Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 37: Nấu ăn dã ngoại



Không lo việc nhà không biết củi gạo mắc. Làm sao dùng 600 đồng để mua đủ một bữa cơm dã ngoại cho tất cả bạn học trong lớp, trở thành vấn đề đau đầu nhất đối với các lớp trưởng.

Trang Gia Minh muốn nhờ Thanh Mai giúp đỡ, kết quả cô lắc đầu liên tục: "Mình không hiểu, mình không biết, mình không biết."

Tất nhiên đây là lời nói dối. Nhưng Chi Chi ý thức được, không ở vị trí của họ bàn bạc, bản thân không phải trong ban cán bộ, phát biểu quá nhiều ý kiến, rất dễ tạo cho người ta ảo tưởng"Tham gia vào chính sự".

Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm dã ngoại, làm không tốt thì làm không tốt, coi như rèn luyện cho bọn họ.

Cho nên cô ngậm chặt miệng, lúc Trang Gia Minh hỏi cô có đồng ý cùng bọn họ ra ngoài mua đồ ăn hay không, cô lấy lý do chưa làm xong bài tập về nhà để từ chối.

Ninh Mân cùng Kỷ Khả Nhân bọn họ rất vui mừng, Quan Tri Chi chính là một"dân thường" , cái gì cũng để cho cô làm, giống như bọn họ cùng những người khác đều rất vô dụng.

Hàn Tông lén nói Trang Gia Minh: "Mình biết rõ Quan Tri Chi có thể làm được, nhưng danh không chính ngôn không thuận, cậu biết không, bọn họ hiện tại nói gì ‘ hậu cung không được tham gia vào chuyện chính sự ’."

"Nhàm chán." Trang Gia Minh không có nhận thúc quan lieu như vậy, nhướng lông mày lên nói, "Không hiểu chuyện, đương nhiên để mọi người nghe hiểu. Không phải Chi Chi, những người khác cũng giống vậy."

Hàn Tông nháy mắt: "Thật không biết xấu hổ, làm tổn hại đến uy tín của chúng ta."

Lớp học cũng có cấp bậc , lớp trường là người quản lý, đương nhiên phải có ranh giới rõ ràng tế nhị với người bị quản lý, bản thân là người trong cuộc, ban cán bộ sẽ bảo vệ quyền lợi của chính mình một cách vô thức.

Hiện tại mà nói, mặc dù biết Quan Tri chi có năng lực rất giỏi, nhưng cô không phải trong ban cán bộ, thậm chí cũng không phải đại diện của lớp, tổ trưởng, thậm chí là những nhân vật ngoài lề. Cho nên, trong khi bọn họ chịu thua, cũng gạt bỏ cô.

Trang Gia Minh không ngốc, cũng không muốn làm trái ý kiến với số đông, suy nghĩ một chút, hỏi riêng Chi Chi.

Chi Chi lần này chịu nói, lấy kinh nghiệm của mình nói thẳng ra, nhưng dặn dò: "Nói là anh tự mình nghĩ ra, đừng nhắc tới tên của em."

"Anh cảm thấy quan trong nhất là làm tốt được việc." Cậu không hiểu, "Như vậy có ý gì sao?"

Chi Chi nói: "Làm việc thật tốt rất quan trọng, làm cho người khác theo anh nhậ được lợi ích, cũng rất quan trọng."

Cậu giật mình, sau một lúc, nghiêm túc hỏi: "Em đồng ý làm lớp trưởng không?"

Chi Chi sợ hết hồn, rất nhanh hiểu lời nói của cậu: "Anh không phải muốn nói với thầy Lâm, nhường lại vị trí lớp trưởng cho em chứ?"

Trang Gia Minh đúng là có suy nghĩ này.

"Đồ ngốc, thành tích của anh tốt nhất, có năng lực để uy hiếp, dáng vẻ lại đẹp, đại diện gương mặt cho lớp một, anh cũng được, mọi người đồng ý nghe lời của anh, đây mới là yếu tố quan trọng làm lãnh đạo." Chi Chi vỗ lên bờ vai của cậu, "Không có ai thích hợp làm lớp trưởng hơn anh."

