Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1768: Tôi vốn mặc kệ sự đời, sao có thể phân cao thấp với loài sâu loài kiến chứ?



Hai tên đàn ông vạm vỡ dường như mất cân bằng trong nháy mắt, ngã bịch xuống đất.

Đồng Yên Nhiên được cứu, vội vàng chạy đến phía sau Vương Nhất, nắm chặt áo anh.

Sau khi bị Đồng Kiệt lừa, tam quan của cô ta giống như sụp đổ hoàn toàn. Ngoài Vương Nhất, Đồng Yên Nhiên không tin bất kỳ ai cả.

“Vương Nhất! Cảm ơn anh!”

Đồng Yên Nhiên đứng phía sau, mặt đầy cảm kích.

Vương Nhất lắc đầu: “Không sao, chỉ là người này rất nguy hiểm.”

Nói xong, cô ta chỉ tay về phía Đồng Kiệt.

Đồng Yên Nhiên lập tức run rẩy cả người: “Anh muốn giết ông ấy ư?”

Vương Nhất thản nhiên nói: “Phải xem ông ta thức thời hay không.”

Ngay sau đó, trái tim Đồng Yên Nhiên lập tức thắt lại.

Mặc dù Đồng Kiệt lừa cô ta, cũng lợi dụng Đồng Yên Nhiên, nhưng dù sao ông ta cũng là ba ruột cô ta.

Thế nhưng, cô ta không nói gì, chỉ là, khóe miệng nhếch lên đầy đau khổ.

Nếu Đồng Kiệt không giết Vương Nhất, Vương Nhất lại giết ông ta, điều này rất hợp lý, cô ta không có tư cách gì nói cả.



Bên kia, sắc mặt Đồng Kiệt đã tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Vương Nhất.

“Xem ra, cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình, dám động vào người của tôi!”

Đồng Kiệt lạnh lùng lên tiếng, vô cùng tức giận.

Ánh mắt của Vương Nhất rơi lên người ông ta, anh đột nhiên cười khẽ: “Có phải ông cảm thấy, tôi giết Triệu Chi Thu thay ông, còn ông lại xuất hiện vào lúc này, có thể đục nước béo cò, không coi tôi ra gì đúng không?”

Đồng Kiệt cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi dám tỉnh lại vào lúc này, đương nhiên cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đều đứng về phía tôi.”

“Vậy ư?”

Vương Nhất mặt khinh bỉ, cười lạnh một tiếng.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi, chiêu này rất cao tay.

Thế nhưng, coi anh là kẻ yếu, nước đi này Đồng Kiệt đi sai rồi.

“Gia chủ, chào hỏi xong rồi thì thôi, để anh ta đi đi.”

Đúng lúc này, hiện trường vang lên một giọng nói.

“Hử?”

Đồng Kiệt nheo mắt, quay đầu lại, nhìn về phía người con riêng cuối cùng là Đồng Thiên Tường: “Anh nói gì?”

Ánh mắt của Vương Nhất cũng rơi lên người anh ta.

Đột nhiên bị Vương Nhất và Đồng Kiệt nhìn chằm chằm, Đồng Thiên Tường cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng anh ta vẫn cắn răng nói: “Gia chủ, anh ta không phải là người ông có thể động vào, giữ được nhà họ Đồng là được rồi, để anh ta đi đi.”

Anh ta có thiện ý và cũng để bảo vệ bản thân, nhưng trong mắt Đồng Kiệt lại xẹt qua tia giết người.

“Tên nhóc, tôi ngồi lại vị trí gia chủ, là thuận theo ý trời, cậu lại dám coi thường tôi?”

“Câm miệng cho tôi, đợi tôi giết xong tên nhóc này, sẽ xử lý anh sau!”

Đồng Thiên Tường lập tức run rẩy cả người, không nhịn được nhìn sang Vương Nhất, chỉ thấy trong mắt anh cũng xẹt qua tia giết người.

“Nhìn thấy rồi chứ, đây chính là gia chủ mà anh vẫn luôn trung thành đó. Không những vô tình, mà ngay đến cả con gái ruột cũng có thể lợi dụng, chứ đừng nói là anh!”

Đồng Thiên Tường nhếch miệng khổ sở, không nói câu gì nữa.

Lời của Vương Nhất cũng khơi dậy ham muốn giết người của Đồng Kiệt.

“Anh hiểu gì chứ? Đây là thủ đoạn của quyền vương, đùa bỡn các người trong bàn tay!”

“Một khi thành công thì thịt nát xương tan, từ xưa đến nay, chỉ có kẻ vô tình mới có thể làm được chuyện lớn.”

“Chuyện sai lầm nhất mà cả đời Đồng Kiệt tôi làm chính là sinh ra nhiều đứa con riêng như vậy. Còn chuyện đúng nhất mà tôi làm cũng là tự hào khi sinh được nhiều như thế!”

Đồng Kiệt giống như vua chúa, dõi mắt nhìn xuống mọi người.

Đồng Yên Nhiên và Đồng Thiên Tường đều không tin nổi, một Đồng Kiệt như vậy thật khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Đây mới là bộ mặt thật của ông ta.

Vương Nhất vẫn không sợ, thản nhiên nói: “Ông chỉ có hai người, là đối thủ của tôi như thế nào đây?”

