Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 3)

Chương 45: AI MỚI LÀ KIÊU NGẠO (PHẦN 2).



Người dịch : Pinky
Nguồn : wattpad.com/story/107771402

CHƯƠNG 21: AI MỚI LÀ KIÊU NGẠO (PHẦN 2).


Cùng Phạm Thiếu Quân quét dọn văn phòng xong, Mạch Đinh vốn thân thể đau nhức nay càng yếu thêm, người vây quanh đều đã trải qua huấn luyện đau khổ, cậu sờ bụng bằng phẳng của mình, ảo tưởng tương lai không lâu sẽ có cơ bụng 8 múi. Lúc này, Liễu Vĩ và Cao Sảng từ công ty bên kia quay về, dáng vẻ bọn họ so với Mạch Đinh cũng không hơn bao nhiêu, Liễu Vĩ còn không kịp ngồi xuống đã mắng: "Tên họ Đào kia muốn chơi gì chứ."
"Đi nhận cơn tức hả?"
"Anh thật sự nên đến hiện trường mà nghe mấy yêu cầu của ông ta, lúc thì muốn làm như này, lúc thì muốn làm như kia, tôi suýt chút nữa đem ông ta ấn vô thùng rác, có mấy yêu cầu không chỉ quá đáng mà còn rất không hợp lý."
"Vậy có thể thế nào, chỉ có từ từ lại cùng ông ta câu thông."
"Ai thích câu thông thì người đó đi, dù sao tôi là không đi, tôi hôm nay đã kiên nhẫn đến cực hạn rồi." Nhìn Liễu Vĩ một mặt hỏa khí, Mạch Đinh lắc lắc đầu: "Trong công việc, chúng ta sẽ luôn gặp phải chuyện không như ý, nếu..." Liễu Vĩ nghe câu đầu tiên liền không muốn nghe tiếp câu thứ hai: "Vậy mai cậu đi."
"Tôi đi thì tôi đi, để anh thấy cái gì gọi là nam tử hán chân chính, anh đợi mà hổ thẹn đi, một người trưởng thành còn nóng nảy, xem tôi ngày mai thái độ tâm như nước, đàn ông quan trọng phải co được giãn được."
"Điểm này tôi hiểu, đàn ông quan trọng có thể đâm có thể bị đâm!"
"Anh đừng có ý xuyên tạc thành ngữ!"
Thay Liễu Vĩ vào công ty này, môi trường và không khí xa lạ khiến Mạch Đinh có hơi khẩn trương, hôm qua cậu nói chuyện quá tự mãn, chỉ có thể căng da đầu ra. Có chuyện không biết là vận may hay là bất hạnh, giám đốc Chu cũng đến, có người cùng công ty ở đây, Mạch đinh trong lòng ít ra cũng ổn định chút, có điều, An Tử Yến đối với chuyện mình và giám đốc Chu ở chung luôn có ý kiến, An Tử Yến cũng thật là, mình và giám đốc Chu nào có trò chuyện gì đâu, nhãn lực gì chứ, ghen lung tung. An Tử Yến vì cậu ghen, Mạch Đinh có ý kiến, nhưng An Tử Yến không ghen vì cậu, Mạch Đinh cũng có ý kiến, thật không chịu được.
"Hôm nay chỉ có mình cậu?" Chu Cường hỏi, thời gian này anh ta vẫn không có cùng Mạch Đinh nói chuyện đàng hoàng, luôn cảm thấy không phải bị người cắt ngang, thì là Mạch Đinh đang cố ý trốn tránh mình, nhưng đây chắc là không thể nào.
"Vâng, tôi không ngờ giám đốc Chu cũng đến."
"Bộ phận nào cũng có mấy tên tiểu tử vô dụng, hôm qua sau khi đến đây thì toàn viện cớ không chịu đến nữa, chỉ có tôi tự mình đến công việc là công việc, chọn tới chọn lui thì ra thể thống gì.""Đúng vậy, công ty tốn tiền thuê chúng ta đến không phải để hưởng thụ, nếu chúng ta đã lấy tiền thì nên làm tốt công việc."
