Các Người Nghĩ Sao

Chương 14



Nhật ký của Lục Thời Minh

Ngày 1 tháng 10. Trời đẹp. Tâm trạng: Tốt

Tôi rốt cuộc cũng gặp lại Hạ Hạ, cậu ấy vẫn đáng yêu như trước kia, tôi sợ là gương mặt lạnh lùng này sẽ dọa đến cậu ấy, cố ý cười với cậu một chút, cậu ấy nói muốn giúp tôi một tay chuyển đồ vào, tôi sợ cậu ấy mệt nên đã từ chối. Một thân tây trang, chải chuốt vuốt tóc, không biết có thể lưu lại ở cậu một ấn tượng tốt hay không.

Tôi cùng cậu nói chuyện, hồi hộp muốn chết, liền sợ hãi mà chạy vọt về phòng.

Ngày 5 tháng 10. Thời tiết nhiều mây chuyển sang hửng nắng. Tâm trạng: Xấu chuyển tốt

Hạ Hạ dường như rất không vui, tôi nhìn cậu ấy mỗi ngày ăn cơm hộp, không tốt cho sức khỏe, vì vậy tôi mỗi ngày đều dành thời gian nấu cơm, chính là muốn mời cậu cùng ăn, chỉ là không dám, sợ cậu từ chối.

Tôi rốt cuộc lấy hết can đảm ngỏ lời, thật quá hạnh phúc.

Tôi cảm thấy tôi quá ngu ngốc, Hạ Hạ nói vài câu không ăn, tôi cũng không nên nói như vậy.

May à tôi thông minh, đem cho cậu ấy một mâm đầy ắp, cậu ấy cuối cùng cũng chịu ăn cơm tôi nấu!

Cậu ấy thậm chí còn đồng ý ăn tối với tôi!

Còn có, tôi rửa sạch sẽ và lau khô đĩa của cậu ấy dùng rồi đặt trong phòng, là đồ của Hạ Hạ nên tôi muốn giữ lại.

Ngày 15 tháng 10. Thời tiết: Tốt. Tâm trạng: Cực kì tốt

Bộ dáng Hạ Hạ giúp đỡ tôi quá đáng yêu, giống một con hamster nhỏ bận bịu, ở cạnh tôi chạy tới chạy lui, cùng với hình tượng trước kia vẫn đáng yêu y chang.

Tôi dạy cậu ấy thái rau, người cậu ấy nhỏ thật, có thể ôm trọn trong ngực, rất mềm mại, còn thơm nữa.



Cậu ấy hình như có chút không tự nhiên, tôi đẩy nhanh tốc độ rồi buông cậu ấy ra, sợ cậu cảm thấy tôi là tên biến thái.

Tôi thật không nên bày cậu ấy thái rau, cắt trúng tay rồi, tôi đau lòng chết mất.

Tôi dán băng keo cá nhân cho Hạ Hạ, cậu ấy cảm ơn tôi, còn xin lỗi tôi, nói cậu không giúp được gì.

Thật ra cậu ấy không biết, chỉ cần cậu ấy đứng ở đó đã là giúp đỡ tôi rồi.

Hạ Hạ phát hiện ở chỗ để bát thiếu mất một chiếc đĩa, may mà tôi lừa được cậu ấy.

Ngày 25 tháng 10. Thời tiết: Tốt. Tâm trạng: Cực tốt

Hạ Hạ cùng tôi chơi game, rất vui vẻ.

Bất quá cậu ấy lại đem máy tốt nhường cho tôi, tôi vừa vui lại vừa khổ sở, cậu ấy vẫn tốt bụng giống trước kia.

Tôi giả bộ mắc lỗi rơi vào bẫy rập, cậu ấy mỗi lần đều kiên nhẫn cứu tôi ra, còn chỉ cho tôi vài mánh khóe.

Tôi vờ lắng nghe trộm nhìn cậu, thật tốt cậu ấy không để ý, bằng không sợ cậu ấy cảm thấy tôi là biến thái.

Vì để có thể tiếp tục cùng cậu chơi game, tôi mau chóng mua một bộ tay cầm mới.

Tuy rằng tôi không thích chơi game, nhưng tôi thích cậu ấy.

Hơn nữa, dù không biết tôi và cậu có thể ở bên nhau hay không, nhưng trong trò chơi chúng tôi sẽ cứ mãi ở bên cạnh nhau.

Còn cái máy game cũ của cậu ấy bị tôi cất đi, thật biến thái, nhưng tôi kiềm lòng không được.

Ngày 30 tháng 10. Thời tiết: âm u. Tâm trạng: Cực kém, về sau lại tốt.

