Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 63: “anh… ngôn trạm ~”



Editor: YuuCuối tháng năm, đầu tháng sáu.

Nhìn đồng hồ, chỉ cần boss lên máy bay bay từ thành phố B đến Paris đúng giờ, mọi chuyện sẽ thần không biết, quỷ không hay…

Cứ tới khoảng thời gian này trong năm là bệnh cũ của cô lại tái phát.

Mùa xuân và mùa hạ được gắn kết chặt chẽ, những làn gió nóng bắt đầu tràn ngập khắp cả thành phố B. Chỉ qua một đêm, chiếc áo gió còn chưa mặc đủ đã đột nhiên biến thành chiếc áo cộc tay mỏng manh.

Cô không nên nhất thời mềm lòng mà thương xót tên chó này!

Cô mỉm cười chụp một bức ảnh mèo và người máy, sau đó gửi cho người nào đó.

Trong trường đại học Ngoại Ngữ, những tán cây khẽ lay động, cả một màu xanh biếc tới tận chân trời.

“Uống thuốc đi.”

Nam Chức ngẩng đầu lên, đối mặt với cái cằm của người đàn ông.

Nam Chức và Viên Tây đang ngồi trên ghế dài uống trà sữa.

Quýt nhỏ chui đầu vào trong cái chăn bông, lại tiến sâu vào để ngửi một chỗ nào đó.

“…”

Sau khi xa cách lâu như vậy, cho dù cô có dè dặt thì cũng không thể kìm được ham muốn của mình với anh.

“Cốc này của cậu toàn tớ uống thôi.”

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, không ngơi nghỉ một chút nào cả.

Ngôn Trạm bế cô về phòng ngủ.

“Anh không lái xe sao?”

Nam Chức cười, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bắt đầu ho.

***

Cứ tới khoảng thời gian này trong năm là bệnh cũ của cô lại tái phát.

Tên chó này lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy mà chẳng tiến bộ chút nào sao? Dù chỉ một chút thôi cũng được.

Ánh mắt cô liếc ra bên ngoài, Quýt nhỏ đang ngửi cái gì trên giường vậy?

Ngôn Trạm làm theo, còn nhân tiện đi mở cửa phòng vệ sinh ra.

Cộng thêm khoảng thời gian trước còn là giai đoạn sản xuất cuối cùng của《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》nữa, cô đã chôn mình ở trong phòng thu âm gần như suốt 24 tiếng đồng hồ, không ngừng trau chuốt lại nhân vật, mệt mỏi không thôi.

“…”

Viên Tây vỗ vỗ lưng cô, nhíu mày nói: “Để tớ đưa cậu tới bệnh viện.”

À, thuốc hạ sốt.

“Không cần đâu.” Cô khàn giọng nói: “Tớ chỉ cần ít nói chuyện đi là được rồi.”

Cái thời gian chết tiệt này!

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, không ngơi nghỉ một chút nào cả.

“Sao anh đã về rồi?”

“Em đã bao tuổi rồi chứ? Chẳng lẽ bị bệnh còn không biết tự đi gặp bác sĩ sao?”

Vào thời điểm này năm ngoái, tiệm bánh ngọt Thiến Thiến còn phải dựa vào việc phát tờ rơi quanh đại học Ngoại Ngữ mới miễn cưỡng trụ được qua ngày. Vậy mà bây giờ, hội sinh viên của trường còn đích thân tới tìm Viên Tây để xin tài trợ cho trận bóng rổ.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nép vào lồng ngực anh, tham lam hít hà mùi gỗ thoang thoảng trên người anh.

“Anh Trần đi Osaka được gần một tháng rồi đấy.” Viên Tây thở dài: “Cũng không biết khi nào mới về nữa.”

Quýt nhỏ vẫn đang cào cửa và kêu lớn bên ngoài. Nam Chức thực sự không thể nghe được nữa liền hét lên: “Còn không mau mở cửa cho nó đi.”

“… Còn chưa xong sao? Em, em mệt quá rồi…”

Nam Chức cụp mắt xuống, nghịch nghịch cốc trà sữa trong tay, không đáp lời lại.

Người máy lập tức khởi động, trượt tới trước mặt cô: “Tôi đây.”

Gốc râu có xu hướng lún phún lên một cách rời rạc. Cô chạm vào nó, hơi gai gai.

Anh biết cô là người không muốn người khác phải bận tâm đến mình nên đã đoán rằng cô sẽ ở nhà tạm nghỉ ngơi trước mấy hôm để tự khỏi.

Viên Tây nhận ra điều đó liền vỗ vào trán, ảo não nói: “Vẫn chưa có tin tức gì của lão Phật gia ở bên đó đúng không? Tớ xin lỗi, Chức Chức. Tớ chỉ là…”

Nam Chức: [Người bạn tâm giao của Quýt nhỏ]

“Có sao đâu chứ?” Nam Chức đưa khăn giấy cho cô ấy: “Tớ không sao.”

Nam Chức nói cảm ơn: “Không phải vấn đề gì lớn đâu chú, bệnh cũ của cháu thôi ạ.”

Cổ Nguyệt Dương đã nói sẽ nhờ dì Trương mang đồ ăn tới cho cô, nhưng cô đã từ chối vì không muốn làm phiền người khác. Tăng Tuyền cũng vừa mới trở về sau chuyến công tác ở Seoul, bà ấy cũng nói sẽ tới thăm cô, nhưng cô không cho.

Mỗi ngày cô đều gọi video với Ngôn Trạm.

Anh ngơ ngác nhìn về phía trước, con ngươi mất tiêu cự đang run lên vì hoảng sợ. Anh vội vàng lần mò điện thoại, bấm bấm mấy cái, sau đó gọi tới số của Tăng Tuyền.

Nam Chức nghỉ ngơi ở nhà trong hai ngày.

Ngôn Trạm nghiến răng, nói: “Em đang bị bệnh.”

Ban đầu, cuộc khủng hoảng ở Paris xảy ra rất nghiêm trọng, Ngôn Trạm bận đến nỗi chân còn chẳng thể chạm đất, bọn họ mỗi ngày cũng chỉ gọi video nói chuyện được vài phút rồi cũng cúp máy luôn; Đến tháng trước, tình hình đã ổn định hơn, hai người cũng có thêm chút thời gian; Nhưng gần đây, khách sạn Dị Lộc đang trong quá trình cải tạo mới hoàn toàn, hơn nữa kế hoạch kinh doanh mới cũng sắp bắt đầu, Ngôn Trạm lại bận rộn.

Cô hiểu, nhưng cô đang là bệnh nhân mà.

Có rất nhiều người ở trong bệnh viện, đa số là trẻ em.

Cho đến khi hai mắt cô mờ đi, cô mới nhẹ nhàng nói: Cảm ơn mày.

Hai người đã liên tục gửi tin nhắn chữ trên Wechat cho nhau trong suốt một tuần qua, mà lần nào cũng là câu: Chúc ngủ ngon.

Có lẽ là vì lúc đó bệnh viện đông người quá, không khí không được lưu thông khiến cô không thể thở nổi, cơ thể ngày càng uể oải nên mới lóng ngóng như vậy.

Nam Chức khá ngạc nhiên về trí nhớ của mình.

Ngôn Trạm đã đưa cô đến một bệnh viện tư nhân và yêu cầu bác sĩ chẩn đoán cẩn thận.