"Câu này nói cũng không tệ!" giám đốc Chu tán thưởng câu này của Mạch Đinh, hai người vừa đi vừa trò chuyện, điện thoại An Tử Yến gọi đến, Mạch Đinh ngại Chu Cường ở bên cạnh, giả tình giả ý nói: "Giám đốc An, có chuyện gì sao?"
"Em ở đâu?" tiêu rồi, quên mất nói An Tử Yến biết chuyện này đã chạy ra khỏi công ty đến đây.
"Liễu Vĩ không nói anh sao, em thay cậu ta..." Mạch Đinh còn cho rằng An Tử Yến sẽ vì mình và Liễu Vĩ tự chủ trương mà tức giận, nhưng âm thanh bên kia rất bình thường: "Nếu em đã thích đi như vậy, sau này sẽ do em phụ trách chạy bên đó liên lạc."
"Được thôi."
"Để tôi nghe điện thoại chút." Chu Cường không đợi Mạch Đinh phản ứng lại, đã lấy điện thoại: "An Tử Yến, cậu..."
"Anh tại sao cũng ở đó?" Chu Cường chưa nói xong, An Tử Yến đã cắt ngang lời anh ta.
"Bộ phận kinh doanh chúng tôi có thể không ở đây sao?!"
"Cho nên, bộ phận kinh doanh các anh tại sao lại cứ là anh, không phải là thấy Mạch Đinh đi nên cũng đi theo đó chứ."
"Ai sẽ làm chuyện này chứ! Cậu thường xuyên có ý kiến với chuyện tôi ở cùng với người của bộ phận quan hệ xã hội các cậu là ý gì hả, muốn cô lập tập thể tôi hả?!" Chu Cường trên chuyện này luôn đem vấn đề hiểu rất đơn thuần, anh ta đối với hành vi cố ý kéo xa khoảng cách bộ phận kinh doanh và bộ phận quan hệ xã hội rất bất mãn, tuy rằng hai bộ phận vẫn luôn tranh cãi không dứt, nhưng cũng không làm rõ ràng đến vậy, An Tử Yến luôn tùy tính làm việc như vậy. Chu Cường đối với điện thoại hét lớn: "Vậy mấy người bình thường thuận theo suy nghĩ cậu đem cậu dưỡng thành tật xấu này, tôi sẽ hảo hảo chữa cho cậu, cùng Mạch Đinh ở đây bàn công việc xong thì cũng sắp tới giờ tan ca, tôi sẽ cùng cậu ấy đi uống rượu, còn muốn mời cậu ấy qua đêm ở nhà tôi, cậu quản không được đâu." Mạch Đinh háo ngốc, giám đốc Chu vì gì không qua đồng ý mình mà tự làm quyết định loại chuyện này chứ, anh ta và An Tử Yến xảy ra tranh cãi, cãi rồi thì em như không có gì, nhưng mình sẽ bị anh ta hại đến mạng nhỏ của mình khó bảo toàn!
"Anh ít nói giỡn với tôi đi!"
"Cứ quyết định như vậy, cậu có bất mãn cũng chỉ có thể ngày mai nói tiếp, hôm nay Mạch Đinh không phải cấp dưới của cậu, thuộc về tôi." Chu Cường cúp điện thoại, Mạch Đinh rất lo lắng, cậu thật muốn cảnh báo giám đốc Chu, ngày mai vẫn là không cần đi làm, giám đốc Chu tại sao chỗ nào có địa lôi lại cứ khăng khăng muốn giẫm lên chỗ đó vậy.
An Tử Yến bên kia cắn chặt răng, nghe tiếng cúp điện thoại: "Chu Cường, anh chết chắc rồi." Nói xong kéo mở cửa văn phòng không quan tâm tiếng la hét của Phùng Phi Mông mà đi ra ngoài, dùng sức ấn nút thang máy.
