Các Người Nghĩ Sao

Chương 9




Vẻ mặt của Lục Thời Minh khiến Hạ Hoài không hiểu sao cảm thấy quái lạ, cậu cũng không nghĩ nhiều, nhìn bạn học cũ đứng bên ngoài, tươi cười chào hỏi: "Sao anh lại tới đây, anh Vũ?"

Tình cảm trước đây Hạ Hoài đã sớm buông bỏ rồi, bạn học nhiều năm như vậy, so với trở thành quan hệ người yêu, làm huynh đệ tốt với anh Vũ vẫn là thích hợp nhất.

Vũ ca là tuýp người mang đến cảm giác sáng sủa, tỏa nắng, tính cách rất phóng khoáng, "Tiểu Hoài lâu rồi không gặp, vừa vặn chuyến này tới đây công tác, chợt nghĩ tới em đang làm việc ở đây, anh muốn đem tới bất ngờ cho em, anh còn mang trái cây nữa nè."

Hạ Hoài mỉm cười nhìn y, "Vào đi vào đi, khách khí như vậy, tới chơi thì tới còn mang quà."

Khi mời Vũ ca vào nhà, Lục Thời Minh cũng đứng dậy bước tới.

Vũ ca: "Đây là..."

Hạ Hoài gãi gãi mặt, "Bạn thuê nhà chung với em, rất đẹp trai phải không?"

Vũ ca gật đầu. "Công nhận."

Lại đối với Lục Thời Minh nói:" Xin chào, tôi là bạn cùng phòng thời đại học của Hạ Hoài."

Lục Thời Minh vẻ mặt tự nhiên, "Chào anh, Lục Thời Minh, đang ở chung với cậu ấy."

Một đoạn đối thoại hết sức bình thường, Hạ Hoài không biết vì sao mình có thể nghe được vài mùi vị lẫn trong đó.

Hạ Hoài cười cười, "Hiếm khi ghé thăm, chúng ta cùng ăn cơm đi."

Vũ ca: " Tốt quá, lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm."

Hạ Hoài: " Anh Lục cùng đi nha, hôm nay tôi mời."

Lục Thời Minh: "Được."

35.

Ba người đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó tính toán đi đến quán lẩu gần nhà, Hạ Hoài ngồi ở cửa ra vào xỏ giày, Vũ ca đứng bên ngoài, hai người đáp qua đáp lại nói chuyện phiếm.

Lục Thời Minh cầm lấy khăn quàng cổ trên ghế sô pha đưa cho Hạ Hoài, lặng lẽ xen vào chủ đề của hai người: "Bên ngoài trời mưa, cậu nên choàng khăn vào tránh gió."

Hạ Hoài mang giày xong, vừa định duỗi tay nhận, liền thấy Lục Thời Minh nhanh hơn một bước đem khăn quấn trên cổ cậu, thuần thục tạo thành một nút thắt hoàn mỹ.

Hạ Hoài mở to hai mắt, biểu tình có chút thụ sủng nhược kinh.

Hạ Hoài không nghĩ tới Lục Thời Minh sẽ choàng khăn cho cậu, hành động này tương đối thân mật, thế mà Lục Thời Minh lại tự tay làm.

Hạ Hoài mấy ngày nay suy nghĩ lung tung, trong lòng dao động, đầu óc trống rỗng không biết phải làm sao, thuận tay cài lại nút ở cổ áo Lục Thời Minh.

Mãi tới khi hoàn thành mới ý thức được chính mình làm cái gì, khung cảnh nhất thời im lặng.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của anh Vũ, Hạ Hoài cười khan, lại nhìn Lục Thời Minh, "Bên ngoài rất lạnh, vẫn là nên cài áo kĩ càng, Lục tiên sinh nói có đúng không."

Lục Thời Minh cong môi, chỉnh sửa khăn trên cổ cậu, "Quả thật." Quay đầu lại nói với Vũ ca: "Nếu không rất dễ cảm lạnh."

Vũ ca nhìn động tác và giọng điệu hai người, cảm thấy có điểm không thích hợp, lại chẳng biết không đúng chỗ nào.

Điều duy nhất y biết là, y cảm thấy sự tồn tại của mình bây giờ có điểm dư thừa.

36.

Nhóm ba người bước vào quán lẩu, sau khi chọn bàn rồi gọi món, Vũ ca ngồi đối diện luôn thấy hai người họ thật kì lạ.

Thời điểm gọi món ăn, Lục Thời Minh không chỉ đối với khẩu vị của Hạ Hoài nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa anh còn săn sóc giúp cậu lau chén, rót nước, không khí hòa thuận liền giống...giống như đối xử với người yêu.

Nghĩ đến đây Vũ ca nuốt nước miếng, vừa ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt Lục Thời Minh, lạnh băng không mang theo chút độ ấm, ẩn ẩn theo đó chút hàm ý cùng địch ý.

Vũ ca càng thêm kiên định với suy nghĩ ban nãy, nhìn bên kia Hạ Hoài không hề hay biết, y quyết định lát nữa tình báo để cảnh tỉnh cậu.

Họ Lục này tâm tư không hề đơn giản như vẻ ngoài đâu.

37.

Bất quá, thẳng đến khi cơm nước xong y cũng chưa tìm được cơ hội cùng Hạ Hoài nói chuyện, trong bữa ăn Lục Thời Minh không giúp cậu lấy đồ ăn, thì cũng giúp cậu gắp đồ ăn, thậm chí khi Hạ Hoài không cẩn thận bị dầu bắn lên mặt còn lấy khăn giấy xoa xoa.

Lau mặt xong, Hạ Hoài còn ngẩng đầu đối với anh lộ ra nụ cười ngọt ngào, Lục Thời Minh cũng đồng thời giương khóe miệng, nào có giống cái biểu cảm lạnh tanh lúc nãy.

Quả thực là như hai con người khác nhau!

Nhất cử nhất động của hai người đều bị Vũ ca thu vào mắt, y một chút cũng ăn không vô, ở trong lòng gào thét.

Đừng bị hắn lừa!

Tên họ Lục này là đồ hai mặt!

Thật đáng tiếc, Hạ Hoài không nhận được tín hiệu của y, thậm chí như cũ vùi đầu ăn uống thỏa thích.

Vũ ca hít sâu, thở ra một hơi dài.

Lục Thời Minh thu lại vẻ mặt của mình, nhưng khóe miệng lại không kiềm được nhếch lên.