Đêm hôm đó, Ngôn Trạm mất ngủ cả đêm…

Cô còn trẻ, nhưng cô cảm thấy mình dạo này rất hay quên. Mặc dù trước đó vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau, nhưng cô đã không còn thể nhớ được giọng điệu nói chuyện của Ngôn Trạm như thế nào nữa.

“Tôi, tôi…” Người đàn ông trung niên lập tức sợ hãi: “Tôi cũng đang…”

“Chúng ta về đi?” Viên Tây nhìn đồng hồ: “Không phải cậu định tới chỗ bà ngoại sao?”

Nam Chức ngậm miệng, quay đầu vùi mặt vào gối giả chết.

Nam Chức từ từ nhắm mắt lại. Cô cũng không biết liệu tấm thân của mình hiện tại có chịu nổi sự giày vò của anh không nữa?

Nam Chức hoàn hồn, quay đầu sang chớp chớp mắt máy cái, đáp: “Ừ.”

Nam Chức trực tiếp ném khăn mặt vào người anh.

***

“Chờ một chút!”

Mỗi ngày cô đều gọi video với Ngôn Trạm.

Cô cảm nhận được tình trạng của mình không ổn, càng gắng gượng sẽ càng xảy ra chuyện. Lúc cô đang định lấy điện thoại gọi cho Viên Tây tới đi cùng cô, nhưng người ở phía sau đã đẩy cô một cái.

Nam Chức không ở lại biệt phủ nhà họ Nam quá muộn.

Ngôn Trạm xoay người lại, khuôn mặt lạnh như băng từ từ dịu đi.

“Không yên tâm.”

Ngồi trong xe, cô nhìn chăm chú lịch sử trò chuyện Wechat của mình với Ngôn Trạm.

“Không yên tâm?”

Ngôn Trạm nhìn lướt qua tờ phiếu trong tay người đàn ông: “Phá thai? Con trai của ông cũng rất phi thường đó.”

Câu “Chúc ngủ ngon” cuối cùng được gửi tới lúc mười giờ tối hôm qua theo giờ trong nước. Còn chưa đầy một tiếng nữa sẽ tới mười giờ hôm nay.

“…”

Sau một hồi bận rộn, Ngôn Trạm đưa Nam Chức về Hi Duyệt Đình.

Nam Chức bây giờ giống hệt một người bị ốm.

Bên trong hơi lạnh.

Cô biết uống thuốc cũng sẽ không có tác dụng gì mấy, nhưng cô vẫn vô thức chuẩn bị sẵn nước như trước kia, chỉ chờ lúc uống thuốc sẽ vội vàng nuốt xuống.

Hơi thở nóng bỏng vương vấn giữa miệng hai người, trong đó còn mang theo chút vị đắng của thuốc.

“Có sao đâu chứ?” Nam Chức đưa khăn giấy cho cô ấy: “Tớ không sao.”

“Hả?”

“Khụ khụ! Khụ khụ khụ ——”

Cũng chính trong khoảnh khắc này, anh nhìn chăm chú vào mắt cô, gần như chìm đắm hoàn toàn trong sự dịu dàng của cô, gần như bị nuốt chửng bởi những cơn sóng mãnh liệt đang dâng trào, cuốn đi lý trí còn sót lại trong anh.

Viên Tây vỗ vỗ lưng cô, nhíu mày nói: “Để tớ đưa cậu tới bệnh viện.”

“Tiểu thư, có phải cơn ho của cô đã chuyển biến tệ hơn rồi không?” Chú Lý, tài xế lái xe quan tâm hỏi: “Mùa này rất dễ bị viêm đường hô hấp, ngày mai tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện.”

“Cuộc họp phân tích có sự tham gia của các trưởng phòng khác vẫn được tổ chức đúng giờ vào chiều mai chứ?” Thư ký hỏi: “Ý tôi là…”

Nam Chức nói cảm ơn: “Không phải vấn đề gì lớn đâu chú, bệnh cũ của cháu thôi ạ.”

Chú Lý nói thêm: “Vậy cô càng phải cẩn thận. Nếu những ngày tới không có việc gì bận thì cô nên ở nhà nghỉ ngơi và uống nước nhiều hơn.”

“Anh vẫn luôn biết điều đó.” Anh gật đầu: “Anh từ chối là vì sợ em…”

Về đến nhà, Quýt nhỏ chạy ra đón cô.

“Anh Trần đi Osaka được gần một tháng rồi đấy.” Viên Tây thở dài: “Cũng không biết khi nào mới về nữa.”

Nam Chức bế nó lên rồi đi vào trong nhà, nó không ngừng liếm láp cằm cô.

“…”

“Em nhớ chị lắm sao.” Cô nói: “Chị cũng mới chỉ ra ngoài từ buổi sáng thôi mà. Chắc là em đói rồi đúng không? Để chị đi mở thức ăn đóng hộp cho em nhé.”

Ban đầu, cuộc khủng hoảng ở Paris xảy ra rất nghiêm trọng, Ngôn Trạm bận đến nỗi chân còn chẳng thể chạm đất, bọn họ mỗi ngày cũng chỉ gọi video nói chuyện được vài phút rồi cũng cúp máy luôn; Đến tháng trước, tình hình đã ổn định hơn, hai người cũng có thêm chút thời gian; Nhưng gần đây, khách sạn Dị Lộc đang trong quá trình cải tạo mới hoàn toàn, hơn nữa kế hoạch kinh doanh mới cũng sắp bắt đầu, Ngôn Trạm lại bận rộn.

“Meow ~~~ Meow ~~~”

Nam Chức bế Quýt nhỏ về cái ổ của nó.

Nhị Cẩu vẫn “đóng đô” tại chỗ, nhìn nó giống hệt một người lính trung thành và có trách nhiệm.

Nam Chức mỉm cười cho qua.

Nam Chức cúi đầu, bối rối không biết phải làm thế nào.

Quýt nhỏ nhảy xuống điên cuồng cọ cọ vào người máy, híp mắt kêu meow meow. Bộ dạng lúc này chẳng còn chút nào giống con mèo kiêu ngạo ngày xưa cả.

“Nếu bạn không được khỏe thì phải đi khám ngay lập tức.”

Chú Lý nói thêm: “Vậy cô càng phải cẩn thận. Nếu những ngày tới không có việc gì bận thì cô nên ở nhà nghỉ ngơi và uống nước nhiều hơn.”

Cô mỉm cười chụp một bức ảnh mèo và người máy, sau đó gửi cho người nào đó.

“Chúng ta về đi?” Viên Tây nhìn đồng hồ: “Không phải cậu định tới chỗ bà ngoại sao?”

Nam Chức: [Người bạn tâm giao của Quýt nhỏ]

Nếu không, trên đường tới hoàng tuyền, anh ta cũng sẽ kéo Boss đi trước!

“Em yêu, em nói gì đi.” Anh thở hổn hển rồi hôn lên những giọt mồ hôi trên cằm cô: “Anh muốn nghe.”

Hai tin nhắn được gửi đi, nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy có tin nhắn trả lời lại.

“Câm miệng! Anh có tin em…”

Câu “Chúc ngủ ngon” cuối cùng được gửi tới lúc mười giờ tối hôm qua theo giờ trong nước. Còn chưa đầy một tiếng nữa sẽ tới mười giờ hôm nay.

Nam Chức ngồi xuống ghế.

Bởi vì chỉ có cách nguyên thủy nhất, thẳng thắn nhất này mới có thể bày tỏ tình yêu mà không cần bất cứ lời nói nào. Cái kiểu suy nghĩ chỉ hận không thể tan vào xương máu của đối phương, tất cả đều được gọi là nhớ nhung đến phát điên.