"Giám đốc Chu, tôi lo sợ..." Mạch Đinh đang dự định từ chối chuyện lúc nãy Chu Cường mới nói, một người đàn ông mặc tây trang màu hồng hút thuốc đi đến trước mặt bọn họ: "Công ty mấy anh ngay cả quan niệm thời gian cũng không có? Tôi rất bận, đợi lát nữa còn có chuyện khác tôi phải xử lý.""Thật sự ngại quá, Đào phó tổng, để anh đợi lâu rồi, vậy chúng ta lập tức bắt đầu chủ đề chính." Chu Cường tiến vào hình thức công tác, thái độ cũng khác với đối với người công ty mình, Mạch Đinh đưa danh thiếp cho Đào phó tổng: "Xin chào, hôm nay bắt đầu do tôi thay thế công việc của Liễu Vĩ, tôi là Mạch Đinh của bộ phận quan hệ xã hội." Đào phó tổng không nhận, liếc mắt đánh giá bộ dạng Mạch Đinh: "Cậu có được không đó, chắc không phải còn là thực tập sinh đó chứ."
"Tôi vào công ty cũng một thời gian rồi, xin ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ làm tốt công việc của mình."
"Cùng công ty các người lần đầu tiên hợp tác, có phải là quá không thành ý không, giám đốc mấy người cũng không đích thân đến chào hỏi, chỉ là một giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, còn xem bản thân là gì chứ." Mạch Đinh đối với ấn tượng người này trở nên rất kém, bản thân cậu có thể nói, nhưng nghe thấy người khác nói xấu An Tử Yến, Mạch Đinh hơi cười: "Bởi vì lần đầu tiên hợp tác cùng công ty ngài rất quan trọng, giám đốc chúng tôi đang giám sát bộ phận quan hệ xã hội đem công việc làm tốt, cho nên phương diện này có chút bỏ bê vẫn xin tha thứ."
"Đừng nói dễ nghe hơn làm là được."
Mạch Đinh và Chu Cường theo Đào phó tổng vào văn phòng, mới ngồi mười mấy phút cậu đã hiểu được cảm thụ của Liễu Vĩ rồi, vị Đào phó tổng này làm màu mè, động tác khoa trương, một giây trước đưa ra một ý tưởng, nhưng ý tưởng một giây sau lại hoàn toàn mâu thuẫn với lúc trước. Giám đốc Chu hơi đưa ra chút ý kiến, lập tức liền bị chê bai giễu cợt nói là năng lực làm việc không đủ gì đó, Mạch Đinh cũng muốn vì bộ phận quan hệ xã hội mình đàm phán, nhưng mới mở miệng nói một từ, liền bị Đào phó tổng trừng, rõ ràng hai công ty xem là quan hệ hợp tác bình đẳng, lại trở thành giống như công ty chi nhánh của bọn họ. Lại qua 10 phút, trong lòng Mạch Đinh đã nhét đầy ngôn ngữ không đứng đắn về Đào phó tổng, cậu đến bây giờ không chỉ cái gì cũng không nói, còn bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, hơn nữa phương án càng là một chút phát triển cũng không có.
Lúc này, thư ký gõ cửa phòng họp: "Đào phó tổng, cái kia, có chút chuyện."
"Có chuyện gì lát nữa lại nói, không nhìn thấy tôi đang bận sao?"
