Chàng Rể Đào Hoa

Chương 35



Anh không thể động vào người này, nếu không anh và ông Hoàng đều không thể ra khỏi Vạn Hưng!

Câu nói cuối cùng từ trong miệng quản lý nói ra giống như tảng đá nặng ngàn cân đập vào trong nước, lập tức gây ra sóng to gió lớn trong lòng mỗi người.

“Tấm thẻ đen mà Trần Hoàng Thiên lấy ra là loại thẻ gì mà có thể làm cho quản lý của Vạn Hưng nói ra những lời như vậy với Lâm Văn Báo?”

Lúc này, trong lòng mọi người đều xuất hiện nghi vấn.

“Là thẻ ngân hàng tượng trưng cho thân phận nào đó sao?”

Rất nhiều người đều suy đoán như vậy trong lòng.

“Mẹ nó!”

Lâm Văn Báo bị quản lý nói đến mức tức giận vô cùng, hai tay chống nạnh, tức muốn hộc máu quát về phía quản lý rời đi: “Vạn Hưng là cái thá gì, không phải chỉ là khách sạn thuộc tập đoàn Cửu Đỉnh thôi sao? Cho mày trâu bò. Dám mạnh miệng nói để cho ông Hoàng không ra khỏi Vạn Hưng được.”

“Hứ! Tao đây sẽ chờ, tao muốn xem xem, giám đốc của tụi mày tới thì sẽ đứng ở bên nào, rốt cuộc ai để ai không ra khỏi Vạn Hưng được!”

“Thật là tức chết tôi rồi!”

Lâm Văn Báo tức giận không thôi, chỉ vào Trần Hoàng Thiên, mặt dữ tợn nói: “Tao mặc kệ mày là ai, cũng mặc kệ trong thẻ của mày có mấy tỷ đô hay là mấy trăm tỷ đô, chỉ bằng lời nói lúc nãy của mày nếu trong chốc lát mà giám đốc của Vạn Hưng không dám ra mặt thay mày thì mày xem tao dạy dỗ mày như thế nào!”

Nói xong, anh ta còn chỉ toàn trường: “Còn có các người nữa, tiệc rượu hôm nay đừng mẹ nó muốn tiếp tục làm nữa!”

Dứt lời. Trần Hoàng Thiên lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

“Mày mẹ nó điên rồi, nhặt được ở đâu một cái thẻ hỏng mà dám kiêu ngạo cuồng vọng với anh Báo như vậy, mày muốn chết có phải không?”

“Còn để cho Vạn Hưng cấm ông Hoàng và anh Báo bước vào, mày cho rằng mày là ai, một thằng con rể phế vật tới cửa, có tư cách nói nói vậy sao?”

“Ghê tởm hơn chính là, anh ta còn hỏi giám đốc của Vạn Hưng có hợp lý hay không, anh ta cho rằng anh ta là ông chủ của Vạn Hưng đấy, màn giả vờ này cũng chưa tới bến, lát nữa xem anh ta chết như thế nào!”

“…”

Một đám đều chửi Trần Hoàng Thiên ầm lên.

Dương Chấn Kỷ càng sợ hãi, từ trong lời nói của Lâm Văn Báo không khó nghe ra, anh ta không chỉ muốn trừng trị Diệp Thành mà anh ta cũng muốn trừng trị những người liên quan.

Tưởng tượng như thế, ông ta cuống quít đi qua, lạnh giọng quát lớn với Trần Hoàng Thiên: “Tiệc rượu là tôi tổ chức, tôi muốn đóng sảnh nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu, cậu khoe khoang cái gì?”

“Còn để cho Vạn Hưng không cho ông Hoàng và anh Báo bước vào, cậu cho rằng cậu là ai, Vạn Hưng sẽ nghe một phế vật như cậu nói rồi đắc tội với công ty Hoàng Gia Entertainment mà tập đoàn Cửu Đỉnh không thể so được lại còn yếu hơn sao?”

“Cậu thật đúng là đồ xui xẻo, tự cậu muốn chết thì đừng hại chúng tôi được không?”

Ông ta thật sự bị chọc tức rồi. Vốn dĩ lui một chút thì không có việc gì rồi, kết quả Trần Hoàng Thiên nhảy ra khoe khoang, không những đắc tội với anh Báo, còn mạo phạm đến ông chủ Hoàng của anh Báo, có thể nói là chọc thủng trời, nếu là truyền tới tai ông Hoàng, không biết sẽ gây ra tai họa lớn thế nào.

Ông ta càng nghĩ càng sợ hãi, gần như là gào rống lên:

“Còn không quỳ xuống xin lỗi anh Báo!”

“Anh ta mới là người nên quỳ xuống mà không phải tôi.” Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói, Vạn Hưng luôn phục vụ cao cấp, bọn Lâm Văn Báo lại khoa tay múa chân ở Vạn Hưng, kiêu ngạo ương ngạnh, đuổi người này đi, đuổi người kia đi, uy hiếp đe dọa, đã vi phạm quy định của Vạn Hưng, nếu việc này truyền ra, Vạn Hưng và cả tập đoàn Cửu Đỉnh đều sẽ bị người cười nhạo.