Cô thẫn thờ nhìn Quýt nhỏ đang chạy nhảy trong phòng, thỉnh thoảng còn đi quấy rối Nhị Cẩu.

“Sao lại tới đây khám bệnh chứ?” Anh nhíu mày nói: “Đi thôi, anh đưa em đi…”

Nhịp tim của hai người thậm chí càng thêm gần nhau hơn, gần như hòa làm một.

“Nhị Cẩu.”

Ngôn Trạm bừng tỉnh!

Người máy lập tức khởi động, trượt tới trước mặt cô: “Tôi đây.”

“Không cần đâu.” Cô khàn giọng nói: “Tớ chỉ cần ít nói chuyện đi là được rồi.”

“Mày nói xem chủ nhân của mày ở nước ngoài đang làm gì vậy? Có ăn uống đúng giờ không?”

Quýt nhỏ lại chạy ra chào đón.

“Chủ nhân?” Nhị Cẩu hỏi lại: “Tôi là của bạn.”

“Phì ——”

Ngôn Trạm khẽ cắn vào xương quai xanh của cô, khàn giọng nói: “Sắp.”

Nam Chức bật cười: “Thật đúng là do anh một tay thiết kế mà, gọi mày là Nhị Cẩu không sai chút nào. Hai người đều… Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”

Ngôn Trạm cong môi cười, cũng không miễn cưỡng cô. Sau khi mặc lại xong quần áo, anh định đi dọn dẹp lại ga trải giường.

“Nếu bạn không được khỏe thì phải đi khám ngay lập tức.”

Phương Bác gật đầu, sau đó quay trở lại văn phòng.

“Tổng hợp phân tích, bệnh viện Nhân Tâm có thể khám cho bạn.”

Màn hình trên ngực của Nhị Cẩu tự khởi động, lập tức tính toán khoảng cách đến bệnh viện gần Hi Duyệt Đình nhất, đồng thời cũng phân tích xem bệnh viện nào đáng đến.

Khi Nam Chức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hai mắt cô lập tức mở to, nhưng bàn tay của cô đã bị anh giữ chặt lại, để anh có thể phóng thích ra…

Nam Chức vòng tay quanh cổ Ngôn Trạm.

“Tổng hợp phân tích, bệnh viện Nhân Tâm có thể khám cho bạn.”

“Em…”

Nam Chức bật cười: “Thật đúng là do anh một tay thiết kế mà, gọi mày là Nhị Cẩu không sai chút nào. Hai người đều… Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”

Nam Chức nhìn màn hình chăm chú.

Cảm nhận được anh đang tiến lại gần, Nam Chức đột nhiên mở mắt ra.

Trong trường đại học Ngoại Ngữ, những tán cây khẽ lay động, cả một màu xanh biếc tới tận chân trời.

“Khụ khụ! Khụ khụ khụ ——”

Cho đến khi hai mắt cô mờ đi, cô mới nhẹ nhàng nói: Cảm ơn mày.

Anh không chút do dự, cũng không quan tâm đến quần áo trên người vừa phiêu bạt đại dương với mình, trực tiếp nằm xuống sau lưng cô rồi ôm lấy cô.

***

Nam Chức nghỉ ngơi ở nhà trong hai ngày.

Cô cầm lấy thuốc, hậm hực nói: “Anh còn biết em phải uống thuốc sao?”

Cổ Nguyệt Dương đã nói sẽ nhờ dì Trương mang đồ ăn tới cho cô, nhưng cô đã từ chối vì không muốn làm phiền người khác. Tăng Tuyền cũng vừa mới trở về sau chuyến công tác ở Seoul, bà ấy cũng nói sẽ tới thăm cô, nhưng cô không cho.

Cũng chỉ là bị ho thôi mà, ít nói chuyện đi là được.

Người đàn ông kia xấu hổ không có chỗ nào để trốn, lại càng không dám làm gì Ngôn Trạm, lẩm bẩm nói sẽ tới chỗ khác để đóng tiền rồi nhanh chóng chạy đi.

Nhưng lần này, Nam Chức đã sai.

Cuối cùng cũng đến lượt cô, bác sĩ đưa cho cô một xấp phiếu xét nghiệm, yêu cầu cô đóng tiền xét nghiệm trước, sau khi có kết quả sẽ quay lại khám.

Anh khẽ thở dài, vô tình lộ ra vẻ mệt mỏi mà anh đã cẩn thận che giấu.

Buổi sáng hôm sau thức dậy, lúc đứng lên, trời đất trước mặt cô lập tức quay cuồng khiến cô suýt nữa ngã xuống.

Mặt Nam Chức đỏ như quả cà chua chín.

Ngồi trong xe, cô nhìn chăm chú lịch sử trò chuyện Wechat của mình với Ngôn Trạm.

Một lúc sau, cô cố gắng thử đứng dậy, sau đó lại bước đi một cách từ từ tới phòng làm việc để lấy nhiệt kế.

Thời gian như bị kéo dài vô tận trong sự lặp lại này.

38 độ 6.

Lòng bàn tay cô vốn đã rất nóng, nhưng làn da của anh còn nóng hơn. Nó dính chặt vào cô, như muốn đốt cháy cô vậy.

Nam Chức chuẩn bị một vài thứ.

Cô gọi cho lễ tân để nhờ bọn họ sắp xếp cho mình một chiếc taxi, sau đó đi tới bệnh viện Nhân Tâm.

Tim Nam Chức đập rộn lên, đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

Sống cạnh một cái cột thu lôi, lại còn phải gánh lôi nữa!!!

Có rất nhiều người ở trong bệnh viện, đa số là trẻ em.

Sau một hồi suy nghĩ, ngay chính khoảnh khắc cô nghĩ mình sẽ phải tái chiến thêm năm trăm lần nữa thì cô đã nảy ra một ý tưởng!

Nam Chức đến hơi muộn. Cô đi mua một chai nước rồi ngồi ở khu vực chờ, đợi được gọi tên.

Những người ngồi xung quanh cũng cô đã thay đổi nhiều lần.

Hoặc là một đứa trẻ khóc lóc không chịu tiêm, hoặc là một ông lão hoặc bà lão đang lẩm nhẩm tính toán số tiền phải tiêu, hoặc là sẽ luôn có một người nói với người khác rằng: Sức khỏe là quan trọng nhất.

“Được gặp anh, em rất vui.”

“Tiến lên phía trước đi.”

Nam Chức đeo khẩu trang, ngồi đó nhìn từng người rời đi, cơn ho mỗi lúc một nặng hơn.

“Chủ nhân?” Nhị Cẩu hỏi lại: “Tôi là của bạn.”

“Trong nhà, trong nhà không còn cái đó…”

Cuối cùng cũng đến lượt cô, bác sĩ đưa cho cô một xấp phiếu xét nghiệm, yêu cầu cô đóng tiền xét nghiệm trước, sau khi có kết quả sẽ quay lại khám.

Trước máy tự phục vụ có một hàng dài người đang xếp hàng, mà phía quầy thu cũng chẳng khác gì Vạn Lý Trường Thành chỉ ở yên một chỗ không di chuyển.

Mỗi lần Nam Chức nghĩ rằng nó đã rời đi thì chẳng bao lâu sau đó nó lại quay trở lại, tiếp tục cào cào vào cửa, tiếp tục kêu gào…

“Hả?”

Nam Chức đứng giữa biển người, yếu ớt như một người giấy.