"Nhưng..." thư ký chưa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, ba người mặc đồng phục bảo vệ đi vào, phía sau bọn họ còn có An Tử Yến, anh rất không lễ phép đá đá ghế Chu Cường ngồi: "Chính là người này, sau này không cho phép anh ta vào công ty." Chu Cường không hiểu gì thì đã bị bảo vệ túm lấy cánh tay nhấc dậy, anh ta cực tức giận: "An Tử Yến, cậu rốt cuộc nói gì với bọn họ, bây giờ là bàn chuyện công quan trọng, cậu cũng phải xem trường hợp chứ!" giọng anh ta có to hơn cũng không ai nghe, hai bảo vệ đem anh ta khiêng ra khỏi văn phòng, một bảo vệ khác ở phía sau đẩy đẩy đầu anh ta: "Đừng ở đây to tiếng náo loạn, không ngờ tới nhân khuôn nhân dạng như vậy, vậy mà là một tên biến thái cuồng sắc tình, sau này lại dám đến công ty chúng tôi, thì đem anh giao cho cảnh sát." Lời của bảo an thu hút rất nhiều ánh nhìn đối với Chu Cường, Chu Cường nào chịu qua chuyện cực đáng xấu hổ này, anh ta bị đem đi càng lúc càng xa, giống như phạm nhân bất công không ngừng kêu to tên người hãm hại anh ta.Mãi đến khi Chu Cường biến mất trước mắt Mạch Đinh, Mạch Đinh mới lấy lại tinh thần, An Từ Yến chưa bao giờ ở trường hợp công việc mà lại làm chuyện hồ nháo như vậy, thường nhất là anh có vẻ không có chuyện gì trên mặt, sau lung thì ngầm âm hiểm, hôm nay sao lại như vậy, hơn nữa là còn ở công ty khác, hơn nữa tại sao bảo vệ lại tin tưởng từng lời của An Tử Yến, nếu như chuyện hợp tác bởi vì trận nháo loạn này gây hại, sự việc sẽ to ra, còn cho rằng An Tử Yến ở phương diện làm việc rất thành thục, căn bản thì là ảo giác của mình.
Mạch Đinh không kịp nghĩ nhiều như vậy, cậu đứng thẳng người dậy cúi đầu với Đào phó tổng: "Đào phó tổng, vô cùng vô cùng xin lỗi, khiến ngài nhìn thấy chuyện này, thật ra bên trong có chút hiểu lầm, hi vọng ngài bất luận thế nào cũng nên..."
"Thiếu gia?"
Thiếu gia? Ông ta kêu ai thiếu gia chứ, Mạch Đinh quay người, ngoại trừ mình và An Tử Yến ra thì không có người khác, mình cả đời này cũng chưa có ai từng kêu mình thiếu gia. Đào phó tổng đứng dậy, cùng thái độ nói chuyện lúc nãy hoàn toàn khác nhau: "Tôi nói chứ, thiếu gia, cậu đã rất lâu rồi không đến đây rồi, lần trước lúc gặp cậu, cậu vẫn còn học đại học, tôi có nghe An tổng nói là cậu đi làm ở công ty khác, làm gì mà phải đi công ty khác chịu tội chứ, đến công ty nhà mình tốt hơn chứ."
Công ty nhà mình, gì mà công ty nhà mình? Mạch Đinh hoàn toàn không hiểu, nhưng cảm giác tồn tại của cậu càng lúc càng yếu, Đào phó tổng nhìn thấy An Tử Yến rất hưng phấn, giống như chú nhìn thấy cháu mình: "Lúc nãy tên khỉ kia là chuyện gì vậy, vậy mà nói vậy với cậu, đúng rồi, cậu lên lầu gặp ba cậu chưa, An tổng tuy rằng trên mặt không nói gì hết, nhưng từ trong lời nói vẫn có thể nghe ra biểu hiện của ông ấy đối với sự xuất hiện của cậu ở công ty rất kiêu ngạo, đúng rồi, cậu là công ty nào?"
"Tôi là cấp trên của tên gia hỏa này."
Đào phó tổng nhìn nhìn Mạch Đinh, tràn đầy kinh ngạc: "CẬu là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội? Công ty đó là công ty lớn nha, thiếu gia cậu cũng thật là, loại chuyện này nên sớm nói tôi biết, cậu lúc học đại học thì tôi đã biết cậu nhất định có tiền đồ, không ngờ tới vượt qua cả trông đợi của tôi, vậy mà nhanh như vậy đã làm giám đốc." Lời của ông ta Mạch Đinh đều nghe toàn bộ, cậu suýt nữa quên, họ An không chỉ mình An Tử Yến, còn có ba anh ấy, bình thường bọn họ rất ít gặp mặt, Mạch Đunh cũng chưa từng hỏi chuyện công việc của chú An, cậu nào có gan mà hỏi chứ, nhưng tên hỗn đản An Tử Yến đó, rõ ràng có nhiều thời gian như vậy có thể nói mình biết nhưng lại ngậm miệng không nói!