"Nhưng. . . . . ."

Chi Chi cắt đứt lời của cậu: "Hơn nữa em cũng không có hứng thú, Gia Minh, mục tiêu của em là thi tốt nghiệp trung học, không muốn quan tâm đến những chuyện khác."

Nửa năm qua, cô dùng hành động thực tế chứng minh mình coi trọng việc học tập đến mức nào, chuyện trong lớp so với việc thi tốt nghiệp trung học, dĩ nhiên cái sau quan trọng hơn. Trang Gia Minh chưa từng nghi ngờ, từ bỏ ý tưởng không đáng tin cậy: "Được rồi. Vậy chiều nay chúng ta đi ra ngoài, em có muốn mua gì không, anh mang cho em."

"Có cái gì ăn được thì mang cho em một ít, cái khác không cần."

"Được."

*

Trong buổi họp lớp chiều thứ năm, trong lớp chỗ ngồi trống một nửa. Trang Gia Minh không chỉ mang theo cán bộ lớp, còn chọn mấy nam sinh cao lớn đi theo, để thuận tiện khuân đồ.

Xung quanh Chi Chi không có người nào, một buổi chiều yên lặng tự học, giải ra vài baaif toán khó, tâm trạng rất tốt.

Ban đêm, các bạn học mua đồ ăn lần lượt trở về, lấy gạo, bát đũa dung một lần, đồ uống, bánh bích quy. . . . . ."Đồ nướng?" Bạn học sốt ruột hỏi.

Hàn Tông vén vạt áo lên, lau mồ hôi trên mặt: "Đừng nóng vội, lớp trưởng bọn còn đang tìm đồ thích hợp. mình nói con mẹ nó các cậu không biết đâu, thịt xiên quá đắt, bọn mình tính mua đồ về tự xiên thôi."

Các bạn học dùng thịt nướng như trò chơi công việc không có gì phiền lòng cả.

Vào lúc lớp tự học buổi tối, Trang Gia Minh bọn họ mới trở về. Cậu dùng sách giáo khoa để chắn, nhỏ giọng nói: "Mua xong rồi, gởi ở trong nhà thầy Lâm."

"Tự mình xiên?" Chi Chi hỏi.

Cậu gật đầu: " Thành phẩm quá mắc, dù sao chúng ta cũng nhiều người, tự mình làm cũng không có gì."

Chi Chi cười khúc khích, tốt bụng không chọc phá ảo tưởng tươi đẹp của cậu.

Thứ bảy rất nhanh đã đến.

Bảy giờ, cả lớp đến đông đủ, mọi người đều mặc đồng phục học sinh, nhận dạng đầy đủ. Thầy Lâm hướng dẫn nam sinh khuân đồ vào trong xe, sau đó yêu cầu mọi người xếp hàng trước cửa trường học.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng sẽ thấy xe buýt, bao gồm Chi Chi.

Tuy nhiên, sau khi thầy trưởng đoàn kiểm lại số lượng, nhét lá cờ vào tay Trang Gia Minh (cờ đại hội thể dục thể thao), nói với mọi người: "Đi theo thầy."

Đám học sinh giống như là vịt con mới nở, lắc lư đi theo sau mẹ. Đi qua đường cái, chờ đèn tín hiệu giao thông, vòng qua đường phố, mười lăm phút sau, mọi người quay trở lại.

"Chúng ta không phải đi sao?!"

Đoàn trưởng của bọn họ là thầy giáo vật lý, một chàng trai cao gầy: "Đi chơi, đương nhiên phải đi, nếu không thì sao?"

Các bạn học sinh: ". . . . . ." Chẳng lẽ không ngồi xe sao???

"Thân thể vốn là của cách mạng." Thầy Lâm mở cửa xe ra, cười híp mắt chạy qua bên cạnh bọn họ, "Các bạn học sinh cố gắng lên, thầy ở điểm đến chờ các em."

Mọi người nhìn thầy buộc tội.

