Chàng Rể Quyền Thế

Chương 27



Ngô Kim Hồ trợn mắt, lão già này thật sự không biết thân phận thật của cậu chủ hay sao? Cậu chủ đã bảo tên phế vật Lý Đông Lưu này phá sản thì không lẽ còn giả được sao? Nhưng Ngô Kim Hồ lúc này không dám tiết lộ thân phận của Bùi Nguyên Minh, anh ta nắm lấy cổ của Lý Đông Lưu, lạnh lùng hỏi: “Mày tự nói ra đi, nếu mày dám nói một câu lừa tao mà để tao biết được, thì cứ một từ dối trá, tao chặt một ngón tay của mày.”

“Nói… nói… tôi nói.” Lý Đông Lưu hình như đái cả ra quần rồi: “Anh Hổ, anh Hổ, em không phải cố ý đâu, đúng là em phá sản rồi. Nhưng tiền của anh, em nhất định sẽ trả lại cho anh, nhất định đấy.”

“Được, mày nói đấy nhé, cho mày thời gian 3 ngày. Nếu sau 3 ngày mà 175 tỷ của tao không về lại tay tao thì tao sẽ chặt chân mày.” Ngô Kim Hồ cười lạnh, rồi lấy hết sức tát thêm cho Lý Đông Lưu một phát, quát: “Cút.”

Mấy tên đàn em ồn ào một chút rồi tất cả đều rời khỏi nhà họ Trịnh. Những người nhìn thấy Ngô Kim Hồ lúc này đều cố để chạy nhanh hơn một chút, nếu thật sự không phải có nhiều người chứng kiến như vậy thì anh ta thật sự đã đánh chết Lý Đông Lưu rồi.

“Ngô Kim Hổ…” Đợi đến khi Ngô Kim Hồ đi mất thì Lý Đông Lưu mới run rẩy đứng dậy, khu mặt đầy vẻ oán hận. . ||||| Truyện đề cử: Vợ Boss Là Thần Y |||||

Mấy người nhà họ Trịnh nhìn nhau rồi đột nhiên có người lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn anh Hổ đã biết chuyện Lý Đông Lưu phá sản từ lâu nhưng hôm nay mới đến để xử lý anh ta.”

“Đúng rồi, mọi chuyện chính là như thế. Tôi còn tưởng tên Bùi Nguyên Minh kia có gì ghê gớm nữa chứ. Chẳng qua là anh ta ăn may, anh ta chỉ vô tình xuất hiện lúc anh Hồ xử lý Lý Đông Lưu.”

“Rác rười vẫn chỉ là rác rười, tôi lại còn tưởng cá chép được hóa rồng đấy cơ.”

“Tôi còn tưởng thằng đó là tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị nữa.”

“Tôi nói rồi mà mấy người nghĩ nhiều rồi, một thằng con rể ăn bám nhà vợ đi lau giày cho giám đốc người ta thì người ta còn chê tay bẩn đấy.”

Rất nhiều người đều hiểu, thực ra Ngô Kim Hổ vì chuyện anh ta phải bồi thường tiền nên mới ra tay đánh Lý Đông Lưu mạnh như thế, vậy mà nhiều người còn tưởng anh ta đang thay Bùi Nguyên Minh trút giận.

“Giám đốc Lưu này, anh giải thích một chút nhỉ? Tôi vừa nhờ người đi điều những cổ phiếu này của anh hoàn toàn không bán được ra tiền.” tra

Lúc này, ông cụ Trịnh vừa cúp điện thoại và bước ra ngoài, cầm một tập cổ phiếu trong tay đập vào mặt Lý Đông Lưu, vẻ mặt lạnh lùng đến tột độ.

Ông cụ Trịnh còn tưởng rằng 350 tỷ tiền lưu động đã đến tay rồi, nhưng không ngờ câu nói đó của Ngô Kim Hồ đã nhắc nhở ông ra. Ông lập tức cho người đi điều tra thì mới biết được chân tướng mọi chuyện.

Lúc này, nỗi hận trong lòng ông cụ Trịnh dành cho Lý Đông Lưu đã lên đến cực điểm. Suốt cả đời, ông cụ Trịnh là người sĩ diện, vậy mà ông lại chọn một thằng phế vật đã phá sản như Lý Đông Lưu để nhờ giúp đỡ, chuyện này làm ông có biết để mặt mũi ở đâu nữa.

Lý Đông Lưu lau máu trên mặt rồi bắt đầu chửi mắng: “Ông già, ông đừng quên mất, tôi là người của Công ty Đầu tư Bùi thị, kể cả tôi phá sản rồi thì tôi cũng có thể làm lại mọi thứ từ đầu, đây cũng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều thôi.”

Lý Đông Lưu vừa nói câu đó ra thì ông cụ Trịnh nhíu mày, Lý Đông Lưu đang uy hiếp ông.

Đứng đằng sau Công ty Đầu tư Bùi thị là gia đình nhà họ Bùi, là gia đình lớn nhất ở Đà Nẵng. Những gia đình danh gia vọng tộc khác cũng không dám đắc tội với gia đình họ, một con chó của nhà họ Bùi ở bên ngoài cũng có thể có quyền hơn một người bình thường.

Lý Đông Lưu có chỗ dựa như thể thì việc làm lại từ đầu không có gì là quá khó.

Đương nhiên, ông cụ Trịnh không biết chuyện Lý Đông Lưu đã bị Công ty Đầu tư Bùi thị đuổi ra ngoài, nếu không thì lời nói của anh ta cũng dám không kiêng dè như thế.

“Nếu chuyện đã như thế, thì cứ đợi đến khi 350 tỷ này biến thành tiền thật thì gia đình nhà họ Trịnh chúng tôi lại suy nghĩ đến chuyện hôn sự kia” Ông cụ Trịnh nhìn Lý Đông Lưu một cái rồi phủi tay rời đi.

“Hứ, hóa ra chỉ là một con quỷ nghèo mà cũng đến nhà họ Trịnh chúng ta giả vờ giả vịt.”

“Chả trách Ngô Kim Hồ lại đánh anh ta như thế, ông đây cũng muốn đánh nữa là.”

“Được rồi, dù gì anh ta cũng là một con chó của nhà họ Bùi, chúng ta không dây vào được đâu…”

Lúc trước mấy người nhà họ Trịnh còn một hai gọi anh ta là người nhà họ Trịnh vậy mà bây giờ lại lên giọng trào phúng, khóe mắt Lý Đông Lưu giật lên liên hồi.

Rồi anh ta lại nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương xinh đẹp đang đứng cách đó không xa, Lý Đông Lưu lấy hết can đảm, trong lúc mọi người không để ý, anh ta cầm lấy con dao tây trên bàn, xông vào trong đám người, tóm lấy Trịnh Tuyết Dương. Con dao kề ngay vào cổ họng của cô.
— QUẢNG CÁO —