Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ Rơi

Chương 20



Lại nhớ đến bộ dạng hung hãn, ỷ mạnh hiếp yếu của người đàn bà lúc nãy, lửa giận trong anh lại cháy lên ngùn ngụt.

Vừa ngồi lên xe, Lâm Dật đã gọi ngay cho trợ lí, lập tức triệt tiêu Vân Thượng.

Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng anh chỉ muốn đe doạ chút thôi, ai ngờ lại làm thật. Cô khẽ run lên, người này đúng là một tay che trời, chỉ là ân oán của mấy đứa nhóc con thì có cần thiết phải làm lớn như vậy không.

Nhìn biểu hiện khiếp người trên mặt của Lâm Dật, những lời Điền Kỳ Kỳ vừa định nói ra mắc ngay ở cổ họng. Trong lòng cô ngơ ngẩn, anh làm như vậy là vì Điền Bảo Bảo sao? Chẳng lẽ anh phát giác ra được chuyện gì? Điền Kỳ Kỳ suy nghĩ lan man.

“Đi bệnh viện kiểm tra lại một chút đi.” Thật lâu sau, Lâm Dật mới mở miệng, phá hỏng bầu không khí im lìm chỉ có tiếng hít thở và tiếng ma sát của bánh xe.

“Không cần đâu chú Lâm, con không có việc gì đâu, chỉ trầy xước chút thôi, hai ngày sau là khỏi ấy mà.” Điền Kỳ Kỳ còn ngẩn ngơ, Điền Bảo Bảo đã lễ phép đáp. Khuôn mặt đang bị thương vì nói chuyện nên hơi đau, Điền Bảo Bảo cẩn thận mở miệng nói từng chữ.

Thấy Điền Kỳ Kỳ không có ý kiến gì, Lâm Dật liền bẻ lái sang hướng bệnh viện. Tuy rằng điều kiện về y tế của trường học Kinh Thánh rất tiến bộ, nhưng kiểm tra thêm một lần nữa thì anh mới yên tâm hoàn toàn.

“Bảo Bảo, chúng ta quay về Mỹ đi.” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Điền Kỳ Kỳ mới tìm lại được giọng nói của mình. Cô ôm lấy Điền Bảo Bảo, dùng sức hơi mạnh, cứ như là sợ mất đi đứa nhỏ này.

Hai ngày nay cô luôn lo lắng, bởi vì chuyện Lâm Dật xuất hiện. Hơn nữa mới vừa về Trung Quốc, Điền Bảo Bảo lại gặp chuyện như vậy, cô lại càng lo lắng dữ dội. Cho nên cô quyết định cách xa Lâm Dật càng xa càng tốt, như vậy cô sẽ an tâm hơn, không phải thấp thỏm lo âu như mấy ngày vừa qua.

“Con rất thích ở đây, không phải mẹ đã quyết định ở lại đây sao?” Điền Bảo Bảo không hiểu tại sao cô tự nhiên thay đổi quyết định.

“Chú Lâm, hay là do chú phát lương ít cho mẹ con vậy?” Điền Bảo Bảo nhìn lên kính chiếu hậu, quan sát vẻ mặt chuyên tâm lái xe Lâm Dật.

“Nếu vấn đề là tiền lương, tôi sẽ điều chỉnh lại phòng tài vụ. Thế nhưng vì chuyện bản thiết kế của ba, tôi đã thưởng thêm tiền cho cô rồi cơ mà.” Mới vừa nghe cô nói phải rời khỏi Trung Quốc, Lâm Dật có hơi chút chần chừ. Tuy rằng anh hiểu cô không nhiều, nhưng đối với tài năng thiên phú về thiết kế

của cô, anh biết rất rõ.

“Không, không phải vì cái này.” Điền Kỳ Kỳ khó xử

“Haizzz……” Cô thở dài, cuối cùng lại quyết định bỏ cái suy nghĩ về Mỹ đi. Thật ra nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ mà xuất ngoại, quay về Mỹ thì nhất định sẽ

rất khó khăn. Cô nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát cảnh Ninh Thành phồn hoa, màu sắc lung linh, rực rỡ, dòng người tấp nập. Từng đợt gió nhẹ lướt qua, trêu chọc tâm tình bất an của cô.

“Tới rồi, Bảo Bảo, để chú bế nhóc.”

Tới bệnh viện, Điền Kỳ Kỳ đang định chuẩn bị xếp hàng đăng kí thì bị Lâm Dật ngăn cản, nói anh có người quen ở đây, có thể trực tiếp vào khám. Điền Kỳ Kỳ cũng không từ chối, thân phận của anh như vậy thì làm chuyện gì cũng đều tính toán nhanh gọn lẹ. Huống hồ anh còn là cha của Điền Bảo Bảo, mấy chuyện này vốn dĩ anh nên làm hết.