thiền đưa tay: “Đến đây nào, cho thím ôm con chút nhé.”

Chị ôm Tiểu Đào Tử, nói: “Ôi chao, Tiểu Đào Tử nhà chúng ta còn nặng hơn cả em trai luôn đấy.”

Hứa Đào Đào cảm thấy vị thím này có hơi hơi ngốc, cô nhóc nghiêm túc đáp lại: “Con là chị mà, đương nhiên phải nặng hơn rồi, lớn tuổi hơn, ăn nhiều cơm hơn, nên sẽ nặng ạ.”

Giang Thiền cười nói: “Ui, con hiểu thế cơ à! Qủa nhiên con gái là đáng yêu nhất.”

Khóe miệng Hứa Đào Đào cong cao, hai mắt híp thành trăng non, nhìn là biết cô nhóc được khen nên vô cùng vui vẻ rồi. Giang Thiền: “Sắp tới nhà chú thím sẽ ở đối diện nhà con. Đến lúc đấy, Tiểu Đào Tử quan tâm nhà chú thím với nhé.”

Hứa Đào Đào tròn mắt hiếu kỳ, hỏi: “Chú thím muốn ở đối diện ạ?”

Lại lập tức không hiểu nói: “Nhưng chỗ đó trống không mà, không có nhà đâu.”

Giang Thiền: “Nên phải cần xây nhà đó con.”

Tiểu Đào Tử ồ một tiếng dài, nói: “Vậy, để ba con giúp đỡ ạ!”

Cô nhóc lập tức chỉ binh chỉ tướng.

Hứa Lão Tam: “…”

Anh xoa tay: “Này, Đào Tử à, chắc ba không được đâu con.”

Anh tuyệt nhiên không sợ mất mặt, nói: “Con quên rồi sao, ba con làm gì cùng không được, nhưng ăn bao nhiêu cũng không đủ mà.”

Tiểu Đào Tử: “…”

Nhị Cẩu Tử mỉm cười: “Anh Ba chẳng thay đổi chút nào cả.”

Anh ta không nhớ rõ lắm ngày xưa Hứa Lão Tam thế nào, chỉ nhớ là lười. Bằng không cũng không bị phân ra riêng, thời này người ta quan trọng việc ba mẹ còn sống thì không ra riêng, làm gì có nhà nào như nhà bọn họ.

Cho con ra riêng từ sớm.

Nhưng mấy năm này, anh ta cảm thán, Hứa Lão Tam không chỉ lười, mà da mặt còn dày hơn nữa.

Dù sao trước kia, anh còn biết xấu hổ, còn giờ là không biết luôn.

Đúng kiểu lợn chết không sợ bỏng nước sôi.

Nhị Cẩu Tử thật lòng nói: “Anh Ba, anh nói xem ngày xưa sao mà chị Ba lại vừa ý anh vậy? Vì cái gì nhỉ?”

Hứa Lão Tam ngẩng cao đầu, đáp: “Vì anh chú đẹp.”

“A!” Thường Hỉ đứng ngay cửa ra vào, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Hứa Lão Tam.

Hứa Lão Tam giật mình, suýt nữa ngã sấp mặt trước mặt mọi người.

Anh hít sâu một hơi, nở nụ cười mà anh tự cho là mê hồn nhất, nịn nọt nói: “Gì mà cô ấy vừa ý anh? Là anh xem trọng cô ấy. Anh đây chết sống đeo bám, mới có thể ở bên cô ấy được. Chú nói xem anh lấy được cô vợ thế này, là vinh hạnh cỡ nào! Chắc kiếp trước anh là Đại thiện nhân, luôn tích đức, nên đời này mới lấy được cô vợ tốt như vậy. Nếu gặp phải loại lòng dạ hẹp hòi, chắc anh không thể sống nổi nữa. Vậy nên, bọn anh chính là trời đất tạo thành một đôi, trời sinh một đôi đấy.”

Bây giờ Nhị Cẩu Tử đang làm việc ở đội vận chuyển, làm tài xế lái xe Bắc Nam. Anh giỏi nhất là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Nhưng tuyệt đối không ngờ được, mình lại thua dưới tay Hứa Lão Tam.

Này đúng là không có hạn cuối.

Chậc!

Thường Hỉ không có biểu hiện gì, cũng không đáp lại lời “tỏ tình” của Hứa Lão Tam, chị nói: “Dọn bàn ăn cơm.”

Hứa Lão Tam nhanh chóng, đặt biệt mau lẹ đứng dậy.

Giang Thiền đặt Tiểu Đào Tử xuống mép giường, nói: “Con ngồi đây nhé, để thím xuống…”

Thường Hỉ: “Không cần đâu, cô cứ ngồi đấy. Có Tiểu Lâm Tử và Nhu Nhu rồi.”

Giang Thiền ngẫm một chút, cũng không miễn cưỡng nữa.

Rất nhanh, một bàn đồ ăn được dọn lên xong, sáu món ăn một món canh, cơm cao lương (*), một bình rượu nho màu tím sậm, vừa thấy đã biết là dùng để đãi khi có khách quý đến.