"Hôm nay tôi là đến vì chuyện công." An Tử Yến nói, Mạch Đinh mới không tin anh ấy đến vì chuyện công! Đào phó tổng đưa tay ra xua: "Nói chuyện công gì chứ, giữa chúng ta có thể có chuyện công gì, phương án của bộ phận quan hệ xã hội các cậu muốn làm sao đều do cậu quyết định, tôi còn có thể không tin tưởng cậu sao, để cậu cứ đi đi về về mãi thật phiền phức, sau này tùy tiện tìm người qua nói tôi biết nội dung là được rồi." Cái gì chứ, quả nhiên thế đạo này vẫn là dựa vào quan hệ sao, Đào phó tổng lúc nãy còn có một đống yêu cầu và suy nghĩ, bây giờ hoàn toàn không xem là gì. Thư ký lại gõ cửa: "Đào phó tổng, An tổng kêu vị này lên trên một chút." Thư ký không biết An Tử Yến, cũng không biết phải xưng hô thế nào."Gì mà vị này vị kia, An tổng là ba cậu ấy."
"Xin lỗi, tôi không biết."
"Thư ký bây giờ một chút cũng không linh động, cậu mau đi lên đi."
"Ừ." An Tử Yến nghiêng đầu qua, nói với Mạch Đinh: "Em cũng theo anh lên."
"Được thôi."
Vừa đứng vào thang máy, An Tử Yến đã lạnh mặt: "Em đây là vẻ mặt gì, anh đến phá hư kế hoạch cơm tối của em và Chu Cường không hài long?"
"Em không hài lòng không phải nguyên nhân này! Anh làm gì không nói em biết đây là công ty ba anh."
"Anh đang nói với em chuyện Chu Cường." An Tử Yến căn bản không quan tâm vấn đề khác, Mạch Đinh cũng đành phải đem oán hận với An Tử Yến để sang một bên: "Là giám đốc Chu tự mình nói mấy lời kia, lúc anh ta nói em cũng không biết, em là người hoàn toàn vô tội."
"Em làm gì mà đưa điện thoại cho anh ta."
"Là anh ta tự mình lấy đi, em thật sự rất vô tội." Mạch Đinh không ngừng nhấn mạnh mình vô tội bao nhiêu.
"Cho nên em sẽ nghe anh?" Nguồn : we btruy en onlin ez.com
"Em đương nhiên sẽ nghe anh rồi."
"Vậy lần sau Chu Cường lại bám em, em phải lấy đồ bên cạnh đập lên mặt anh ta."
"Loại chuyện này em làm sao có thể làm được!! em cũng không phải là anh, em và giám đốc Chu đều là cùng công ty, sẽ đụng mặt là điều không thể tránh khỏi, anh nên biết chứ." Mạch Đinh nói rất có đạo lý, nhưng An Tử Yến mới không quản mấy chuyện này: "Anh chính là nhìn không thuận mắt dáng vẻ em và anh ta ở cùng nhau nói chuyện vui vẻ, thế nào, có ý kiến?" Mạch Đinh nghĩ không hiểu, anh ấy rốt cuộc tại sao có thể cây ngay không sợ chết đứng như vậy, Mạch Đinh trong miệng oán thán: "Vậy cũng không cần đặc biệt vì em mà đến đây đi."