Đồng Kiệt cười lạnh một tiếng: “Hai người cũng đủ giết được cậu rồi!”

“Lão Hồng!”

Một giây sau, ông ta hét lên.

Lão Hồng ở phía sau, giống như u linh, nhảy thẳng từ trên tầng hai xuống. Cả người giống như lá cây, phất phơ rơi xuống đất.

“Lão Hồng, ông…”

Nhìn thấy cảnh này, Đồng Yên Nhiên kinh ngạc, nói không nên lời.

Lão Hồng hóa ra lại mà cao thủ!

Chỉ thấy Đồng Kiệt cười lạnh một tiếng: “Không phải các người thật sự cho rằng, tôi đoạt quyền đều dựa vào đám con riêng các người đấy chứ?”

“Chuyện bên ngoài đương nhiên là dựa vào các người, nhưng đối với kẻ thù thật sự, lại do Lão Hồng xử lý gọn gàng!”

“Hồi còn trẻ, ông ấy từng là cao thủ trong Hiệp hội võ đạo, may mà được tôi cứu giúp, cho nên vẫn luôn đi theo tôi!”

Đồng Yên Nhiên mặt mày xám ngắt.

Mặc dù cô ta không hiểu võ đạo, nhưng cũng có thể nhìn ra, thực lực của Lão Hồng thâm sâu khó dò.

“Ha ha, Vương Nhất, bây giờ cậu vẫn cảm thấy tôi không giết nổi cậu chứ?”

Biểu cảm của Đồng Kiệt mang theo tia điên cuồng, lớn tiếng chất vấn.

Thế nhưng, Vương Nhất lại thờ ơ, không quan tâm, đột nhiên nhìn sang Đồng Thiên Tường.

“Đồng Thiên Tường, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

Anh thuận miệng hỏi.

Đồng Thiên Tường ngây người, sau đó mất tự nhiên lắc đầu: “Quên rồi, chắc là cũng rất lâu?”

“Đúng vậy, rất lâu rồi. Người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Có một vài ân oán, nên hóa giải thì hơn!”

Trên mặt Vương Nhất mang ý cười nhạt, đột nhiên hỏi: “Có hứng thú làm phụ tá của Đồng Yên Nhiên không? Cùng nhau xử lý nhà họ Đồng?”

Ầm!

Lời này vừa thốt ra, Đồng Thiên Tường chỉ cảm thấy máu nóng trong người mình sôi trào, mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau. Dưới tình huống này, Vương Nhất dám nói ra loại câu như vậy, chứng tỏ trước nay anh không coi Đồng Kiệt ra gì.

“Tôi bằng lòng.”

Anh ta không hề do dự đồng ý.

“Được, bây giờ anh chính là gia chủ thứ hai nhà họ Đồng, phụ tá của Đồng Yên Nhiên.”

Vẻ mặt của Đồng Kiệt lập tức trở nên u ám, biểu cảm dữ tợn.

“Các người… coi thường sự tồn tại của ta à?”

Ông ta hét lên một tiếng: “Lão Hồng, tôi thay đổi ý kiến rồi, giết hết tất cả đám người ở đây, trừ con gái tôi!”

“Rõ, gia chủ.”

Lão Hồng mặt không cảm xúc đi đến chỗ đám người Vương Nhất.

Nếu nhìn kỹ, mỗi bước ông ta đi, trên mặt đất đều sẽ xuất hiện một cái hố nhỏ.

Lãnh Nhan biểu cảm nghiêm túc, không ngờ Lão Hồng lại luyện được nội kình như vậy!

Thế nhưng, Vương Nhất vẫn rất điềm nhiên, không hề nhúc nhích.

“Lão Hồng ra tay, trước nay chưa từng thất bại, ngài Vương có thể cầm cự được không?”

Lúc này, trái tim của Đồng Yên Nhiên và Đồng Thiên Tường đập bình bịch, mặt vô cùng căng thẳng.

Nhưng đúng lúc này, Vương Nhất cuối cùng cũng cử động, sải bước lên phía trước.

Khẽ thở dài.

“Tôi vốn mặc kệ sự đời, sao có thể phân cao thấp với loài sâu loài kiến chứ.”

“Hừ, khoe khoang tỏ vẻ!”

Lão Hồng cười lạnh một tiếng, đấm mạnh vào trước mặt Vương Nhất.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Cú đấm này dùng hết sức, gió bốn phía nổi lên, nội kình cuộn trào mãnh liệt.

Lúc này, Vương Nhất chỉ tiện thể thò một tay ra, mở rộng năm ngón tay.

Bốp!

Một giây sau, cú đấm đầy nội lực của lão Hồng lại giống như Tụ Lý Càn Khôn, bị Vương Nhất tiện thể nắm trong lòng bàn tay.

“Gì cơ?”

“Không thể nào!”

Ngay sau đó, cho dù là Đồng Yên Nhiên, Đồng Thiên Tường, hay là Đồng Kiệt đều vô cùng kinh ngạc, nói không được nửa câu.

“Chỉ như vậy mà cũng xứng với hai chữ “võ đạo” ư?”

Vương Nhất đầy khinh bỉ, một giây sau, hai tay chợt giơ lên.

Bốp!

Lão Hồng bị va chạm mạnh, cả người văng ra ngoài, nặng nề đập vào bức tường vỡ nát.