Chỉ Muốn Làm Nam Phụ Pháo Hôi!

Chương 48: Chờ Con Cá Lớn Mắc Câu.



Hôm nay, Thẩm Quân Ngọc dậy sớm hơn mọi ngày. Cậu lại kêu Tiểu Nhất ra để vay tiền, tiền không có thì đổi bằng tích phân. Hệ thống tự động chuyển tiền qua cho cậu rồi sau đó lấy tích phân trong tài khoản cậu đi.

Từ nhà đến trung tâm thương mại khá gần nên Thẩm Quân Ngọc quyết định đạp xe cho đỡ phát sinh chi phí. Với cái bộ dạng nhếch nhác lúc này của cậu nếu bắt xe đi thì chắc chắn không có tài xế nào trong thành phố dám chở cậu đi đâu!

Chiếc xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, Quân Ngọc đưa nó vào cất trong ga-ra rồi mới đi mua đồ... Cậu đi từ shop này đến shop khác, nhưng chỉ nghe tư vấn xong là đi luôn. Nhìn cái giá của nó mà hết hồn!

- Xin chào đại gia! Ở đây bọn em có mẫu thời trang mới nhất của hãng Dior. Không biết đại gia đây muốn mua gì tặng bạn gái không ạ?

Chị tiếp viên nhìn cậu với bộ dạng như thế có chút không ưa nhìn cho lắm. Nhưng vì tính chất công việc nên cũng mở miệng ra cười như thật rồi vui vẻ nói, còn trong trắng thì nghĩ gì thì chẳng ai biết.

Cậu liếc nhìn một lúc rồi im lặng rời đi. Không phải là không có tiền mua, mà là hiện tại cậu cần một bộ đồ lạ lùng một chút mới thu hút được ánh nhìn của đối tượng.

Đến bên một shop nhỏ, Quân Ngọc lưỡng lự bước vào rồi không nói gì. Chỉ lấy vài bộ rồi đưa ra thanh toán. Chủ shop này cũng nhìn cậu rồi không nói gì thêm, chỉ là đến người chủ ở đây còn không thèm nhìn cậu một cái.

- Tôi muốn mua hết đống đồ này!

Đặt đồ áo lên trước mặt bà chủ. Thẩm Quân Ngọc nói.

Bà chủ vẫn là không nói, chỉ in hóa đơn ra rồi đưa cậu mã QR để thanh toán.

Sau đó thì cậu xách đồ rồi rời đi không một chút nghi ngờ gì. Bây giờ thì cậu chỉ có việc đi tìm Trần Hoàng Mặc công lược nữa thôi a~

Tất nhiên là ngay từ đầu, Thẩm Quân Ngọc đã sắp xếp mọi thứ. Cậu nhếch mép một cái thật nham hiểm rồi sau đó thì đạp xe rời đi, bây giờ chỉ còn chờ con cá lớn đó mắc vào lưới nữa thôi!

Chỉ là bây giờ nghĩ đến túi tiền của mình có chút điên, vẫn là không nghĩ bản thân có bị gì hay không mà tiêu hết nhiều tiền như thế! Bây giờ, chiếc ví đáng yêu đó cũng chỉ đủ mua một thùng mì về ăn qua ngày. Chắc là phải chờ đến khi gặp được Trần Hoàng Mặc cậu mới hết đói mất~

Lếch xác về nhà, rồi lại từ nhà ra phố lang thang ra quanh hồ chụp ảnh. Thỉnh thoảng dại dột một chút thì sẽ có ý định bốc đầu ở ven hồ, lúc đó thì Tiểu Nhất cũng sẽ dừng thời gian lại không cho cậu rớt xuống.

Hơn một tuần cứ lại trôi qua bình lặng như thế, không ăn thì ngủ, không ngủ chính là chơi. Còn chẳng có tâm tư nghĩ đến nhân vật công lược đó nữa.

.....

- Chắc bây giờ anh ta cũng là đang ôm nữ nhân trên giường rồi còn gì? Ta không nghĩ đến nữa đâu, khi nào thời cơ đến thì sẽ tự khắc mà gặp mặt thôi! Nhà ngươi lo cái gì chứ?

Thẩm Quân Ngọc ngồi trên giường tiếp tục leo trận tử chiến. Thỉnh thoảng cậu liếc xem Tiểu Nhất đang làm gì, thấy chiếc hệ thống nhà mình chăm chỉ như thế cậu cũng không thể nào giúp được cho nên mới nói như thế. Cái dáng vẻ thấp thỏm lo âu đó.... thật khiến người ta phiền lòng mà!