"Anh đặc biệt vì em? Em ban ngày tự mình đa tình rất vui vẻ?" lại đến rồi, nói đến chuyện An Tử Yến sẽ không thừa nhận, anh ấy sẽ đem mình mắng không bằng heo chó. Cửa thang máy mở ra, An Tử Yến vừa cầm điện thoại vừa nói: "Tên hỗn đản Chu Cường kia, lặp đi lặp lại nhiều lần, lần này đừng hòng chỉ tính như vậy." Còn cho rằng bêu xấu giám đốc Chu một trận thì chuyện này đã xong rồi, mắt thấy An Tử Yến chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Thúc, Mạch Đinh hai tay túm lấy ngón tay An Tử Yến: "Không cần gọi cho Phó Thúc." Thời gian này gọi điện cho Phó Thúc tuyệt đối không có chuyện tốt.
"Em muốn bảo vệ anh ta."
"Em đương nhiên không có bảo vệ anh ta, nhưng tính cách giám đốc Chu anh cũng rõ mà, ý của anh ta không phải là ý gây cho người ta hiểu lầm ở trên mặt chữ."
"Ngoài phòng làm việc cũng có thể nghe thấy tiếng của hai đứa, ồn gì mà ồn." Tiếng của An Tấn vang lên, Mạch Đinh lập tức ngậm miệng, bước nhanh vào văn phòng khí thế: "Chú An."
"Ừ."
An Tử Yến sau khi vào thì ngồi trên sofa, An Tấn nghiêm khắc nhìn anh: "Lần này cùng công ty các con hợp tác, đừng coh rằng quan hệ của chúng ta thì sẽ mở cửa sau cho con, sau khi hoàn thành ba sẽ tự mình kiểm chứng, vừa hay có thể xem con có bao nhiêu bản lĩnh, nếu như làm không tốt, không chỉ mất mặt ở công ty con, cũng sẽ mất mặt ba, còn có con, Mạch Đinh.""Con nhất định sẽ cố gắng tốt nhất để chú không thất vọng" Mạch Đinh nói ra lời trong lòng, lần này đối với Mạch Đinh mà nói là cơ hội tốt, cậu muốn để chú An thấy, mình sẽ không làm con trai ưu tu của chú ấy thụt lùi, cậu muốn chứng minh bản thân.
"Đáp án của con đâu?"
An Tử Yến nhún nhún vai: "Con lúc nào làm ba mất mặt."
An Tấn vốn muốn trưng dáng vẻ nghiêm túc, vẫn là không nhịn được lộ ra nụ cười của ba ruột: "Đừng có mạnh miệng, quan hệ giữa chúng ta ba sẽ thông báo bên dưới giữ bí mật, công ty các con cũng vậy, ba không muốn bởi vì quan hệ của ba mà con nhận được chăm sóc, lúc đó Tố nhi cũng là sau khi tốt nghiệp tự mình tìm ra đường, ba không cho nó bất cứ trợ giúp nào."
"Không cần ba nhắc nhở, con chưa bao giờ nghĩ qua muốn nhận được bất cứ trợ giúp nào của ba, không có chuyện gì khác thì con đi đây."
"Đi làm chuyện của con đi."
Mạch Đinh cúi người: "Vậy chú An, con đi trước." Bình thường, ở họp mặt gia đình nhìn thấy chú An cũng đã khiến người ta kính sợ rồi, không ngờ tới chú An ở văn phòng, cảm giác nghiêm khác lại tăng lên gấp mấy lần. Mạch Đinh đứng trong thang máy, nắm chặt tay, tràn đầy ý chí: "Em nhất định phải hảo hảo cố gắng."
"Em vừa nãy có từ chối Chu Cường không."
"Anh đem chuyện này quên hết đi!!"
Nhìn thấy Mạch Đinh và An Tử Yến cùng nhau trở về, Phạm Thiếu Quân hỏi: "Mạch Đinh, lẽ nào cậu ở công ty bên kia bị mắng đến khóc, gọi điện kêu Yến đến cứu cậy về?"
"Tôi cũng không phải là con nít mấy tuổi!"
"Tên họ Đào kia có phải là đặc biệt khiến người ta ghét không." Liễu Vĩ cũng hỏi.
Đào phó tổng tuy rằng tính cách hơi có vấn đề, nhưng thế nào thì cũng là người của công ty nhà mình, hơn nữa nhìn bộ dạng ông ta cũng không phải là giả tình giả ý vuốt mông ngựa, Mạch Đinh khó tránh khỏi thiên vị: "Tôi cảm thấy cũng được."