Đầu óc cô choáng váng, mỗi lần nuốt nước bọt đều có cảm giác như đang dùng giấy nhám chà xát mạnh vào cổ họng. Cảm giác đau đớn khiến ý thức của cô đều trở nên cứng nhắc và chậm chạp.

“Tiến lên phía trước đi.”

38 độ 6.

Anh nắm chặt tay cô rồi áp lên mặt mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn cô chăm chú.

Giọng nói phía sau vô cùng đanh đá, khi lọt vào tai Nam Chức càng thêm oang oang.

Cô cảm nhận được tình trạng của mình không ổn, càng gắng gượng sẽ càng xảy ra chuyện. Lúc cô đang định lấy điện thoại gọi cho Viên Tây tới đi cùng cô, nhưng người ở phía sau đã đẩy cô một cái.

Hai người đã liên tục gửi tin nhắn chữ trên Wechat cho nhau trong suốt một tuần qua, mà lần nào cũng là câu: Chúc ngủ ngon.

“Mọi người đều đang đợi thanh toán, cô lề mề làm gì?”

Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, một phần cũng vì Nam Chức quá mệt.

Về đến nhà, Quýt nhỏ chạy ra đón cô.

Trong đầu Nam Chức truyền đến từng đợt choáng váng, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại. Cô quay đầu nói xin lỗi, cắn răng tiến lên hai bước.

Ngôn Trạm bắt lấy rồi lau tay. Cô lập tức gào lên: “Đấy là khăn mặt của em mà!”

“Bệnh sợ người lạ lại tái phát rồi.” Nam Chức cười nói: “Anh ăn gì chưa? Dì Trương mới dạy em món thịt lợn xào dứa. Lần nay em cam đoan… Khụ khụ! Cam đoan…”

“Đã bị bệnh thành ra bộ dạng này còn không bảo người nhà đi cùng.” Người đằng sau vẫn không buông tha cho cô: “Hay là chúng ta đổi chỗ đi? Con trai tôi vẫn đang đợi tôi, cô đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa. Tất cả đều…”

Thư ký nhìn vào bên trong, nhưng Phương Bác đã kịp thời kéo cửa lại: “Còn chuyện gì nữa sao?”

“Lãng phí thời gian gì cơ?”

“Nhị Cẩu.”

Trong hàng người vang lên những tiếng cười.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới tai cô, sự hỗn độn trong tâm trí Nam Chức như lập tức tan biến.

“Còn… Cách nào khác không?”

Cô ngơ ngác quay đầu lại…

Nam Chức ghé vào tai người đàn ông.

Ngôn Trạm đanh mặt nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.

Buổi sáng hôm sau thức dậy, lúc đứng lên, trời đất trước mặt cô lập tức quay cuồng khiến cô suýt nữa ngã xuống.

Trong mắt anh tràn ngập băng lạnh, khí thế càng thêm tương phản với khung cảnh nóng nực và ngột ngạt xung quanh, giống hệt một tác phẩm điêu khắc bằng băng đứng sừng sững tại đó.

Nam Chức đeo khẩu trang, ngồi đó nhìn từng người rời đi, cơn ho mỗi lúc một nặng hơn.

“Cốc này của cậu toàn tớ uống thôi.”

“Tôi, tôi…” Người đàn ông trung niên lập tức sợ hãi: “Tôi cũng đang…”

Nam Chức cụp mắt xuống, nghịch nghịch cốc trà sữa trong tay, không đáp lời lại.

Ngôn Trạm nhìn lướt qua tờ phiếu trong tay người đàn ông: “Phá thai? Con trai của ông cũng rất phi thường đó.”

Trong hàng người vang lên những tiếng cười.

Cô kéo bàn tay trái của Ngôn Trạm lên, hai chữ “NZ” vẫn nằm nguyên trên ngón áp út không hề rời đi.

Trong mắt anh tràn ngập băng lạnh, khí thế càng thêm tương phản với khung cảnh nóng nực và ngột ngạt xung quanh, giống hệt một tác phẩm điêu khắc bằng băng đứng sừng sững tại đó.

Nam Chức đứng giữa biển người, yếu ớt như một người giấy.

Người đàn ông kia xấu hổ không có chỗ nào để trốn, lại càng không dám làm gì Ngôn Trạm, lẩm bẩm nói sẽ tới chỗ khác để đóng tiền rồi nhanh chóng chạy đi.

Cô nói còn chưa đủ sao?

Ngôn Trạm xoay người lại, khuôn mặt lạnh như băng từ từ dịu đi.

“Mọi người đều đang đợi thanh toán, cô lề mề làm gì?”

“Anh đây.”

“Sao lại tới đây khám bệnh chứ?” Anh nhíu mày nói: “Đi thôi, anh đưa em đi…”

Cô thẫn thờ nhìn Quýt nhỏ đang chạy nhảy trong phòng, thỉnh thoảng còn đi quấy rối Nhị Cẩu.

Tấm rèm vải trắng tung bay tạo ra khe hở nhỏ ở giữa, đối diện chính là những đám mây trắng lớn trên bầu trời. Chúng giống hệt như kẹo bông gòn, mềm mại thích mắt.

Nam Chức kéo anh lại.

Chần chừ một hồi, cô cẩn thận đưa tay lên chạm vào mặt anh.

Anh phải làm cầm thú!

“…”

Là thật.

Bấm vào bản ghi âm trên điện thoại, một giọng nói bằng tiếng Pháp chuẩn vang lên: “Giao cho Bob, tôi sẽ giải quyết sau.”

Nhưng, anh không thể ở đây được…

Đầu óc cô choáng váng, mỗi lần nuốt nước bọt đều có cảm giác như đang dùng giấy nhám chà xát mạnh vào cổ họng. Cảm giác đau đớn khiến ý thức của cô đều trở nên cứng nhắc và chậm chạp.

“Anh đây.”

“Em nhớ chị lắm sao.” Cô nói: “Chị cũng mới chỉ ra ngoài từ buổi sáng thôi mà. Chắc là em đói rồi đúng không? Để chị đi mở thức ăn đóng hộp cho em nhé.”

Anh nắm chặt tay cô rồi áp lên mặt mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn cô chăm chú.

Anh luôn là người kiểm soát tuyệt đối trong chuyện này, ngay cả những lúc anh chạm đến đỉnh cao của sự thăng hoa, anh cũng vẫn sẽ nắm bắt được các giác quan của cô, nắm giữ toàn bộ ý thức và suy nghĩ của cô.

Nam Chức chuẩn bị một vài thứ.

“Thực sự là anh đây.”

Nước mắt Nam Chức trào ra. Cô mặc kệ mình đang ở đâu, kiễng chân lên ôm chặt lấy anh.

***

“Buổi tối em sẽ làm món thịt lợn xào dứa cho anh ăn.”

Ngôn Trạm đã phát hiện ra Nam Chức bị ho từ trước đó.

Nam Chức không ở lại biệt phủ nhà họ Nam quá muộn.

Anh biết cô là người không muốn người khác phải bận tâm đến mình nên đã đoán rằng cô sẽ ở nhà tạm nghỉ ngơi trước mấy hôm để tự khỏi.

“Mang Mang bị bệnh, vừa rồi cấp cứu không thể qua khỏi nên con bé đã đi rồi.”

Từng chùm ánh sáng chính là những nốt nhạc nhịp nhàng, nhẹ nhàng rung động. Nó nhảy nhót trên sàn nhà, sau đó lại nhảy lên trên mặt bàn.

Quả nhiên, không những không khỏi mà còn ho nặng hơn, ngoài ra còn bị sốt nữa.

