Chỉ Cần Gió Biết

Chương 38



Lâm Vãn chui vào ổ chăn, lát sau thì Trần Tích gửi tin nhắn tới, anh vừa về tới nhà: 

【Ngủ ngon nhé bạn gái.】

【Ai là bạn gái anh? 】

【Sao, lật mặt không nhận người à?】

【Anh có tỏ tình đâu.】

Thôi được rồi, anh cũng chưa tỏ tình chính thức với cô.

Trong biệt thự, Trần Tích ngồi trên sô pha, khẽ mỉm cười.

Anh không còn cô đơn như ngày xưa nữa.

Sáng hôm sau, Lâm Vãn đang ngủ ngon thì bị Dương Quyên gọi dậy.

“Tiểu Vãn, mau dậy đi, sắp trưa rồi đấy mà còn ngủ hả? Con lớn tướng rồi đấy.” 

“Mặt trời lên cao là việc của mặt trời, liên quan gì tới con đâu.” Lâm Vãn trở người, lấy chăn che đầu lại.

“Đừng nói nhảm nữa, dậy nhanh cho mẹ.” Dương Quyên đứng ngoài cửa không hề nhún nhường.

“Ôi mẹ ơi, hôm nay không phải đi chúc Tết mà, dậy sớm làm gì chứ?” Lâm Vãn vẫn còn ngái ngủ, cô ngồi dậy, ai oán đi ra sô pha ngồi.

Dương Quyên bối rối bảo: “Đi rửa mặt rửa mũi đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Mới sáng sớm mà mẹ vội vàng gì thế?” Lâm Vãn tỉnh ngủ, thấy hôm nay mẹ cô hơi lạ.

“Không phải hôm qua Trần Tích bảo ở lại Lật Thành mấy ngày à? Thằng bé ăn Tết một mình, con gọi bảo nó sang đây ăn cơm đi.”

Hóa ra là thế.

“Con không gọi đâu, mẹ nhiệt tình thế.” Lâm Vãn nhớ lại chuyện tối qua, cô xấu hổ không thôi, kiên quyết không gọi cho anh.

Dương Quyên thấy cô không chịu, và cầm điện thoại của cô, dụ mãi Lâm Vãn mới mở khóa, gọi cho Trần Tích.

“Alo? Trần Tích, mẹ em muốn nói chuyện với anh đấy.” Lâm Vãn bất lực, nói xong, cô đưa điện thoại cho mẹ.

Dương Quyên cầm điện thoại, vừa nãy giọng bà oang oang, giờ lại dịu dàng bảo: “Trần Tích hả, cô là mẹ Lâm Vãn đây, ờm, là thế này, cô nghĩ cháu ăn Tết ở đây cũng không có người thân, hay là trưa nay tới nhà cô ăn nhé?”

Trần Tích sững sờ vài giây rồi lễ phép trả lời: “Dạ vâng được ạ, cháu tới ngay đây, cảm ơn cô ạ.”

Thấy mẹ mình cúp máy, Lâm Vãn ai oán: “Ôi mẹ ơi, mẹ sốt ruột thế, có phải con ế đâu.”

“Năm nay con 27 tuổi rồi, bỏ 4 lấy 5 cũng tính là 30 tuổi, con không vội hả? Tới lúc đấy á, mẹ chính là kiểu hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp rồi, con đấy, chẳng để mẹ bớt lo tí nào.” Dương Quyên vừa nói vừa cầm túi ra chợ mua đồ ăn.

Hơn 1 tiếng sau, Trần Tích cầm túi lớn túi bé tới nhà cô.

Lúc anh đến, Lâm Vãn ra mở cửa, ánh mắt hai người chạm nhau, cô hơi xấu hổ, mà anh lại dịu dàng nhìn cô, không khí rất vi diệu.

“Trần Tích đến rồi hả, sao lại mang nhiều quà thế.” Dương Quyên vừa trách Lâm Vãn vừa nhận túi quà từ tay Trần Tích: “Tiểu Vãn, con làm gì đấy, nhà ta có khách mà không tiếp đi à?”

Dương Quyên đặt trái cây và đồ ăn vặt lên bàn: “Ba Lâm Vãn đi mua rượu rồi, cái ông này lề mề ghê, mãi vẫn chưa về, cháu ngồi chơi đi nhé.”

Dứt lời, bà lại vào bếp nấu bữa trưa.

Trần Tích và Lâm Vãn xem TV ngoài phòng khách, hai người ngồi cách nhau mấy mét.

Một lát sau, Lâm Vãn ngượng ngùng, chạy vào bếp phụ mẹ một tay.

Nhưng mà mấy phút sau mẹ lại đuổi cô ra ngoài.