"Cũng được? Cậu đi bên đó bị cửa thang máy kẹp trúng đầu hả."
"Mọi người đều là vì công việc thôi, An Tử Yến đi qua đàm phán một lúc, thái độ ông ta cũng mềm mỏng lại, hiện tại chắc sẽ không gây phiền phức cho bộ phận quan hệ xã hội chúng ta nữa." Mạch Đinh làm theo dặn dò của chú An không có nói ra chuyện gì khác.
"Quả nhiên vẫn là Yến ra mặt. Đúng rồi, qua bên đó có xảy ra chuyện gì không, giám đốc Chu mỗi lần qua một lúc thì sẽ tức giận lên đây tìm Yến."
"Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ." Mình nếu như đem chuyện Yến ghen nói ra, An Tử Yến sẽ không bỏ qua cho mình, aiz, chuyện không thể nói vẫn là có nhiều như vậy. Chu Cường lại tức giận nhào lên: "Tên tiểu tử An Tử Yến kia về chưa hả." Không đợi người khác trả lời, Chu Cường nhìn thấy An Tử Yến ở văn phòng, liền đi vào.
"Cậu..." Chu Cường vừa nói một từ, An Tử Yến đã cắt ngang: "Anh còn dám lên tìm tôi?"
"Tôi làm sao mà không dám, chỉ bởi vì chút chuyện nhàm chán đó, cậu nhìn xem cậu đã làm cái gì!!"
"Chuyện nhỏ nhàm chán?" An Tử Yến nghịch bút, nâng mắt nhìn Chu Cường: "Anh muốn để người của tôi đi ngủ với anh đây mà tính là chuyện nhỏ nhàm chán?"
"Người gì của cậu, sau khi tan ca còn có thể tính sao."
"Là tôi nói vẫn không đủ rõ hay là trong đầu anh chứa bụi mù?"
"Tiểu tử cậu càng lúc càng không nói đạo lý!!" sự chậm tiêu của Chu Cường về phương diện này có lúc thật khiến người ta bội phục. An Tử Yến không muốn phí lời với Chu Cường nữa: "Tôi còn có lúc càng không nói đạo lý."
Quan Châu ở bên ngoài vẫn luôn thông qua kính thủy tinh nhìn vào trong, lúc quan sát thấy ánh mắt của An Tử Yến, Quan Châu gõ cửa văn phòng: "Giám đốc Chu, lúc nãy vừa từ bộ phận kinh doanh lên, bên dưới xảy ra chút chuyện cần ngài đi xem xem." Chu Cường phát ra tiếng hừ từ mũi: "Chuyện này chưa xong đâu!"
"Thật hiếm thấy, tôi cũng có đồng cảm giác." Chu Cường không để ý nụ cười ý vị thâm trường của An Tử Yến, đẩy cửa rời đi, vừa đến bộ phận kinh doanh, không phát hiện ra chuyện gì kì lạ xảy ra, bây giờ trước tiên không quản thế nào, anh ta gọi Tào Thành Nghị: "Đào phó tổng bên công ty kia có chút phiền phức, tôi thấy sau này vẫn là cậu đi."
"Anh không phải nói do anh phụ trách sao?"
"Tôi đại khái trong thời gian ngắn không thể vào công ty đó." Chu Cường thấy Tào Thành Nghị vẫn còn muốn hỏi, lập tức bổ sung một câu: "Cái gì cũng đừng hỏi!" quá mất mặt, Chu Cường thật sự ngại nói ra nguyên nhân.
"Tôi đi cũng được thôi, lần này xem như anh nợ tôi một nhân tình, buổi tối mời tôi uống một ly?"
"Nếu đã là chuyện của công ty thì cũng là chuyện của cậu, làm sao có thể tính tôi nợ cậu nhân tình."
"Vậy anh tự mình đi."
"Được được, cậu đặt chỗ."
ݻ.