“Anh… Anh làm gì vậy?”

Ngôn Trạm đã đưa cô đến một bệnh viện tư nhân và yêu cầu bác sĩ chẩn đoán cẩn thận.

Ở bên dưới, Nam Chức vẫn đang “cật lực làm việc”, nhưng trong đầu cô lại đang suy nghĩ xem nên nói gì. Cái cường độ lao động cao như vậy thực sự không thích hợp với người bệnh như cô.

Bác sĩ nói rằng đường hô hấp của cô bị viêm do giao mùa, sau khi tiêm thuốc xong sẽ khỏi thôi, không cần phải lo lắng quá mức.

Sau một hồi bận rộn, Ngôn Trạm đưa Nam Chức về Hi Duyệt Đình.

Nam Chức nhìn màn hình chăm chú.

“Con suy nghĩ nhiều quá rồi.” Bà ấy nói: “Nhưng dạo này đang giao mùa, bệnh ho của Mang Mang lại tái phát. Nhưng con yên tâm, mẹ sẽ để ý tới con bé. Đợi đến khi mẹ về nước sẽ cùng Mang Mang đến bệnh viện.”

“Anh không lái xe sao?”

Cô biết uống thuốc cũng sẽ không có tác dụng gì mấy, nhưng cô vẫn vô thức chuẩn bị sẵn nước như trước kia, chỉ chờ lúc uống thuốc sẽ vội vàng nuốt xuống.

Ngôn Trạm nhìn hai má đỏ bừng của cô, rồi đến đôi mắt long lanh, trong veo của cô, nó giờ đây đang chứa đầy hình bóng của anh.

Ngôn Trạm gật đầu sau đó bắt một chiếc taxi, rồi mở cửa cho cô vào trước.

Đáng lẽ cô nên ném cái khăn lau chân cho anh mới đúng!!!

“Nhưng mà đợi em, em…” Cô nhắm mắt lại: “Em đi thay quần áo đã.”

Quýt nhỏ lại chạy ra chào đón.

Chỉ là lần này, khi nhìn thấy người máy mát xa bằng xương bằng thịt đã từng yêu thích của mình, nó lại tỏ ra như không quen biết, vội vàng chạy đi trốn dưới gầm ghế sofa.

“Bệnh sợ người lạ lại tái phát rồi.” Nam Chức cười nói: “Anh ăn gì chưa? Dì Trương mới dạy em món thịt lợn xào dứa. Lần nay em cam đoan… Khụ khụ! Cam đoan…”

Hoặc là một đứa trẻ khóc lóc không chịu tiêm, hoặc là một ông lão hoặc bà lão đang lẩm nhẩm tính toán số tiền phải tiêu, hoặc là sẽ luôn có một người nói với người khác rằng: Sức khỏe là quan trọng nhất.

Cô còn chưa kịp nói xong thì Ngôn Trạm đã bế cô lên.

“Anh… Anh làm gì vậy?”

Trước máy tự phục vụ có một hàng dài người đang xếp hàng, mà phía quầy thu cũng chẳng khác gì Vạn Lý Trường Thành chỉ ở yên một chỗ không di chuyển.

Ngôn Trạm rũ mắt: “Em đoán thử xem?”

Căn phòng đã trở lại vẻ vốn có của nó, hoàn toàn có thể so sánh với sự biến đổi nhanh chóng của tên chó cầm thú kia sang thành con người lạnh lùng, kiêu ngạo không ai có thể tới gần.

***

“…”

Nam Chức khá ngạc nhiên về trí nhớ của mình.

Cô hiểu, nhưng cô đang là bệnh nhân mà.

Vừa định mở miệng hỏi thì hai má cô đỏ như sắp chảy máu.

Mặt Nam Chức đỏ như quả cà chua chín.

Cũng đã lâu lắm rồi còn gì, chắc hẳn là anh rất…

Viên Tây nhận ra điều đó liền vỗ vào trán, ảo não nói: “Vẫn chưa có tin tức gì của lão Phật gia ở bên đó đúng không? Tớ xin lỗi, Chức Chức. Tớ chỉ là…”

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nép vào lồng ngực anh, tham lam hít hà mùi gỗ thoang thoảng trên người anh.

Ngôn Trạm khó hiểu: “Đau bụng sao?”

Ngôn Trạm bế cô về phòng ngủ.

“Không được.”

Bên trong hơi lạnh.

Đồ vật được sắp xếp ngăn nắp, đến chăn bông cũng không lộn xộn dù chỉ một chút, chẳng thể nhìn ra được là có người sống ở đây.

Đồ vật được sắp xếp ngăn nắp, đến chăn bông cũng không lộn xộn dù chỉ một chút, chẳng thể nhìn ra được là có người sống ở đây.

Ngôn Trạm hơi nhíu mày, nhưng anh không nói gì mà chỉ đặt cô xuống giường.

Nam Chức từ từ nhắm mắt lại. Cô cũng không biết liệu tấm thân của mình hiện tại có chịu nổi sự giày vò của anh không nữa?

Cũng đã lâu lắm rồi còn gì, chắc hẳn là anh rất…

Cảm nhận được anh đang tiến lại gần, Nam Chức đột nhiên mở mắt ra.

Nam Chức đến hơi muộn. Cô đi mua một chai nước rồi ngồi ở khu vực chờ, đợi được gọi tên.

“Chờ một chút!”

Mồ hôi trên trán cô rơi xuống dọc theo mái tóc ướt át và thấm xuống gối, hơi thở nóng như thiêu đốt của người đàn ông vương vấn bên tai cô, cô bây giờ như đang được đi dưới cơn mưa lớn trong rừng mưa nhiệt đới vậy.

“Hả?”

Cuối tháng năm, đầu tháng sáu.

“Trong nhà, trong nhà không còn cái đó…”

“Nhưng…”

“Cái nào?”

“…”

Nam Chức kéo anh lại.

Tên chó này lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy mà chẳng tiến bộ chút nào sao? Dù chỉ một chút thôi cũng được.

Ngôn Trạm nhìn hai má đỏ bừng của cô, rồi đến đôi mắt long lanh, trong veo của cô, nó giờ đây đang chứa đầy hình bóng của anh.

“Anh đâu có cầm thú như vậy đâu?” Anh khẽ cười: “Em đang bị bệnh mà.”

“Hả? À, em còn tưởng… Tưởng anh…”

“…”

“Tưởng anh làm sao?”

Chần chừ một hồi, cô cẩn thận đưa tay lên chạm vào mặt anh.

Nam Chức ngậm miệng, quay đầu vùi mặt vào gối giả chết.

“Giao cho tôi.” Anh ta nói: “Ngôn tổng không được khỏe, bây giờ đang nghỉ ngơi. Nếu không có việc gì cần thiết thì cô đừng tới quấy rầy anh ấy.”

Ngôn Trạm mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ, hẳn là vẫn còn chút thời gian để giải tỏa một chút.

Anh không chút do dự, cũng không quan tâm đến quần áo trên người vừa phiêu bạt đại dương với mình, trực tiếp nằm xuống sau lưng cô rồi ôm lấy cô.

Cơ thể Nam Chức toát mồ hôi nhễ nhại, áo phông dính chặt vào người.

Chỉ một giây sau, Nam Chức cũng không do dự mà quay lại chui vào lòng anh.

Chỉ một giây sau, Nam Chức cũng không do dự mà quay lại chui vào lòng anh.

“Sao anh đã về rồi?”