Anh là người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh, gặp sự việc như thế này, cần phải quản những thứ không lành mạnh này, để cho các khách hàng đều biết không phải ai muốn đến gây chuyện ở Vạn Hưng là có thể đến!

“Cậu…!”

Dương Chấn Kỷ bị Trần Hoàng Thiên nói đến nghẹn suýt chút nữa thì hôn mê.

Lâm Văn Báo càng tức giận, sờ tới thắt lưng, một khẩu Desert Eagle trực tiếp chỉ về phía Trần Hoàng Thiên, anh ta giận dữ hét: “Có tin ông đây bắn một phát chết mày không!”

“Mẹ ơi!”

Đại bàng sa mạc cũng lấy ra rồi, làm cho những người ở đây sợ hãi, một đám e sợ tránh còn không kịp lùi sang hai bên.

Môi nhỏ gợi cảm của Dương Ninh Vân bị dọa đến trắng bệch, thân thể mềm mại run bần bật, nắm chặt nắm tay nhỏ đấm Trần Hoàng Thiên một cái, hận sắt không thành thép nói: “Sống thật tốt không được à, sao cứ một hai phải tìm chết, còn không mau xin lỗi anh Báo!”

“Bà xã đừng sợ, anh cá là anh ta không dám nổ súng.” Khoé miệng Trần Hoàng Thiên nhếch lên, tràn ngập tự tin.

Dương Ninh Vân trực tiếp bị anh chọc tức không nói nên lời.

Anh lấy mạng đánh cược đấy à!

“Ha ha ha!!!”

Lâm Giang đột nhiên cười to, nhảy ra: “Mày mẹ nó một cái mạng tiện mà thôi, sao anh Báo không dám nổ súng, ở trong mắt anh Báo thì đánh chết một phế vật như mày còn dễ hơn dẫm chết một con con kiến!”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Lâm Văn Báo, cười hắc hắc nói: “Đúng không anh Báo?”

“Cút qua một bên đi!”

Lâm Văn Báo quát một tiếng, làm cho Lâm Giang sợ tới mức lập tức rụt cổ lại, cũng không dám thở mạnh một cái.

“Thằng nhóc mày có loại (không biết loại gì).” Lâm Văn Báo vẫn để khẩu súng bên hông, cắn răng giận dữ nói: “Vì là ở Vạn Hưng, tao không muốn gây phiền toái cho tổng bộ công ty Hoàng Gia. Nếu không tao mẹ nó tuyệt đối sẽ một phát bắn chết mày!”

Phù!

Dương Ninh Vân thở ra một hơi.

Người ở đây đều sợ ngây người.

Thật sự là tên phế vật này đánh cược thắng?

“Nhưng mà mày mẹ nó chờ đấy!” Lâm Văn Báo bỏ xuống một câu tàn nhẫn: “Một lát nữa tổng giám đốc Vạn Hưng đến đây, nếu anh ta không dám đứng về phía mày thì xem tao khiến mày chết như thế nào!”

Lúc này, ở văn phòng tổng giám đốc.

Quản lý cầm một tấm thẻ đen, vô cùng lo lắng vọt vào.

“Giám đốc. Không hay rồi, có khách quý cầm thẻ đen tối cao, gây chuyện với Lâm Văn Báo, tuyên bố muốn Vạn Hưng đuổi ông Hoàng và anh Báo ra ngoài, từ giờ nghiêm cấm hai người bọn họ bước vào!”

Dứt lời, cô ta đưa tấm thẻ đen cho tổng giám đốc Triệu Phương.

Anh ta cầm tấm thẻ đen, vừa thấy hai mặt thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

“Không tốt, phía trước là một cái đầu rồng mà không phải chín con rồng. Đây là thẻ đen tối cao của tập đoàn Cửu Đỉnh chế tạo riêng cho con cháu nhà họ Trần!”

Nói đến đây, anh ta vội vàng hỏi: “Người cầm thẻ có phải họ Trần hay không?”

“Vâng, hình như tên Trần Hoàng Thiên.” Quản lý nói.

“Có đánh nhau hay chưa?” Triệu Phương hỏi tiếp.

“Không có, tôi cảnh cáo Lâm Văn Báo không thể ra tay với người cầm thẻ.”

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Phương nhẹ nhàng thở ra, lập tức móc di động ra, bấm một chuỗi số, điện thoại vang lên vài tiếng đã kết nối.

“Tổng giám đốc Phương, vừa mới có người tên là Trần Hoàng Thiên đưa ra thẻ đen tối cao, trước mặt Lâm Văn Báo tuyên bố muốn đuổi Hoàng Thiên Tuấn ra khỏi Vạn Hưng. Từ nay cấm hai người bọn họ bước vào. Hôm nay lại là sinh nhật năm mươi tuổi của Hoàng Thiên Tuấn, tổ chức lớn ở Vạn Hưng, tôi không biết có nên chấp hành yêu cầu của người cầm thẻ hay không, dù sao cũng là người của Hoàng Gia Entertainment, chuyện rất quan trọng, mong rằng Tổng giám đốc Phương liên hệ với tổng bộ cho tôi một chỉ thị.”