Hạ Hạ gần đây toàn đi công tác, đến ăn cơm còn không có thời gian chứ miễn nói đến cùng tôi chơi game.

Tôi rất buồn bực, nếu cậu ấy đi làm ở công ty tôi thì tốt rồi, trực tiếp nâng chức thành vợ sếp.

Mỗi ngày tôi chỉ có thể bật đèn sàn trong phòng khách, để nhìn không giống như cố ý chờ đợi, nghe thấy tiếng mở cửa tôi liền chạy nhanh về phòng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau đó tôi làm bộ ra ngoài uống nước, phát hiện cậu ấy đang nhìn tủ lạnh, nói đói bụng, tôi lập tức nấu mì cho cậu.

Cậu ấy vẫn luôn nhìn tôi chăm chú, tôi suy nghĩ cậu ấy có thể có một chút thích tôi hay không.

Tôi sợ khiến cậu ấy bối rối và áp lực, vẫn luôn không dám cho cậu ấy thấy tâm ý của tôi.

Tôi tình nguyện lén lút yêu thích cậu, cũng không muốn làm cậu khó xử.



Tôi nhìn mặt cậu ấy đỏ lên rất bất thường, nhìn gần một chút, không nghĩ tới cậu ấy chảy máu mũi!

Gấp chết tôi rồi, cậu ấy nói xin lỗi, tôi không có cần cậu xin lỗi, tôi muốn cậu không sao.

Lúc cầm máu cho cậu ấy, tôi phát hiện mặt cậu ấy càng đỏ hơn, vốn dĩ cho rằng cơ thể cậu không thoải mái, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy.

Một khắc kia, tôi sực nghĩ đến, liệu.... Hạ Hạ có phải có chút ý tứ đó với tôi hay không.

Lúc tôi chạm tay vào cậu ấy đột nhiên rụt lại, tôi có phần chắc chắn, cậu ấy cũng có cảm giác với tôi.

Tim tôi đập muốn nhảy khỏi ngực.

Ngày 1 tháng 11. Thời tiết: âm u. Tâm trạng: Tốt

Tôi thừa nhận, tôi cố ý thử cậu.

Tôi phát hiện cậu ấy thực sự có ý với tôi.

Tôi mừng như điên.

Ngày 5 tháng 11. Thời tiết: Mưa to. Tâm trạng: Vô vùng kém

Bạn học của Hạ Hạ tới tìm cậu ấy, tôi không thích tên bạn cùng phòng kia, nói chuyện thì chớ, còn động tay động chân.

Tôi cố tình tự tay quấn khăn choàng cổ cho cậu ấy, cậu ấy là của tôi.

Tên tiểu tử thúi này, lúc ăn cơm còn nhìn chằm chằm vào Hạ Hạ.

Tôi cho tên đó một ánh mắt cảnh cáo, hắn mới thu liễm.

Tên gia hỏa chướng mắt đó rốt cuộc cũng rời đi, nghe Hạ Hạ một chữ anh hai chữ anh, tôi thật sự ghen ghét muốn chết.

Ngày 15 tháng 11. Thời tiết: Nhiều mây. Tâm trạng: Kém

Hạ Hạ muốn cùng tôi uống rượu, nhìn cậu là biết, cậu có gì đó muốn nói.

Tôi đương nhiên sẽ không từ chối.

Cậu ấy hỏi tôi thích kiểu người như thế nào, tôi nhìn cậu ấy một chút rồi nói ra.

Tôi cho rằng cậu ấy sẽ biết, nhưng là không hề, cậu ấy tức giận chạy về phòng, hơn nữa còn bắt đầu trốn tránh tôi.



Tôi không chịu nỗi xa cách với cậu, tôi là vì muốn ở cùng cậu mới chuyển vào.

Tôi quyết định cùng cậu ngả bài.

Ngày 25 tháng 11. Thời tiết: Bầu trời quang đãng. Tâm trạng: Phi thường tốt. Đọc tr𝙪yệ𝒏 ch𝙪ẩ𝒏 khô𝒏g q𝙪ả𝒏g cáo ﹏ Tr𝗨𝗺Tr𝙪ye 𝒏.V𝒏 ﹏

Cậu ấy phát hiện phòng tôi dán đầy ảnh của cậu, còn có rất nhiều đồ dùng của cậu.

Cậu ấy đã biết tôi là biến thái, tôi có điểmm sợ hãi rằng cậu ấy sẽ chán ghét tôi.

Tuy nhiên, cậu ấy đã nhớ về ước hẹn của bọn tôi, hai đứa ở bên nhau, còn hôn thật lâu, tôi yêu cậu, về sau chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.

_ END phiên ngoại _