Tại sao anh ta lại đi làm trợ lý trưởng làm gì không biết?

Cô không muốn nói chuyện cũng chả muốn nhìn anh, cô đuổi anh ra ngoài, sau đó cật lực rửa tay.

Khi nói ra điều này, cô vẫn thấy có chút khó tin.

Paris và thành phố B cách nhau hơn mười nghìn cây số, chênh lệch múi giờ là sáu tiếng đồng hồ, còn phải đi qua Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương, Đại Tây Dương nữa… Vậy mà anh giống như chưa từng rời đi, bình thản xuất hiện tại bệnh viện.

Không phải là thư ký không nhìn thấy đèn chỉ thị “Không làm phiền” đang sáng lên ngoài văn phòng, nhưng cái đèn này đã sáng rất lâu, hơn nữa còn không thấy tổng giám đốc đi ra, thực sự rất kỳ lạ.

Xuất hiện bên cạnh cô.

“Không yên tâm.”

Cộc cộc cộc ——

“Meow ~~~ Meow ~~~”

Anh khẽ thở dài, vô tình lộ ra vẻ mệt mỏi mà anh đã cẩn thận che giấu.

Đêm hôm nọ.

Ngôn Trạm đã mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ đó chân thực đến nỗi anh không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

Trong giấc mơ, anh vẫn gửi cho cô lời “Chúc ngủ ngon” như thường lệ, còn định báo với cô rằng kế hoạch kinh doanh của khách sạn đã triển khai thành công, anh sẽ không còn phải bận rộn trong thời gian tới nữa.

Quýt nhỏ nhảy xuống điên cuồng cọ cọ vào người máy, híp mắt kêu meow meow. Bộ dạng lúc này chẳng còn chút nào giống con mèo kiêu ngạo ngày xưa cả.

Nhưng đang nhắn được nửa chừng thì Tăng Tuyền đột nhiên gọi điện tới và nói với anh rằng ——

“Mang Mang bị bệnh, vừa rồi cấp cứu không thể qua khỏi nên con bé đã đi rồi.”

“Hả?” Anh ngước mắt lên: “Sao vậy?”

Ngón tay cái của Ngôn Trạm vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

Ngôn Trạm bừng tỉnh!

Giọng nói phía sau vô cùng đanh đá, khi lọt vào tai Nam Chức càng thêm oang oang.

Mồ hôi thấm đẫm bộ quần áo ngủ.

Anh ngơ ngác nhìn về phía trước, con ngươi mất tiêu cự đang run lên vì hoảng sợ. Anh vội vàng lần mò điện thoại, bấm bấm mấy cái, sau đó gọi tới số của Tăng Tuyền.

“Phì ——”

Tăng Tuyền đang ngủ, phải một lúc lâu sau mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Con suy nghĩ nhiều quá rồi.” Bà ấy nói: “Nhưng dạo này đang giao mùa, bệnh ho của Mang Mang lại tái phát. Nhưng con yên tâm, mẹ sẽ để ý tới con bé. Đợi đến khi mẹ về nước sẽ cùng Mang Mang đến bệnh viện.”

Ngôn Trạm mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ, hẳn là vẫn còn chút thời gian để giải tỏa một chút.

Đêm hôm đó, Ngôn Trạm mất ngủ cả đêm…

“Không yên tâm?”

Mồ hôi thấm đẫm bộ quần áo ngủ.

Nam Chức ngẩng đầu lên, đối mặt với cái cằm của người đàn ông.

Ngôn Trạm đanh mặt nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.

Bác sĩ nói rằng đường hô hấp của cô bị viêm do giao mùa, sau khi tiêm thuốc xong sẽ khỏi thôi, không cần phải lo lắng quá mức.

Gốc râu có xu hướng lún phún lên một cách rời rạc. Cô chạm vào nó, hơi gai gai.

“Em đã bao tuổi rồi chứ? Chẳng lẽ bị bệnh còn không biết tự đi gặp bác sĩ sao?”

Ngôn Trạm rũ mắt xuống, hỏi cô: “Giống như hôm nay sao?”

Nam Chức bế nó lên rồi đi vào trong nhà, nó không ngừng liếm láp cằm cô.

Vào thời điểm này năm ngoái, tiệm bánh ngọt Thiến Thiến còn phải dựa vào việc phát tờ rơi quanh đại học Ngoại Ngữ mới miễn cưỡng trụ được qua ngày. Vậy mà bây giờ, hội sinh viên của trường còn đích thân tới tìm Viên Tây để xin tài trợ cho trận bóng rổ.

“…”

Cũng chỉ là bị ho thôi mà, ít nói chuyện đi là được.

Làm gì đến mức như vậy.

Ngôn Trạm gật đầu sau đó bắt một chiếc taxi, rồi mở cửa cho cô vào trước.

Có lẽ là vì lúc đó bệnh viện đông người quá, không khí không được lưu thông khiến cô không thể thở nổi, cơ thể ngày càng uể oải nên mới lóng ngóng như vậy.

Nam Chức mỉm cười cho qua.

Cô kéo bàn tay trái của Ngôn Trạm lên, hai chữ “NZ” vẫn nằm nguyên trên ngón áp út không hề rời đi.

Vì hình xăm này nên Ngôn Hải Thành vẫn luôn không vui, ông ấy nói rằng anh thường xuyên phải tham gia vào những cuộc họp đặc biệt, điều này sẽ khiến một vài người cổ hủ có thành kiến không tốt.

Vì hình xăm này nên Ngôn Hải Thành vẫn luôn không vui, ông ấy nói rằng anh thường xuyên phải tham gia vào những cuộc họp đặc biệt, điều này sẽ khiến một vài người cổ hủ có thành kiến không tốt.

Ngôn Trạm hơi nhíu mày, nhưng anh không nói gì mà chỉ đặt cô xuống giường.

Ngôn Trạm thờ ơ đáp lại: “Mặc kệ bọn họ.”

“…”

“Thực ra…”

Nam Chức đặt ngón áp út của anh lên môi mình, hôn rất nhẹ lên đó.

***

Ánh mắt cô di chuyển từng chút một dọc theo các đường nét trên khuôn mặt anh, cho đến khi đối diện với đôi mắt anh.

Tăng Tuyền đang ngủ, phải một lúc lâu sau mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Được gặp anh, em rất vui.”

Yết hầu của Ngôn Trạm cuộn lên xuống, anh nâng cằm cô lên, hôn cô thật sâu.

“Mày nói xem chủ nhân của mày ở nước ngoài đang làm gì vậy? Có ăn uống đúng giờ không?”

Hơi thở nóng bỏng vương vấn giữa miệng hai người, trong đó còn mang theo chút vị đắng của thuốc.

Nam Chức vòng tay quanh cổ Ngôn Trạm.

Lòng bàn tay cô vốn đã rất nóng, nhưng làn da của anh còn nóng hơn. Nó dính chặt vào cô, như muốn đốt cháy cô vậy.

“Hay là… Anh vào nhà vệ sinh đi…”

“Không được.”

“Đương nhiên rồi.”

Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, hơi thở của anh đã không còn theo quy luật nữa.

Nhị Cẩu vẫn “đóng đô” tại chỗ, nhìn nó giống hệt một người lính trung thành và có trách nhiệm.

Anh luôn là người kiểm soát tuyệt đối trong chuyện này, ngay cả những lúc anh chạm đến đỉnh cao của sự thăng hoa, anh cũng vẫn sẽ nắm bắt được các giác quan của cô, nắm giữ toàn bộ ý thức và suy nghĩ của cô.