Thầy Lâm sảng khoái tinh thần, phất tay một cái, đạp cần ga, thật nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Trang Gia Minh do dự một lát, hỏi thầy vật lý: "Thầy, đi đường cần mất thời gian bao lâu?"

"Hai tiếng thôi." Thầy tính toán, an ủi nói, "Yên tâm, không xa, vậy mọi người nói chuyện, ca hát thì đã đến."

Các học sinh ngây thơ tin vào chuyện hoang đường của thầy giáo, bắt đầu ríu rít nói chuyện.

Sau một tiếng, mặt trời dần lớn, cái nắng nóng như thiêu đốt trên mặt. Nói chuyện hồi lâu học sinh miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được hỏi: "Thầy, thật sự còn một giờ nữa là có thể tới chưa?"

"Có lẽ vậy." Thầy vật lý lòng tràn đầy niềm tin.

Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, nhịp sống hối hả của thành phố tan dần, cảnh xuân ở nông thôn đập vào mắt, rau cải đã nở hoa, một vài cây vàng nhảy nhót trên màu xanh rộng lớn, những đàn bướm trắng bay lượn.

Đám học sinh mệt mỏi cho rằng sắp tới điểm đến, lại nhìn thấy phong cảnh hiếm thấy thường ngày, không khỏi hưng phấn: "Chúng ta hát thôi."

Năm 2011, bài hát của ai được yêu thích nhất? Thật xin lỗi, chính là Chu Kiệt Luân. Năm ngoái anh ấy đã phát hành album 《 vượt thời đại 》, trong đó có bản nhạc cổ phong 《 Yên Hoa dịch lãnh》, được vô số người hát, ai cũng sẽ ngân nga đôi câu.

"Mưa rối rít, bạn cũ trong cỏ cây sâu, anh nghe thấy, em thủy chung một người, cổng thành loang lổ, chiếm lấy rễ cây già, phiến đá vang vọng chờ. . . . . ."

Ban đầu chỉ vài người hát, sau lại càng ngày cằng nhiều người gia nhập vào. Giọng hát của mọi người hoà quyện vào nhau, không tính là hoàn chỉnh, thỉnh thoảng cũng lạc điệu, nhưng tinh thần tràn đầy sức sống, vang dội, thu hút sự chú ý của mọi người, ngay khi nhìn thấy đồng phục học sinh, cười thầm.

—— chúng ta cũng từng trải qua tuổi trẻ.

Chi Chi ngước cổ lên, ánh nắng mặt trời lốm đốm xuyên qua tán cây, rơi trên gò má cô. Cô hạnh phúc nheo mắt lại, nghĩ thầm, thật tốt, thanh xuân.

Các bạn học sinh liên tiếp hát ba bài, rồi lo lắng: "Thầy, còn chưa tới sao?"

"Sắp đến rồi." Thầy vật lý điềm tĩnh như thường.

Sau một tiếng.

"Thầy, rốt cuộc còn bao lâu?" Ninh Mân cực kỳ mệt mỏi, thở hổn hển nói: "Chúng ta đi lúc bảy giờ, cũng sắp mười giờ rồi, đã nói chỉ có hai tiếng?"

"Ở ngay phía trước." Thầy giáo đưa tay chỉ hướng, thở dài nói, "Thể lực bọn trẻ bây giờ không tốt..., đi đường cũng không kiên trì nổi?"

Mọi người: ". . . . . ." Không có sức để châm chọc.

Mười một giờ kém năm, rốt cuộc bọn họ cũng đến được nơi cần đến. Thầy Lâm tựa vào ghế mây, không khách khí nói: "Quá chậm, cái này phải đến mấy giờ mới có thể ăn cơm?"

"Cái này không thể trách bọn em, thật sự rất xa!"

"Cho dù, bọn em đi tới được, lại không giống như thầy lái xe."

Thầy Lâm đang uống nước, cười híp mắt nói: "Các em là người trẻ tuổi, làm sao có thể so sánh cùng với thầy?"

Vừa đói vừa mệt lại khát, Trang Gia Minh không còn hơi sức để oán trách, tìm đồ ăn thức uống cho cả lớp, mở bao bì phân chia: "Mỗi người một chai nước suối, hai cái bánh bích quy, ăn trước lót dạ."