Thế nên Lâm Vãn lại hậm hực ngồi xuống.

Cô thấy người bên cạnh nhích lại gần mình, thì thầm bảo: “Anh không ngờ lại ra mắt ba mẹ nhanh thế.”

Anh còn đắc ý cười tươi rói.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Từ lúc anh tới, mặt Lâm Vãn đỏ tới tận mang tai, nghe anh nói thế, mặt cô lại càng đỏ hơn, quay sang lườm anh một cái, không ngờ anh lại càng cười tươi hơn.

Lâm Vãn vẫn chưa hết giận, véo tay anh một cái, Trần Tích xin tha mới thôi.

Lâm Chí Cương về nhà, Trần Tích nhìn thấy ông, lễ phép đứng dậy: “Cháu chào chú ạ.”

“Trần Tích tới đấy à, mau ngồi đi, đừng khách sáo.” Lâm Chí Cương đặt bình rượu xuống, nhiệt tình nói.

Vừa nãy Trần Tích còn vênh váo đắc ý, bây giờ lại cung kính lễ phép với ba cô, Lâm Vãn thấy buồn cười, nảy ra một ý xấu.

“Ba em thích chơi cờ lắm, nhưng mà em lại không biết chơi, thế nên ba em cứ tiếc mãi, hay là anh chơi cờ với ba em đi.” Lâm Vãn giả vờ nghiêm túc, nói.

Trần Tích không nghĩ nhiều, thoải mái nhận lời.

Lâm Chí Cương thích chơi cờ thật nhưng chơi không giỏi, mỗi bước đi phải suy nghĩ mấy phút, lại còn cố chấp không chịu nhận thua, giống y như trẻ con làm người ta sốt ruột gần chết, thế nên Lâm Vãn mới không chơi với ông.

Một lúc sau, Lâm Vãn thấy ánh mắt cầu cứu của Trần Tích nhìn mình.

“Ôi bước này đi sai rồi, để chú đi lại.”

“Ơ sao chú lại không tính ra được nhỉ, cháu đợi chút nhé.”

“Đợi tí đợi tí, chú phải nghĩ thêm đã.”

Trần Tích: “…”

Lâm Vãn vui vẻ nhìn Trần Tích gặp họa.

Nhưng mà Trần Tích là người kiên nhẫn, hai người chơi 3 ván, anh thắng một ván.

Lâm Vãn không cần nghĩ cũng đoán được tại sao anh lại thua. Từ bé Trần Tích là thần đồng trong mắt người khác, hôm nay anh lại cố ý để thua 2 ván, mà còn không dám nhanh thua, phải giãy giụa một lúc, đúng là làm khổ anh mà.

Lâm Vãn thấy sắp tới giờ cơm, cô mềm lòng, nói với ba Lâm: “Ba ơi, sao ông bà nội vẫn chưa tới ạ, hay là con với Trần Tích xuống lầu đón ông bà nhé, ba vào bếp phụ mẹ nha.”

“À, được.” Lâm Chí Cương nhìn đôi bạn trẻ, đồng ý ngay.

Ra ngoài cửa, Trần Tích thở phào một hơi: “Lâm Vãn, em cố ý đúng không?”

“Đúng đấy thì sao, ai bảo anh nói lung tung?” Lâm Vãn khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo đáp.

“Thôi mà, anh sai rồi, em tha lỗi cho anh được không?” Trần Tích cúi đầu, nói.

Bấy giờ cô mới vừa lòng, cười tươi như trẻ con, Trần Tích ngẩn ngơ nhìn cô.

Lâu lắm rồi mới thấy cô cười thế này.

Lúc nào ở trước mặt anh cô đều dè dặt cẩn thận, kiềm chế bản thân mình, lại không biết dáng vẻ tự do thoải mái của cô làm anh say mê thế nào.

Ông bà nội Lâm Vãn sống cùng một khu nhà nhưng khác tầng, ông bà đã già, không đi lại nhanh nhẹn được, nhà ở tầng 2, còn nhà Lâm Vãn ở tầng 10.

Lâm Vãn tới nhà ông bà, bà nội ra mở cửa, nhìn Lâm Vãn rồi nhìn Trần Tích đứng cạnh, bà đánh giá từ trên xuống dưới, cực kì hài lòng, mà ông nội Lâm Vãn lại không biết nói gì, trước mặt tụi trẻ, tay chân luống cuống không tự nhiên.

Trần Tích thấy thế, anh chủ động chào ông bà trước, miệng lưỡi ngon ngọt gọi ông nội, chờ ông bà nội thu dọn xong, anh đỡ ông nội, còn Lâm Vãn đỡ bà nội lên tầng 10.