Vậy mà vào lúc này, chỉ là một nụ hôn thôi nhưng anh cảm nhận được mình sắp thất thủ rồi.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, anh nhìn chăm chú vào mắt cô, gần như chìm đắm hoàn toàn trong sự dịu dàng của cô, gần như bị nuốt chửng bởi những cơn sóng mãnh liệt đang dâng trào, cuốn đi lý trí còn sót lại trong anh.

“Sao vậy?”

Ngôn Trạm rũ mắt xuống, hỏi cô: “Giống như hôm nay sao?”

Giọng nói của Nam Chức nhỏ như muỗi kêu, ít âm sắc, nhưng vẫn đủ để dây thần kinh trong người Ngôn Trạm rung động.

Ngôn Trạm nghiến răng, nói: “Em đang bị bệnh.”

“Nhưng…”

Cô liếc nhìn xuống bên dưới, không gì có thể rõ ràng hơn nó.

“Không sao đâu.” Anh gượng cười, sau đó hôn lên trán cô: “Để anh ôm một lát là được rồi.”

Nam Chức ngồi xuống ghế.

Nam Chức nghe lời.

“Tiểu thư, có phải cơn ho của cô đã chuyển biến tệ hơn rồi không?” Chú Lý, tài xế lái xe quan tâm hỏi: “Mùa này rất dễ bị viêm đường hô hấp, ngày mai tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện.”

Nhưng vòng tay của người đàn ông giống như một cái bếp lò, còn nóng hơn cả cơn sốt của cô gấp trăm lần.

Anh nói sắp cũng được bảy, tám lần rồi đó.

Chắc chắn là anh rất muốn.

“Đừng giận mà.”

Sau khi xa cách lâu như vậy, cho dù cô có dè dặt thì cũng không thể kìm được ham muốn của mình với anh.

Bởi vì chỉ có cách nguyên thủy nhất, thẳng thắn nhất này mới có thể bày tỏ tình yêu mà không cần bất cứ lời nói nào. Cái kiểu suy nghĩ chỉ hận không thể tan vào xương máu của đối phương, tất cả đều được gọi là nhớ nhung đến phát điên.

“Còn… Cách nào khác không?”

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới tai cô, sự hỗn độn trong tâm trí Nam Chức như lập tức tan biến.

Tim Nam Chức đập rộn lên, đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

Nhưng cô không hề nao núng, tay cô dần dần trượt xuống thắt lưng của anh, nói: “Anh dạy em đi, em không biết.”

Ngôn Trạm nhìn đồng hồ một lần nữa, nếu…

Cái thời gian chết tiệt này!

Ngôn Trạm đã mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ đó chân thực đến nỗi anh không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

Anh phải làm cầm thú!

***

Văn phòng tổng giám đốc tại chi nhánh Paris.

“Tưởng anh làm sao?”

Cộc cộc cộc ——

Thư ký người Pháp đứng ngoài cửa nói: “Ngôn tổng, ở đây có văn kiện cần anh ký tên.”

Những người ngồi xung quanh cũng cô đã thay đổi nhiều lần.

Không phải là thư ký không nhìn thấy đèn chỉ thị “Không làm phiền” đang sáng lên ngoài văn phòng, nhưng cái đèn này đã sáng rất lâu, hơn nữa còn không thấy tổng giám đốc đi ra, thực sự rất kỳ lạ.

Nam Chức bế Quýt nhỏ về cái ổ của nó.

Phương Bác ngồi trên ghế của boss, tóc sắp rụng hết đến nơi!

Tại sao anh ta lại đi làm trợ lý trưởng làm gì không biết?

Trong giấc mơ, anh vẫn gửi cho cô lời “Chúc ngủ ngon” như thường lệ, còn định báo với cô rằng kế hoạch kinh doanh của khách sạn đã triển khai thành công, anh sẽ không còn phải bận rộn trong thời gian tới nữa.

Sống cạnh một cái cột thu lôi, lại còn phải gánh lôi nữa!!!

Ngôn Trạm cứng người.

Bấm vào bản ghi âm trên điện thoại, một giọng nói bằng tiếng Pháp chuẩn vang lên: “Giao cho Bob, tôi sẽ giải quyết sau.”

***

Phương Bác vội vàng chỉnh lại tóc tai, lôi cái tư thế trợ lý trưởng đắc lực của mình ra, sau đó đi ra ngoài ứng phó với thư ký.

Ngôn Trạm nhìn đồng hồ một lần nữa, nếu…

Nam Chức cười, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bắt đầu ho.

“Giao cho tôi.” Anh ta nói: “Ngôn tổng không được khỏe, bây giờ đang nghỉ ngơi. Nếu không có việc gì cần thiết thì cô đừng tới quấy rầy anh ấy.”

Thư ký nhìn vào bên trong, nhưng Phương Bác đã kịp thời kéo cửa lại: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Thư ký người Pháp đứng ngoài cửa nói: “Ngôn tổng, ở đây có văn kiện cần anh ký tên.”

“Cuộc họp phân tích có sự tham gia của các trưởng phòng khác vẫn được tổ chức đúng giờ vào chiều mai chứ?” Thư ký hỏi: “Ý tôi là…”

Nhưng vòng tay của người đàn ông giống như một cái bếp lò, còn nóng hơn cả cơn sốt của cô gấp trăm lần.

“Đương nhiên rồi.”

Phương Bác gật đầu, sau đó quay trở lại văn phòng.

Sau khi đóng cửa, Phương Bác thầm niệm nam mô a dì đà Phật hơn trăm lần.

Nhìn đồng hồ, chỉ cần boss lên máy bay bay từ thành phố B đến Paris đúng giờ, mọi chuyện sẽ thần không biết, quỷ không hay…

Nếu không, trên đường tới hoàng tuyền, anh ta cũng sẽ kéo Boss đi trước!

***

Khi nói ra điều này, cô vẫn thấy có chút khó tin.

Giữa trưa, trời nắng chói chang.

Từng chùm ánh sáng chính là những nốt nhạc nhịp nhàng, nhẹ nhàng rung động. Nó nhảy nhót trên sàn nhà, sau đó lại nhảy lên trên mặt bàn.

Chỉ là lần này, khi nhìn thấy người máy mát xa bằng xương bằng thịt đã từng yêu thích của mình, nó lại tỏ ra như không quen biết, vội vàng chạy đi trốn dưới gầm ghế sofa.

Tấm rèm vải trắng tung bay tạo ra khe hở nhỏ ở giữa, đối diện chính là những đám mây trắng lớn trên bầu trời. Chúng giống hệt như kẹo bông gòn, mềm mại thích mắt.

Quýt nhỏ kêu ở bên ngoài cửa phòng rất lâu.

Mỗi lần Nam Chức nghĩ rằng nó đã rời đi thì chẳng bao lâu sau đó nó lại quay trở lại, tiếp tục cào cào vào cửa, tiếp tục kêu gào…

Thời gian như bị kéo dài vô tận trong sự lặp lại này.

Yết hầu của Ngôn Trạm cuộn lên xuống, anh nâng cằm cô lên, hôn cô thật sâu.

Nam Chức giật mình, vô thức sờ lên bụng của mình.

Cơ thể Nam Chức toát mồ hôi nhễ nhại, áo phông dính chặt vào người.

Mồ hôi trên trán cô rơi xuống dọc theo mái tóc ướt át và thấm xuống gối, hơi thở nóng như thiêu đốt của người đàn ông vương vấn bên tai cô, cô bây giờ như đang được đi dưới cơn mưa lớn trong rừng mưa nhiệt đới vậy.