Không người nào có ý kiến.

Suy cho cũng vẫn là tuổi trẻ, cả đám học sinh ăn như hổ đói ăn xong điểm tâm, lập tức sống lại, bắt đầu làm việc theo tổ đã chia trước đó.

Trong lớp có học sinh đến từ nông thôn, sẽ nhóm lửa, xung phong nhận công việc nấu cơm dã ngoại. Đám người Ninh Mân, Kỷ Khả Nhân, Hàn Tông cầm cần câu, nóng lòng xách xô cùng vợt lưới, ra bờ sông câu cá.

Thầy Lâm liên tục không ngừng dặn dò: "Cẩn thận một chút, không sẽ rơi xuống sông đó."

"Vâng ạ ——" Tiếng cười như chuông bạc.

Chi Chi là một bà cô già, cũng không muốn ra bờ sông thả câu (có côn trùng), cũng không muốn đi hái quả dâu (sẽ rám đen), núp ở bên ngoài ngôi nhà cỏ tranh đắp đất, mượn dao chuẩn bị cắt thịt.

Trang Gia Minh bị cô gọi đi rửa khoai tây cùng cà.

"Rửa cho sạch, gọt vỏ, cắt miếng, sau đó bắt đầu xiên." Cô đối với việc để nam sinh làm việc nhà không đủ lòng tin, nói rất cẩn thận, "Nhìn em, cắt thành như vậy không dày cũng không mỏng, quá dày nướng không chín, quá mỏng dễ đứt."

Da đầu Trang Gia Minh căng lên, chưa bao giờ có cảm giác áp lực: "Anh thử một chút."

"Đừng vội, từ từ làm." Chi Chi khích lệ cậu, "Làm xấu tự anh ăn là được."

Trang Gia Minh: ". . . . . ."

Chi Chi bắt đầu cắt thịt, một thịt ba chỉ nướng lớn, sau khi nướng dầu mỡ chảy ra, sẽ không giống như thịt nạc săn lại, cũng sẽ không có quá nhiều dầu mỡ, tinh tuý của thịt heo chính là đây!

"Chi Chi, cái này cuốn như vậy phải không?" Vương Thi Di giơ thịt cuốn nấm kim châm trong tay hỏi, "Giống như rất dễ bị rớt ra."

"Dùng tăm cố định, đợi lát nữa xiên thành chuỗi có thể chia ra ăn, không còn kịp nữa." Chi Chi cũng không ngẩng đầu lên nói.

Vương Thi Di tiếp tục cố gắng.

Thầy Lâm từ trong bếp trở lại, một bên lắc đầu vừa nói: "Tuổi trẻ bây giờ, ngay cả lửa cũng không biết nhóm, đoán chừng bữa cơm hôm nay còn lâu. . . . . . Ngược lại các em làm cũng không tệ."

"Thầy có muốn làm chung hay không." Chi Chi kéo người đàn ông mạnh mẽ không chút do dự, "Giúp một tay, em đi đốt than."

Thầy Lâm đưa mắt nhìn, phát hiện Trang Gia Minh đang gọt khoai tây lồi lõm, buồn cười: "Lớp trưởng ở nhà cũng không nấu cơm à?"

Trang Gia Minh lúng túng gật gật đầu.

"Để cho thầy." Thầy Lâm nghĩa khí ra tay, "Em thay thầy đến bờ sông xem một chút, nói bọn họ cũng cẩn thận một chút, ngộ nhỡ té xuống không hay đâu."

Trang Gia Minh như trút được gánh nặng, nhanh để lại vị trí.

Chi Chi xuỵt cậu: "Không có tiền đồ, không chịu học, cơm cũng không làm, về sau khẳng định không có bạn gái."

"Được rồi." Lỗ tai cậu ửng đỏ, "Anh trở lại sẽ giúp em."

Chi Chi từ bi, bỏ qua cậu: "Được rồi, thuận tiện lấy bật lửa tới đây."

Cậu đáp lời, chạy đi như muốn trốn.