Đôi vợ chồng già nói vài câu với Trần Tích.

Ví dụ như hỏi anh bao nhiêu tuổi, nhà có bao nhiêu người, cha mẹ thế nào, giờ đang làm gì, lương lậu thế nào, giống như điều tra hộ khẩu, Lâm Vãn toát mồ hôi, sợ anh buồn, định giải vây cho anh nhưng Trần Tích vẫn mỉm cười lễ phép trả lời.

Lâm Vãn đứng một bên nhìn Trần Tích, tuy bề ngoài anh là kiểu người khó gần nhưng thật ra lại rất dịu dàng.

Người đẹp trai ưu tú lại chu đáo thế này cũng chẳng có mấy người, thảo nào mẹ cô lại tích cực thế.

Tới giờ cơm trưa, Lâm Vãn nhìn bàn ăn bao nhiêu món, bấy giờ cô mới hiểu, món nào là sở trường của mẹ cô thì hôm nay bà nấu hết.

Lúc đầu cô còn tưởng Trần Tích sẽ xấu hổ, không ngờ anh lại thoải mái vui vẻ nói chuyện với mọi người, bữa cơm hòa thuận đầy ắp tiếng cười.

Ăn cơm xong, ánh nắng bên ngoài dịu dàng ấm áp, Lâm Vãn và Trần Tích ra ngoài chơi.

“Lâu lắm không về trường cũ, em có muốn đi không?” Anh đề nghị.

Lâm Vãn do dự hỏi: “Trường cấp 1 hay là cấp 3?”

“Cả hai nhé?”

“Được.”

Lâm Vãn không thích tới trường tiểu học lắm, từ lúc tốt nghiệp cô không tới đây nữa, toàn là những kí ức chẳng tốt đẹp gì, những điều tốt đẹp chỉ liên quan tới Trần Tích thôi, cô không muốn tức cảnh sinh tình.

Trường Tiểu học Chính Huy không cũ kĩ như ngày xưa nữa, không biết tu sửa từ bao giờ, trang trí khác đi nhưng sơ đồ phòng học vẫn như cũ.

Bởi vì giờ đang nghỉ Tết nên trường khóa cửa, Lâm Vãn thấy hơi hụt hẫng.

Trần Tích nhìn cánh cổng, hỏi: “Em muốn vào không?”

Lâm Vãn nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Đi theo anh.”

Hai người đi tới cổng sau, chỗ ngày có cây đa cổ thụ, trước đây anh và cô hay đọc sách dưới tán cây, bao nhiêu năm qua, cây đa càng to lớn hơn.

Trần Tích trèo lên cây trước rồi kéo Lâm Vãn lên sau, hai người men theo cành cây leo lên trường, Trần Tích nhảy xuống trước rồi mới đỡ cô xuống.

Lúc cơ thể hai người sát vào nhau, Trần Tích nhìn cô, rõ ràng là mùa đông nhưng người Lâm Vãn nóng bừng, cô vội vàng quay mặt đi.

Lâm Vãn là cô gái ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên cô trèo tường vào trường học.

Hai người đi tới lớp học cũ, mơ hồ thấy hình bóng ngày xưa.

Cách ô cửa kính, Lâm Vãn nhìn vào trong, kí ức ùa về tâm trí.

Ánh nắng từng chiếu sáng cô bây giờ đang đứng ngay cạnh cô.

Muôn vàn suy nghĩ kéo tới làm mắt Lâm Vãn đỏ bừng.

Cô nhìn xung quanh, đợt thấy góc hành lang bên ngoài.

Cô từ từ đi tới đó, ngồi xổm xuống.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trần Tích cũng đi theo cô, anh đứng đối diện Lâm Vãn, ánh nắng chiếu lên gương mặt Trần Tích, càng làm anh dịu dàng hơn.

Anh cười tựa thiên sứ.

Bỗng nhiên anh giơ tay ra, “Cho em này.”

Trần Tích xòe tay ra, bên trong có chiếc kẹo đầy màu sắc, lấp lánh dưới ánh nắng.

“Anh lấy đâu ra thế?” Lâm Vãn kinh ngạc hỏi.

Cái người này, sao lại hay làm người ta bất ngờ thế chứ.

Mắt cô ngấn lệ, cả người càng thêm vẻ yếu đuối đáng thương.

“Lấy ở nhà em đó.” Anh thản nhiên đáp.

Nghe thấy thế, Lâm Vãn cố không khóc, cô mỉm cười nhận lấy, xé gói kẹo ra, bỏ vào miệng.

Ngọt quá.

Đây là chiếc kẹo ngọt nhất cô từng ăn.