“… Còn chưa xong sao? Em, em mệt quá rồi…”

Ngôn Trạm khẽ cắn vào xương quai xanh của cô, khàn giọng nói: “Sắp.”

Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, hơi thở của anh đã không còn theo quy luật nữa.

“…”

Cô ngơ ngác quay đầu lại…

Anh nói sắp cũng được bảy, tám lần rồi đó.

“Hay là… Anh vào nhà vệ sinh đi…”

“Em yêu, em nói gì đi.” Anh thở hổn hển rồi hôn lên những giọt mồ hôi trên cằm cô: “Anh muốn nghe.”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

“…”

Cô nói còn chưa đủ sao?

Cộng thêm khoảng thời gian trước còn là giai đoạn sản xuất cuối cùng của《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》nữa, cô đã chôn mình ở trong phòng thu âm gần như suốt 24 tiếng đồng hồ, không ngừng trau chuốt lại nhân vật, mệt mỏi không thôi.

Ở bên dưới, Nam Chức vẫn đang “cật lực làm việc”, nhưng trong đầu cô lại đang suy nghĩ xem nên nói gì. Cái cường độ lao động cao như vậy thực sự không thích hợp với người bệnh như cô.

Nhưng cô không hề nao núng, tay cô dần dần trượt xuống thắt lưng của anh, nói: “Anh dạy em đi, em không biết.”

Cô không nên nhất thời mềm lòng mà thương xót tên chó này!

Sau một hồi suy nghĩ, ngay chính khoảnh khắc cô nghĩ mình sẽ phải tái chiến thêm năm trăm lần nữa thì cô đã nảy ra một ý tưởng!

Nam Chức ghé vào tai người đàn ông.

Văn phòng tổng giám đốc tại chi nhánh Paris.

Nhịp tim của hai người thậm chí càng thêm gần nhau hơn, gần như hòa làm một.

Nam Chức hoàn hồn, quay đầu sang chớp chớp mắt máy cái, đáp: “Ừ.”

“Em rất nhớ anh.” Cô dừng lại một chút: “Anh… Ngôn Trạm ~”

Ngôn Trạm cứng người.

Không để Nam Chức kịp phản ứng lại, anh đã cúi đầu hôn cô ngay trong giây tiếp theo.

Khi Nam Chức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hai mắt cô lập tức mở to, nhưng bàn tay của cô đã bị anh giữ chặt lại, để anh có thể phóng thích ra…

Ngôn Trạm bế Nam Chức vào phòng vệ sinh.

Không để Nam Chức kịp phản ứng lại, anh đã cúi đầu hôn cô ngay trong giây tiếp theo.

Cô không muốn nói chuyện cũng chả muốn nhìn anh, cô đuổi anh ra ngoài, sau đó cật lực rửa tay.

Ngôn Trạm cong môi cười, cũng không miễn cưỡng cô. Sau khi mặc lại xong quần áo, anh định đi dọn dẹp lại ga trải giường.

Ánh mắt cô di chuyển từng chút một dọc theo các đường nét trên khuôn mặt anh, cho đến khi đối diện với đôi mắt anh.

Quýt nhỏ vẫn đang cào cửa và kêu lớn bên ngoài. Nam Chức thực sự không thể nghe được nữa liền hét lên: “Còn không mau mở cửa cho nó đi.”

Ngôn Trạm làm theo, còn nhân tiện đi mở cửa phòng vệ sinh ra.

Nam Chức bây giờ giống hệt một người bị ốm.

“Đừng giận mà.”

“…”

“Hả? À, em còn tưởng… Tưởng anh…”

Nam Chức trực tiếp ném khăn mặt vào người anh.

“Đã bị bệnh thành ra bộ dạng này còn không bảo người nhà đi cùng.” Người đằng sau vẫn không buông tha cho cô: “Hay là chúng ta đổi chỗ đi? Con trai tôi vẫn đang đợi tôi, cô đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa. Tất cả đều…”

Ngôn Trạm bắt lấy rồi lau tay. Cô lập tức gào lên: “Đấy là khăn mặt của em mà!”

“Hả?” Anh ngước mắt lên: “Sao vậy?”

“…”

Xuất hiện bên cạnh cô.

Đáng lẽ cô nên ném cái khăn lau chân cho anh mới đúng!!!

Căn phòng đã trở lại vẻ vốn có của nó, hoàn toàn có thể so sánh với sự biến đổi nhanh chóng của tên chó cầm thú kia sang thành con người lạnh lùng, kiêu ngạo không ai có thể tới gần.

Nam Chức cúi đầu, bối rối không biết phải làm thế nào.

Tuy rằng về cơ bản bọn họ đều đã làm những chuyện nên làm, và lần nào anh cũng là người kiểm soát hoàn toàn, nhưng chuyện như ngày hôm nay lại là lần đầu tiên.

“Anh đâu có cầm thú như vậy đâu?” Anh khẽ cười: “Em đang bị bệnh mà.”

“Em…”

Ánh mắt cô liếc ra bên ngoài, Quýt nhỏ đang ngửi cái gì trên giường vậy?

Vừa định mở miệng hỏi thì hai má cô đỏ như sắp chảy máu.

Chắc chắn là anh rất muốn.

“Uống thuốc đi.”

Nam Chức xấu hổ. Cô giang hai cánh tay ra, cũng không cần đến mặt mũi của mình nữa.

Nam Chức giật mình, vô thức sờ lên bụng của mình.

Ngôn Trạm khó hiểu: “Đau bụng sao?”

“…”

À, thuốc hạ sốt.

Cô cầm lấy thuốc, hậm hực nói: “Anh còn biết em phải uống thuốc sao?”

“Anh vẫn luôn biết điều đó.” Anh gật đầu: “Anh từ chối là vì sợ em…”

“Câm miệng! Anh có tin em…”

Quýt nhỏ chui đầu vào trong cái chăn bông, lại tiến sâu vào để ngửi một chỗ nào đó.

Nam Chức xấu hổ. Cô giang hai cánh tay ra, cũng không cần đến mặt mũi của mình nữa.

“Bế em đến phòng ngủ phụ đi.”

“Không sao đâu.” Anh gượng cười, sau đó hôn lên trán cô: “Để anh ôm một lát là được rồi.”

Phương Bác vội vàng chỉnh lại tóc tai, lôi cái tư thế trợ lý trưởng đắc lực của mình ra, sau đó đi ra ngoài ứng phó với thư ký.

“Hả?”

“Nhưng mà đợi em, em…” Cô nhắm mắt lại: “Em đi thay quần áo đã.”

***

Cô liếc nhìn xuống bên dưới, không gì có thể rõ ràng hơn nó.

Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, một phần cũng vì Nam Chức quá mệt.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn nghĩ rằng mình quá vĩ đại, cô đã liều mình vì người bạn trai trở về sau một chặng đường dài.

Là thật.

Nhưng lần này, Nam Chức đã sai.

“Buổi tối em sẽ làm món thịt lợn xào dứa cho anh ăn.”

Nam Chức nghe lời.

Trong cơn mơ màng, cô nắm lấy vạt áo của anh và thì thầm, cơ thể cũng bất giác tiến về phía anh.

Ngón tay cái của Ngôn Trạm vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

Vậy mà vào lúc này, chỉ là một nụ hôn thôi nhưng anh cảm nhận được mình sắp thất thủ rồi.

Anh cúi người hôn cô một cái, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”