- Ngươi ngồi như thế không thấy tê xương sao?

Bỏ điện thoại xuống, cậu lại chỗ Tiểu Nhất ngồi. Hai chân quỳ xuống sau đó thì kéo thẳng bàn chân, giữ gót chân ở dưới phần mông, hai ngón chân cái chồng lên nhau. Cái tư thế này đối với cậu khá là khó ngồi nên chưa được bao lâu thì đã vội mở dạng hai chân ra ngồi cho thoải mái.


- Đấy đấy! Cậu chả kiên trì gì cả?

Thấy cậu ngồi có phần vô duyên nên Tiểu Nhất nhắc nhở.

- Ngươi đừng có bắt bẻ ta thế chứ? Được rồi, mau tìm cái tên Trần Hoàng Mặc kia đi! Bây giờ ta đi tìm hắn luôn cho nóng.

Khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu của cậu lại lộ rõ ra, hai bên mày cũng cau lại. Cũng tại bị hệ thống bắt bẻ nên mới như thế đấy! Bình thường Thẩm Quân Ngọc cũng tính là ngoan hiền đó.

- Cậu còn nhớ đến nhiệm vụ cơ à?

Tiểu Nhất nhìn cậu mà diễu cợt.

- Tất nhiên là nhớ! Chồng nhỏ của ta làm sao ta lại có thể quên được kia chứ?

Nghe Tiểu Nhất nói như thế, cậu ngồi phắt dậy nhanh nhảu nói. Mà đến bây giờ cậu còn nghĩ bản thân được làm công trong thế giới này, chứ cho Thẩm Quân Ngọc thêm mười tỷ cũng không thèm nằm trên thân người ta nữa đâu.

Một lần là quá đủ rồi! Phải, một lần là quá đủ. Chẳng cần lần thứ hai đâu, trong lòng cậu quyết tâm nằm trên cho bằng được!

- Tôi còn tưởng bụng cậu đói rồi nên mới nghĩ đến nhiệm vụ!

- Ai lại nghĩ ta như thế được chứ! Ta làm gì phải con người kiểu đó đâu...

Trong lòng cậu có chút nhột nên phản ứng có nhanh hơn bình thường. Cái này cũng dễ hiểu thôi, mấy ngày liền ăn mì gói còn không đói mới là lạ đấy?

Để bắt đầu công cuộc "ăn bám" cho ngày tháng sau này, Thẩm Quân Ngọc phải ra sức dụ dỗ cái tên kia. Nghĩ bụng thì cũng lỗ đấy, những vì anh ta đẹp trai nên cũng tạm thời có thể tha thứ.

- Rồi bây giờ cậu định làm gì đây?

- Hừm...ta chưa nghĩ ra.

Thẩm Quân Ngọc lưỡng lự một lúc rồi gượng cười. Trước đó thì cũng lên kế hoạch các thứ rồi, nhưng là tại anh ta lăng nhăng nên địa điểm định gặp cũng thường xuyên thay đổi.

Để tạo ấn tượng ban đầu với Trần Hoàng Mặc thì Tiểu Nhất còn chu đáo tặng cậu một bộ đồ thỏ cực kỳ xinh xắn. Còn có phụ kiện đuôi rồi sau đó là tai, tưởng tượng xem Thẩm Quân Ngọc mặc nó vào thì làm sao.... Nghĩ đến đây Tiểu Nhất lại chảy máu cam, còn xuýt nữa nôn ra đó!

- Không mặc đâu! Ta là nam nhân đại trượng phu, làm sao có thể mặc mấy bộ đồ như thế này được chứ?

Nhìn thấy bộ đồ, cậu kịch liệt phản đối. Đời trai mà mặc cái này là xong luôn, người ngoài nhìn phát là biết cong như thằng không thẳng rồi!

- Ta thấy đẹp mà! Anh ta chính là loại gặm được cả nam lẫn nữ đó. Cậu cố nhịn chút là dụ dỗ được mèo con nhà cậu rồi, không phải sao?

Chiếc hệ thống này nói cũng có vẻ hợp lý đấy, nhưng không biết thực hành lên sẽ ra làm sao đây. Nếu như cậu bị anh ta đè xuống thì có khi nào là làm thụ luôn không?