“Tôi sẽ liên hệ tổng bộ, anh lập tức dẫn người bảo vệ Trần Hoàng Thiên tuyệt đối an toàn, nếu anh ta có sơ xuất gì, anh sẽ xong rồi, khi có câu trả lời tôi sẽ lập tức thông báo cho anh!” Phương Thanh Vân nghiêm khắc nói.

“Vâng! Tôi lập tức dẫn người đến bảo vệ Trần Hoàng Thiên tuyệt đối an toàn!”

Tít tít…

Triệu Phương cúp điện thoại, lập tức gọi cho một số điện thoại khác: “Toàn bộ người bộ phận bảo vệ lập tức theo tôi đến sảnh Vạn Thọ!”

Lúc này, trong một biệt thự xa hoa ở khu biệt thự Ngự Long Loan.

Phương Thanh Vân vốn dĩ đang vừa ngâm bồn tắm, vừa xem tạp chí, rất là thảnh thơi, kết quả nhận được một cuộc điện thoại như vậy khiến cho cô ấy sợ tới mức ném tạp chí sang một bên, lập tức gọi điện cho ông của Trần Hoàng Thiên chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh.

Rất nhanh, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói uy nghiêm của người già: “Chuyện gì?”

“Chủ tịch, cậu ba vừa mới dính dáng đến tổng giám đốc Hoàng của chi nhánh phía Đông của công ty Hoàng Gia Entertainment ở Vạn Hưng, tuyên bố muốn đuổi tổng giám đốc Hoàng ra khỏi Vạn Hưng, từ nay cấm bước vào, việc này quá lớn, tôi không thể quyết định, mong rằng chủ tịch cho tôi chỉ thị!” Phương Thanh Vân như là một hơi nói ra.

Đối phương trầm mặc mấy giây.

Rồi sau đó cười ha hả: “Thằng nhóc này, tính tình thật đúng là kiêu ngạo. Dám chọc cả tổ ong vò vẽ, còn may giám định DNA là ông cháu ruột, nếu không nó nhất định phải chết.”

“Vậy nên làm gì bây giờ chủ tịch?” Phương Thanh Vân vội vàng hỏi.

Đối phương trả lời cô ấy mấy chữ thì cúp điện thoại.

“Tất cả làm theo ý của thằng nhóc kia đi.”

Phương Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra.

“Xem ra ông ngoại của cậu ba rất là trâu bò!”

Nghĩ như vậy xong, cô ấy gọi điện thoại cho Triệu Phương, cho anh ta lời đáp:

“Tất cả làm theo ý của Trần Hoàng Thiên!”

Sảnh Vạn Thọ.

“Mọi người nói xem, lát nữa tổng giám đốc của Vạn Hưng đến đây sẽ đứng về phía ai?”

“Còn nói gì nữa, nhất định là đứng về phía anh Báo rồi.”

“Anh ta chỉ là một thằng con rể ở rể, nào có mặt mũi lớn như ông Hoàng và anh Báo chứ, sao Vạn Hưng có thể đứng về phía anh ta.”

“…”

Mấy trăm khách khứa thấp giọng nói nhỏ.

“Cậu Vương, anh cảm thấy Vạn Hưng sẽ đứng về phía anh ta sao?” Dương Chí Văn nhẹ giọng hỏi.

“Đứng về phía nó?” Vương Minh cười lạnh: “Nói thật với cậu, tập đoàn Cửu Đỉnh tuy rằng tài sản hùng hậu hơn so với Hoàng Gia Entertainment, nhưng so sánh thế lực thì Hoàng Gia Entertainment tuyệt đối nghiền ép tập đoàn Cửu Đỉnh, nghe nói ông chủ lớn phía sau màn của Hoàng Gia Entertainment là một ông lớn rất là trâu bò, nếu không sao công ty Hoàng Gia Entertainment có thể mở chi nhánh khắp các tỉnh thành lớn trên cả nước?”

Dương Chí Văn nghe vậy lập tức vui vẻ nói: “Nói như vậy, phế vật Trần Hoàng Thiên kia chết chắc rồi?”

“Có chết hay không thì không biết, nhưng tôi dám cam đoan trăm phần trăm, tuyệt đối đêm nay thằng đó sẽ nằm mà rời khỏi Vạn Hưng.” Vẻ mặt Vương Minh chắc chắn.

“Vậy thật tốt quá!” Dương Chí Văn vui vẻ đến hỏng rồi: “Nếu như thằng đó bị đánh cho tàn phế, không thể tự gánh vác cuộc sống, mợ hai của tôi tuyệt đối sẽ để Dương Ninh Vân ly hôn với nó, đến lúc đó Dương Ninh Vân sẽ trở thành người độc thân rồi.”

Vương Minh gật đầu, khóe miệng hiện lên tươi cười đắc ý.

Đúng lúc này, một tiếng la đột ngột vang lên.

“Mọi người xem! Hình như là tổng giám đốc của Vạn Hưng mang theo hơn trăm bảo vệ vào đây!”