Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 57: Thiếu





Editor: Cò Lười

Trang Gia Minh xem lại những lá thư năm xưa, đã hơn mười hai giờ đêm. Nhưng cậu hoàn toàn không biết vì sao, thỉnh thoảng vì cách viết của cô nàng ngây thơ cùng với nhiều chỗ nói dối bị sơ hở mà phì cười.

Khép lại thư, cậu không thể ngừng suy nghĩ, Chi Chi lúc nhỏ sao đáng yêu như thế, bây giờ làm sao lại trưởng thành như vậy? Không phải nói trưởng thành không tốt, mà là cô trưởng thành quá nhanh, khiến anh cảm giác không biết phải thế nào.

Giống như bức thư tình ngày hôm qua, cậu cho rằng cô có tò mò hay không, cũng muốn biết cô có ghen hay không, ai mà biết tất cả đều không có, cô chỉ nói "cố mà trân trọng".

Cố mà trân trọng… Nghe không giống như là phản đối. Cho nên, có lẽ là cô không thích cậu, mà chỉ coi cậu là "anh Gia Minh", một người anh thân thiết, một người bạn lớn lên cùng nhau.

Nói không thất vọng là giả dối. Từ nhỏ đến lớn, nữ sinh thích Trang Gia Minh dùng hai bàn tay cũng đếm không hết, những bức thư tình nhận được đựng trong một cái túi tài liệu cũng không chứa đủ, còn chưa nói đến chocolate để trong ngăn kéo ngày Valentine, khi còn bé là Dove, trưởng thành là Ferrero.

Người nào đó còn ăn đến rất vui nữa đấy.

Nhưng có lẽ cũng bởi vì quá thân, nên cô mới không có cảm giác gì với anh.

Trang Gia Minh thở dài, đem tất cả các lá thư bỏ lại trong hộp bánh bích quy, để lại chỗ cũ. Cậu tắt đèn bàn, rồi lên giường ngủ.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào lên gối.

Cậu không có một chút buồn ngủ, trằn trọc suy nghĩ, cô ấy không thích mình,phải làm sao đây?

Cái vấn đề này quá khó, vô số lời giải cùng nhiều suy nghĩ không thể giải thích được. Trang Gia Minh mất ngủ một đêm, ngày hôm sau, lúc Hàn Tông hỏi cậu đáp án đề toán, chợt có chút nhạy cảm.

[ Hỏi cậu một cái vấn đề. Tôi có một người bạn, thích một cô gái, nhưng cô ấy không thích cậu ta, phải làm thế nào? ]

Lúc Hàn Tông nhìn thấy tin nhắn, đang dựa vào tủ lạnh uống cola, chợt nhìn thấy tin nhắn này, ngạc nhiên run tay, cả lon coca rớt xuống đất.

"Hàn Tông!" Mẹ Hàn Tông nổi giận.

"Gia Minh có chuyện tìm con!" Vừa nghe gọi tên, Hàn Tông hoảng sợ, nhanh chóng chạy trốn khỏi căn bếp lộn xộn, trốn vào trong phòng.

Sau đó ngón tay run rẩy trả lời: [Người anh em, cậu từng nghe qua chưa, cái gọi tôi có một người bạn, thật ra chính là mình!!! ]

Trang Gia Minh: [...... Không có, thật sự là một người bạn ]

Hàn Tông chạy vọt tới hỏi: [Người bạn nào? ]

[Một người bạn thời tiểu học, có người nhà làm cùng đơn vị với ba mình, sau đó chuyển đi rồi. Cụ thể là ai không thể nói cho cậu biết, cậu không biết thì thôi vậy. ]

Hàn Tông xem chuyện đó có thật, không khỏi nghi ngờ suy đoán của mình...... Cũng phải, đổi lại là người khác, người bạn kia hẳn là chính mình, nhưng đây là Trang Gia Minh!

Cậu ta lại thích một cô gái, sau đó đối phương lại không thích cậu ta? Không có khả năng!

[ Thật sự không phải cậu? Người anh em, cậu nói thật với mình đi, mình bảo đảm không nói ra ngoài.]

Trang Gia Minh rất nhanh hỏi ngược lại: [Cậu cảm thấy giống mình sao? ]

[...... Không giống ]

Hàn Tông cuối cùng bỏ đi sự nghi ngờ.

