Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao

Chương 35





Cả đời bà không thể quên được đêm đó bà mang thai dẫn theo đừa con trai 6 tuổi từ quê lên tìm chồng , cả ngày lang thang trên đường tìm được địa chỉ cuối cùng người ta đuổi mẹ ra ngoài . Dưới cơn mưa đêm mùa đông trên con phố tấp lập trong nhà hàng Pháp cảnh bà thấy chỉ là một gia đình hạnh phúc người đàm ông lịch lãm mặc bộ áo đắt tiền cùng người phụ nữ xinh đẹp bế đừa trai mới hai tuổi thì lúc đó thế giời trong bà sụp độ cái gì lương thiện cái lòng tốt cái gì ở hiền cái gì là cô gắng đều tan biến hết , cả đời bà đến con kiến cũng chưa từng dám dẫm lên mà bà được gì .Đêm đó dười cơm mưa đó trong ổ chuột của người lang thang vừa chết bà chở dạ tự lực bản thân đẻ ra đừa bé chỉ mới 7 tháng tuổi tưởng rằng tiếng khóc sẽ mang lại hi vọng cho bà nào ngờ đừa bé cứ thế lặng im rời bỏ thế giời này. Ôm cơ thể lạnh của con vào lòng tiếng hét thảm thiết của bà có ai nghe thấy , bà đã hiểu thế giới này muốn hạnh phúc muốn sống chỉ có thể tự thân mình đứng dậy dành lấy .

Cẩm Duệ Dung ôm lấy cô vào lòng bởi cô đã cho bà thấy hình dáng bản thân lâu nay, hết lòng vì một người chỉ mong một ngày người đó quay nhìn bản thân một cái .

" Con bé ngốc hạnh phúc của con nếu con không dành lấy con sẽ mất trắng thứ con có chỉ tổn thương , nếu con cho đi mà không đòi hỏi sẽ không ai công nhận sẽ không coi trọng nó "

" Không có , không có chồng con là người tốt anh ấy nhấtt định nhất định" những gì muốn nói tại sao cô không nói nổi

Cẩm Duệ Dung mỉm cười lắc đầu xoa đầu cô

" Bao giờ con ra viện con ta đến đón con "

" Ngày kia ạ "

" Được ta sẽ đón con , cô bé ngốc ta chỉ mong con không quá tổn thương "

Tổn thương ư không đâu anh ấy sẽ không khiến cô bị tổn thương , anh luôn bảo vệ cô mà hơn hết anh chính là thế giời của cô . Cẩm Duệ Dung ra về An Lạc cũng về phòng bệnh cô không ở ngoài lâu quá, trên đừng về cô gặp Lý Trung Hải

" Chị dâu , chị thấy sao rồi còn khó chịu không ?"

" Cậu vẫn chưa về sao "

" Chị chưa về sao em dám về "

An Lạc mỉm cười kế hoạch cô nếu không có Lý Trung Hải nhất định không thành công , từ sau khi chuyện hai năm trước Lý Trung Hải rất phục cô lễ độ hắn rất mức độ rất coi trọng cô .

" Cậu về nghỉ ngơi đi ở đây chả lẽ không ai giỏi như cậu sao "

" Ha Ha giỏi hơn còn có nữa nhưng mà bảo bối chị với em trộn y rất không yên phận chị nói xem nó mà hành chị thì mạng con kiến của em " Lý Trung Hải vô cùng tội nghiệp nghỉ ngơi thì thôi đi

" Thôi để em đưa chị về phòng giút chị kiểm tra luôn"

" Cũng được , làm phiền cậu "

Ngày cô xuất viện Cẩm Duệ Dung quả thực đã đến đón cô , hai người chỉ là tình cờ gặp mặt không ngờ bà lại tận tình chăm sóc cô , bản thân cô cảm kích bà vô cùng bà giống nhưng người mẹ chắm sóc con gái vậy vô cùng dịu dàng , bà đưa cô về biệt thự . An Lạc vốn muốn mời bà vào uống trà nhưng bà lại từ chối lên cô chỉ đành từ biệt bà ở ngoài cổng .

Cẩm Duệ Dung nhìn cô và biệt thự mời cho người láy xe rơi

" Phu nhân sao bà không nói cô ấy biết thân phận mình "

" Nói có ích lợi gì đi về thôi tôi mệt rồi "

Tiếp tục một tháng nữa trôi qua . An Lạc tới hẹn đến bệnh viện kiểm tra lúc về trời cũng sắp tối , một tháng nay anh chưa từng về hơn nữa cũng không gọi điện cô cũng không tiện làm phiền . Bản thân lại muốn ăn món bò viên phomai nghe ở gần đây có cửa hàng Pháp rất ngon lên cô muốn đến , khi đi ra khỏi bệnh viện mây đen bắt đầu kéo đến cô gọi một chiếc xe taxi đến nhà hàng đó .

Nhà hàng rất lớn bên trong đã chặt kín người dưới ánh đèn vàng ấm áp An Lạc dưng như nhận ra bóng hình quen thuộc nhưng khi cô chưa kịp gọi thấy Khả Nguyệt bế Tiểu Hàn trao cho anh bước xuống xe đằng sau còn có vợ chồng Hạ Lan Mạc Đông bước vào . Họ lấy một chiếc bàn bên cạnh cửa ổ giữa bàn có cây nến lung linh năm người ngồi trên bàn nói cười vui vẻ không nhận bên ngoài bắt đầu cơn mưa nặng hạt rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh . An Lạc đừng rất lâu ngoài cửa nhưng không ai nhận ra , cô bước xuống thềm từng bước từng bước hoà vào cơn mưa lạnh buốt ánh mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc hình như hơi gầy còn chút xanh xao . Rõ rằng có thể thấy anh cô rất vui nhưng sao lại thấy giọt nước mưa trở lên ấm vậy.

An Lạc ngước lên nhìn bầu trời mây đen xám xịt từng giọt từng giọt rơi xuống cuối cùng cô quay lại nhìn bên cửa cổ chồng cô đang tỉ mỉ cắt miếng thịt ra từng miếng nhỏ rồi đưa lại cho người con gái xinh đẹp bên cạnh , người con gái đó vừa xinh đẹp lại dịu dành còn tài giỏi có thể giút anh còn cô có cái gì bị gia đình bán đi để đổi lại tài lợi từ anh người bà nuôi cô đã rời bỏ cô bản thân từ bé không cha lớn lên không mẹ .