Nhị Cẩu Tử và Giang Thiền liếc nhìn nhau, sáu món ăn đều ngon mắt vô cùng. Một đĩa cá con chiên giòn, một đĩa cải trắng xào thịt bóng dầu, một đĩa đậu phộng rang, không kể những món khác, chỉ riêng ba món này, đã chính là món ngon.

Hiện tại dầu ăn rất khan hiếm, nhà bình thường không nỡ đem dầu ra nấu ăn hằng ngày.

Mà trừ ba món này ra, còn có ba món chay. Một đĩa đậu hũ xào hẹ trắng xanh xen kẻ, một đĩa củ cải xào, cuối cùng là một đĩa rau ngâm cay, trắng đỏ đan xen.

Nhị Cẩu Tử và Giang Thiền đều là người từng trãi, nhưng vẫn không khỏi cảm thán.

“Tay nghề của chị Ba, đúng là như này.” Nhị Cẩu Tử đưa ngón tay cái lên.

Giang Thiền cũng gật đầu thật mạnh, mặc dù bọn họ ít khi về thôn, nhưng mấy lần về, đều có thể chứng kiến được tay nghề của Thường Hỉ. Còn hơn cả tay nghề của đầu bếp của nhà hàng Quốc doanh (**) ở trong Huyện rất nhiều.

Không phải, không phải hơn rất nhiều. Mà là đầu bếp không thể nào so được.

Đương nhiên, cũng chính vì chị có tay nghề, mới có thể thầu được tiệc tùng của toàn thể làng trên xóm dưới. Đây cũng là cách để kiếm được tiền.

Hứa Lão Tam: “Nào, để anh rót mời chú một ly, đây là rượu nho năm ngoái chị dâu chú ủ, chú mà đến chậm mấy ngày nữa, thì không còn đâu. Xem như chú có lộc ăn đấy.”

Nhị Cẩu Tử: “Tôi ăn qua cơm chị Ba làm rồi, nhưng chưa được nếm thử rượu chị Ba ủ, lần này phải nhấm nháp thử mới được.”

Vừa dứt lời, rượu nho cũng được rót ra xong.

Người thường hay uống rượu, không nói đến thông thạo, nhưng cũng cảm nhận được ít nhiều.

Vừa nhìn qua, lại ngửi một cái, Nhị Cẩu Tử có thể kết luận ngay, đây là thứ tốt, vô cùng tốt.

Anh cũng không quan tâm nữa, vội vàng cúi đầu nếm thử, một ngụm xuống, lập tức cảm giác được hương vị thơm ngát đặc trưng của rượu nho ngập tràn khoang miệng, trong cay có ngọt, mà ngọt lại dưới cay, cảm giác mềm mại ngon miệng.

“Tuyệt vời!!!”

Nhị Cẩu Tử thán phục. Lúc này anh chỉ tiếc là mình ít học, nên không biết dùng từ ngữ thế nào để miêu tả được cảm giác tuyệt vời này.

Giang Thiền giơ ly của mình lên, nói: “Cho tôi nửa ly được không?”

Thường Hỉ cười tủm tỉm: “Để tôi.”

Chị cũng không keo kiệt, rót đầy một ly, nói: “Cô nếm thử một chút đi, nhất định không hối hận đâu.”

Giang Thiền cũng không khách sáo, cúi đầu uống một ngụm, lập tức khen: “Ngon quá!”

Người lớn uống rượu, nhưng mấy đứa nhóc nhỏ thì không có cơ hội này. Tiểu Đào Tử nhìn đồ ăn trên bàn, nuốt nước miếng, chỉ chờ mẹ lên tiếng, là sẽ giơ đũa ngay!

Cũng may, Thường Hỉ không dây dưa nữa, “Mọi người ăn cơm thôi, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào nhé.”

Tay nghề của chị? 

Tay nghề của chị còn ai chưa biết?

Đũa của mọi người, bắt đầu múa lượn.

Trong lòng Tiểu Đào Tử nổi trống thùng thùng thùng vang trời.

Thịt ơi cá ơi, mình tới đây!

Xông lên!!!

(*) Cơm cao lương: là cơm nấu từ hạt cao lương. Thời bao cấp bên Việt Nam mình còn gọi là hạt bo bo, nghe mẹ mình nói thì loại hạt này cứng, khó ăn, như người Việt mình quen ăn lúa gạo thì thứ này có thể nói là nuốt không trôi, nhưng đói thì phải ăn thôi. Chủ yếu loại hạt này dùng để làm thức ăn gia súc.

(**) Nhà hàng Quốc doanh: là nhà hàng của nhà nước mở. Thời này cấm tự do mua bán, hàng quán tư nhân cũng không được mở, chỉ có nhà hàng thuộc nhà nước, những nơi này thường mang theo hai chữ Quốc doanh. Vì nhà nước độc quyền nên thái độ của nhân viên ở những cơ quan cơ sở này rất tệ, đó cũng là chuyện hiển nhiên.