Trang Gia Minh rất cẩn thận, tiếp tục bịa chuyện: [ Mình cảm thấy cô ấy nếu không thích cậu ta, vậy thì quên đi, cậu thấy sao? ]

[ Tại sao phải quên? Bây giờ cô ấy không thích, không có nghĩa là sau này cũng không thích, còn chưa theo đuổi đã từ bỏ, thật không đàn ông rồi! ]

Một câu nói đánh thức người trong mơ.

Trang Gia Minh đột nhiên cảm thấy mình bị Chi Chi dắt đi lệch hướng, lúc nào cũng suy nghĩ đến những chuyện không đâu, thực tế thì hoàn toàn không cần phải lo lắng nhiều như vậy, thích thì nên theo đuổi, biết đâu được?

Nhưng...... [ không theo đuổi được thì phải làm sao? ]

Hàn Tông một cẩu độc thân suy nghĩ nghiêm túc một lúc,rồi đưa ra câu trả lời: [ Ở chân trời nơi nào không có cỏ thơm,đúng thời điểm thì nói ra thôi! Lại nói đó không phải là cậu? Vậy cậu cũng không cần quan tâm đến đúng không? ]

Trang Gia Minh bỏ ngoài tai những lời sau, lại hỏi: [Nhưng nếu tớ khuyên cậu ta theo đuổi có phải là không tốt hay không, làm trễ nãi việc học của họ thì phải làm sao? ]

Không hổ danh là lớp trưởng. Hàn Tông trong lòng lại trở nên dao động: [ Cậu chỉ là đưa ra đề xuất,có theo đuổi hay không là chuyện của cậu ta? Cũng không trách cậu được]

[ cũng phải ]

Trang Gia Minh trả lời qua loa.

Hàn Tông nhớ tới chuyện chính: [Đưa đáp án bài tập toán cho mình đi! ]

Trang Gia Minh: "......" Cả tối hôm qua cậu đều xem tin nhắn, bài tập còn chưa làm!

Nhưng cậu gian xảo trả lời: [Bài toán còn chưa giải, buổi tối sẽ đưa cho cậu ]

Hàn Tông ra dấu OK với vẻ mặt đồng ý.

Trang Gia Minh cất điện thoại xong, sau đó lật bài tập toán ra làm. Từ trước đến giờ lúc cậu học đều không suy nghĩ đến bất kỳ chuyện nào khác, mọi suy nghĩ vớ vẩn đều bị vứt bỏ bên ngoài, nhưng hôm nay cậu chỉ làm xong mấy câu trắc nghiệm, không ngờ lại bắt đầu không kiểm soát được.

Ngòi bút cứ xẹt qua xẹt lại những thứ vô nghĩa trên giấy nháp, trong đầu cậu đều là theo đuổi nữ sinh kia...... Phải thế nào để theo đuổi đây?

Cậu lại không dám hỏi Hàn Tông, nên chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

*

Trong khoảng thời gian này, bạn học Quan Tri Chi tâm tình lại rất tốt.

Cô cảm thấy sau khi vào lớp mười một, mình và Trang Gia Minh bỗng nhiên trở nên xa cách. Những lúc bận rộn, có thể cả ngày cũng không gặp mặt nhau. Cậu không có ở đây, sẽ không khó chịu khi gặp chuyện gì đó, có thể đem sự chú ý tập trung vào việc học tập.

Cô cũng làm rất tốt vai trò lớp trưởng: buổi sáng được chuyển làm lớp trưởng, lớp tự học, lớp phó và ban kỷ luật thay phiên nhau công việc,cuối cùng mỗi ngày kiểm tra việc đổ rác của ban lao động.

Toàn bộ đều đi vào quỹ đạo,thầy Lâm khen ngợi cô rất nhiều, các bạn học cũng rất tin tưởng cô. Trừ Trình Uyển Ý ra, cô đã kết bạn được với mấy người bạn mới, mọi người cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau ăn cơm, tình cảm rất tốt.

Không có những đối thủ kỳ quái, cuộc sống như thế thật tươi sáng.

Đầu tháng mười, "sự nghiệp" của cô cũng mở ra một đỉnh cao mới.

Hôm đó sau khi tan học, giáo viên Ngữ Văn vẫy tay gọi cô đến hành lang, hỏi: "QuanTri Chi, em có hứng thú với việc cạnh tranh làm phát thanh viên không?"

"Dạ?"

Đầu một buổi tối tự học, thì có hai mươi phút cho phát thanh. Thứ hai là nhờ ý kiến tư vấn, thứ ba là yêu cầu âm nhạc, thứ tư là khen thưởng văn học, thứ năm là tình hình của

chapter content